Vũ Điền được tri lộ phu nhân kéo tới một căn phòng khá rộng rãi, nằm ở hướng Đông Bắc phủ tuyên phủ sứ. Không biết là do lệnh của phu nhân, hay do phủ của Phạm Bá Chi ít gia đinh mà trên đường tới đây anh chẳng gặp bất cứ một gia đinh nào.
Phu nhân vẫn giữ khư khư tay anh, dẫn vào phòng. Bà nói:" Đây là buồng phòng của Bá Điền, sau này con sẽ ở đây."
" Con trai ta đoản mệnh không sống được lâu, nếu thằng nhỏ còn sống chắc cũng cỡ tuổi con."
Vũ Điền biết cái gì nên nói, cái gì không, anh đáp:" Nghĩa mẫu chớ có đau buồn, công tử mất sớm, quả là đáng tiếc!"
Phu nhân nhìn anh bằng cặp mắt hoài niệm, bà thở dài:" Chuyện đã qua nhiều năm rồi."
Anh nhớ ra lần trước đó Phạm Bá Chi có nói việc, chuyện Phạm Bá Điền mất không được truyền ra ngoài, ai có hỏi cũng chỉ nói công tử thân thể yếu ớt, chuyển xuống một vùng quê yên bình dưỡng bệnh. Vũ Điền đoán lí do nằm ở Phạm Bá Chi, nhưng cụ thể là gì anh không đoán ra. Nếu như đã để anh thế chỗ y, vậy thì lí do cũng nên đến lượt anh phải biết.
Nghĩ vậy Vũ Điền liền hỏi ngay phu nhân, nhưng dùng giọng điệu có phần vu vơ.
" Nghĩa mẫu, trước đó nghĩa phụ từng nói với con... Chuyện công tử qua đời không được truyền ra bên ngoài,...chuyện này..."
Nghe anh nói, phu nhân có hơi ngập ngừng. Bà buông tay anh, tiện tay sắp xếp lại ít đồ đạc trong phòng.
Lúc sau mới đáp:" Thật ra cũng không phải chuyện gì tốt đẹp gì... Vốn dĩ không muốn để lộ tin Bá Điền qua đời cũng vì liên quan tới nhà nội của nó trên kinh."
Vũ Điền không chen lời bà, để bà tự nói tiếp:
" Bá Điền là con cháu nhà họ Phạm, quan hệ ân ân oán oán trong kinh thành rau mơ rễ má phức tạp... Con chỉ cần biết, không để lộ ra cũng là để bảo vệ cả nhà ta."
Nhưng Vũ Điền nghe xong vẫn không hiểu là vì lí do gì, phu nhân đây là không có ý muốn nói sự thật cho anh nghe. Nhìn bề ngoài bà là người đoan trang, hiền thục, cũng dễ gần lại phúc hậu, nhưng lại không phải là người dễ đoán, bà không giống mấy kiểu phu nhân nhà quyền quý như anh từng gặp qua trước đó.
Vũ Điền nặn ra một nụ cười, cố gắng đánh sang chuyện khác. Anh nhìn quanh căn phòng xa lạ, vội đoán đây là phòng ở lúc nhỏ của Phạm Bá Điền.
Nội thất bên trong ít ỏi, nhỏ nhắn chứng tỏ Phạm Bá Điền trước khi chết vẫn ở tuổi thành niên.
" Con trai ta có sở thích viết thư pháp, trong buồng có nhiều tranh như vậy đều là của nó viết cả."
Bà nói rồi nhìn theo hướng Vũ Điền ngắm nghía từng bức tranh một, bà không cần người trẻ này phải bắt chước bút pháp của con trai bà.
" Điền xưa nay rất ít ra ngoài, từ nhỏ trừ lúc ba tuổi ra đều chưa từng tiếp xúc với họ hàng lần nào. Trong phủ ít gia nhân, chỉ có năm người làm trung thành nên con không cần lo lắng."
Vũ Điền không đáp, biết bao nhiêu chuyện dù chỉ là nhỏ nhất của Phạm Bá Điền lúc sinh thời, phu nhân đều nhớ cả. Anh chú ý tới từng biểu cảm của bà khi nhắc lại chuyện cũ luôn có một sự hoài niệm, nuối tiếc. Anh ghi nhớ từng chút sở thích, tính cách và cả thói quen của Phạm Bá Điền.
Công tử bằng tuổi anh nhưng mất năm mười lăm tuổi, Vũ Điền không khó để bắt chước điệu bộ của người đó. Người đọc sách đương nhiên sẽ luôn có những thói quen giống nhau, từ cách cầm bút, thói quen gác bút và cả phong thái nho nhã quen thuộc.
Thật sự quá đỗi trùng hợp, nét chữ của Phạm Bá Điền lúc nhỏ có phần khá giống nét chữ của Vũ Điền, nhưng không giống hẳn.
Nét chữ của y cứng cỏi lại dứt khoát, còn chữ của anh lại mềm mại, đầy đặn. Thoạt nhìn có vẻ giống, nhưng chỉ cần chú ý một chút cũng có thể nhận ra khác nhau ở điểm nào.
" Công tử mặc dù yếu bệnh nhưng nét chữ rất mạnh mẽ." Vũ Điền vuốt ve nét chữ trên giấy đã sớm sờn cũ.
Vai Phạm Bá Điền này quá khớp với anh, khiến anh nghi ngờ về quyết định của Phạm Bá Chi. Có thật là đã có vị công tử như vậy hay không? Hay có thật sự y đã từng sống ở đây hay chỉ là kế hoạch Phạm Bá Chi dàn dựng. Nó quá tốt, quá hoàn hảo, lại rất khớp với Vũ Điền anh.
Phu nhân thở dài rồi ngồi bên bàn nhỏ, nói:
" Nhưng ta cũng phải nhắc con trước, nếu như tồn tại Phạm Bá Điền thì Vũ Điền cùng lúc không thể cùng tồn tại." Anh biết dụng ý trong lời nói của bà là gì.
Thay thế Phạm Bá Điền cũng đồng nghĩa Vũ Điền cũng phải đoản mệnh chết bất đắc kì tử. Cũng tức nếu Vũ Điền tồn tại, Phạm Bá Điền thật sự đã chết, Phạm Bá Điền tồn tại, Vũ Điền cũng thật sự phải chết.
Anh không thể cùng lúc vừa là Vũ Điền, vừa là Phạm Bá Điền.
Vũ Điền biết, anh gật đầu đáp:" Cái này ta sẽ sắp xếp."
" Con không có thời gian để sắp xếp." Phu nhân quay đầu nhìn anh, nói:" Bá Chi đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, đầu tiên sẽ sắp xếp một cái xác chết đuối, ngụy tạo cái chết giả cho con. Con rất thông minh, ta biết con biết ta nghĩ gì."
Phu nhân quả thật không giống với các phu nhân nhà quyền quý anh từng gặp, quý nữ kinh thành, quả nhiên không phải là người dễ nắm thóp.
Vũ Điền nhíu mày, đáp:" Sau đó thì thông báo với người xung quanh, nói đã đón công tử trở về?"
Phu nhân cười, ánh mắt chứa một tầng sâu xa khó lòng nhìn thấu, bà nói:" Đúng vậy, con đã biết phải làm gì rồi đấy. Bá Chi cho con hạn một tuần trăng, trong một tuần mọi thứ đều phải sắp xếp ổn thoả."
Bà nói rất thản nhiên, giọng điệu bình tĩnh khiến Vũ Điền giật mình.
Một tuần trăng!
Thời gian này quá ngắn để sắp xếp đâu vào đấy ổn định. Thế nhưng Vũ Điền vẫn gật đầu đồng ý.
...
Tối đó cả hai người vừa kịp trở về phủ Thái Bình. Phủ Tân Hưng nằm sát bên cạnh phủ Thái Bình nên hai người không mất quá nhiều thời gian.
Vừa về tới Vũ Điền đã nằm vật ra giường rồi, cho dù Trần Văn Đắc có lay người anh thế nào anh cũng chẳng biết dậy.
Chàng bỗng bật cười, đột nhiên cảm thấy người này sao lại đáng yêu thế này. Hai núm đồng tiền của Trần Văn Đắc hiện rõ trên hai má chàng, chuyển động theo từng lời nói, chàng nói:" Dậy nào, em còn chưa rửa ráy đã đi ngủ rồi. Bẩn hết giường của ta bây giờ.''
Vũ Điền úp mặt vào chăn, tay dơ lên phe phẩy như đang từ chối:" Không dậy đâu, ta buồn ngủ lắm."
Trần Văn Đắc bất lực với cái người này rồi, chàng kéo anh dậy:" Nào, đột nhiên học cái thói qua quýt đó ở đâu vậy hả?"
Đầu óc Vũ Điền lơ mơ, quả thật lúc này anh đã mệt lắm rồi, chỉ muốn ngủ một giấc cho đã mà thôi.
" Bỏ ra đi, ta mệt."
Chữ 'mệt' ngân dài tỏ ý thật sự không muốn dậy, thế nhưng nghe vào tai của Trần Văn Đắc lại cứ như đang làm nũng.
Chàng mềm lòng rồi.
Trần Văn Đắc thở dài một hơi rồi ôm Vũ Điền xích vào bên trong, còn mình thì nằm bên cạnh anh, ôm anh trong lòng mình.
Mùi mồ hôi không mấy dễ chịu nhưng chẳng mấy ai trong hai người để ý tới, dường như đã quá quen thuộc với mùi hương của đối phương rồi. Chẳng thể nào sinh ra được chút bài xích nào, cũng chẳng tài nào tách ra nổi.
Vũ Điền mệt mỏi nhưng vẫn còn tỉnh táo, anh vẫn đang tỉnh.
Nằm trong lòng Trần Văn Đắc, anh hỏi chàng: " Hôm nay ông ấy đã chuyện huynh cái gì?"
Văn Đắc xoa xoa đầu anh, giọng nói nhỏ nhẹ, lại đều đều:"Ông ấy? ông nào cơ?"
Giọng Vũ Điền cũng nhỏ:" Phạm Bá Chi."
"Ồ" Trần Văn Đắc đáp:" Nói chút vấn đề nhỏ lúc đầu quân dưới trướng ông ấy thôi."
" Chỉ vậy thôi à?"
" Không, còn nói phải bảo hộ em cho tốt."
" Nói dối kìa."
Trần Văn Đắc lại phì cười, chàng nói:" Đùa thôi, ông ấy nói ta không cần trực tiếp đầu quân để tránh nghi ngờ. Ta là thương nhân mà, đi đây đi đó giúp ông ấy tra chút chuyện âm thầm."
Vũ Điền" Ừm" một tiếng, "ừm" lại có phần giống với "ưm", nghe thôi cũng khiến cả người Trần Văn Đắc tê dại rần rần rồi. Đúng là giết người mà.
Vũ Điền nói:" Đúng là không tiện đầu quân trực tiếp thật. Người phủ Thái Bình lại không đầu quân cho Thái Bình mà lại đầu cho Tân Hưng, người ta nhìn vào cho lại nghi kị huynh."
" Nghĩa phụ của em rất biết cách sắp xếp êm xuôi tất cả mọi thứ."
Nhắc tới Phạm Bá Chi Vũ Điền lại trầm mặc, chỉ còn một tuần trăng nữa thôi.
Không kịp để cho Trần Văn Đắc huyên thuyên thêm cái gì, Vũ Điền đã ngủ mất rồi. Khuôn mặt xinh đẹp chìm vào giấc ngủ sâu, anh cảm giác rất an toàn khi ở bên chàng, không phòng bị, không cảnh giác.
Trần Văn Đắc nhìn anh ngủ, nụ cười trên khuôn mặt chợt tắt lịm đi. Chàng vuốt ve gương mặt của người đang say ngủ, kí ức về những lời nói của Phạm Bá Chi nói làm chàng phải suy ngẫm.
Đúng, chỉ còn một tuần trăng nữa thôi.
Vũ Điền sẽ không còn là Vũ Điền của chàng nữa, thay tên đổi họ, thay thế thân phận công tử phủ tri lộ phủ Tân Hưng, Phạm Bá Điền.
...
Trong căn thư phòng chồng chất công vụ dày đặc của Phạm Bá Chi, ông ngồi tại vị ở đó nhìn Trần Văn Đắc một cách thật nghiêm túc. Ông rất khôn ngoan, mọi nước đi bây giờ chính là những gì bản thân ông đã tính toán từ trước rồi.
Hai người Trần Văn Đắc và Vũ Điền chẳng khác nào quân cờ của ông, ông là chủ bàn cờ.
Phạm Bá Chi:" Ta thừa biết suy nghĩ của cậu. Như cậu đã thấy rồi đấy, bây giờ Điền là con trai của bổn quan, ta cũng coi là sư thúc của cậu. Nể mặt Bá Hoàn ta vẫn nên nhắc nhở cậu."
" Ta cho hai người một tuần trăng, mấy ngày nữa ở xã Đồng Diên sẽ truyền ra một tin đồn. Cậu cả nhà họ Vũ sau cái chết của gia quyến, không nén nổi đau buồn, tự tử mà chết. Chuyện thế chân không được phép truyền ra bên ngoài, ngay cả thân thích của hai người cậu cũng không được nói. Việc này hệ trọng thế nào, cậu thừa hiểu đấy."
Trần Văn Đắc không đáp, nhưng nếu không nói chắc chắn sẽ chẳng ai nén nổi nỗi bi ai này. Phạm Bá Chi cũng chẳng để chàng đáp, ông nói tiếp:" Để Điền học theo thói quen và tính cách của con trai ta, sau một tuần trăng ngươi phải mang người tới. Lúc đó sẽ báo cho bên ngoài đã đón công tử về nhà."
Ông nhìn chằm chằm anh chẳng rời mắt, nói:
" Về phần cậu, ta không cần cậu trực tiếp đầu quân cho ta, nhưng nếu cậu đã tự nguyện tới đây rồi, ta trọng người tài, đương nhiên sẽ nhận."
Trần Văn Đắc:" Ngài muốn ta làm gì?"
" Nhưng ta có đủ cách để dùng cậu, làm mật báo cho ta, cậu cũng không thiệt. Lô hàng sắp tới sẽ do ta đảm nhận, cậu chỉ cần đến nơi chỉ định, thu thập một số thông tin ta cần."
Tiếp đó là hàng loạt những luật lệ hà khắc, Phạm Bá Chi suy nghĩ vô cùng chặt chẽ khiến người ta không thể nào từ chối, vừa có lợi cho chàng, cũng có lợi cho ông ấy.
Dẫu có nỗi không cam tâm nhưng Trần Văn Đắc không thể không nhận, chàng đã đồng ý với Vũ Điền rồi. Chàng không thể nuốt lời được.
Việc thành hay bại còn chưa hay, ngay ở bước đầu tiên này thôi vẫn phải cẩn trọng, càng về sau lại càng phải cẩn trọng hơn rất nhiều.
(Lưu ý:Nội dung truyện chỉ là sản phẩm do trí tưởng tượng của tác giả.)