Chương 55:Công tử(1)

Tối hôm đó, Trần Văn Đắc mơ màng choàng tỉnh. Lúc sờ mó sang bên cạnh bỗng không thấy người đâu, chàng còn tưởng anh chỉ đi dạo một lát rồi quay lại. Nhưng khi thật sự tỉnh táo, chàng mới thấy có điều gì đó không đúng.

Lúc này trời đang tờ mờ sáng.

Chàng chợt nhận ra.

Anh đã rời đi rồi!

Kì lạ lắm, lần này chàng không hoảng loạn chạy đi tìm người, không đau đớn khóc lóc sợ rằng anh sẽ rời bỏ chàng, Trần Văn Đắc chàng bình tĩnh tới chính chàng cũng phải bất ngờ.

"Em sẽ không bỏ ta một mình, phải không?"

Câu hỏi thốt ra không có ai trả lời, thế nhưng chính người hỏi lại nắm rõ được đáp án trong lòng bàn tay.

Sẽ không.

Trời ngày hè sáng rất sớm, đầu giờ Mão đã đón được bình minh buổi sớm rồi. Kể từ bây giờ bầu trời thời thế đã thay đổi rồi, sẽ chẳng còn giống như trước kia nữa. Trần Văn Đắc buồn chứ, nhưng cả lí trí và cả con tim chàng đều đang mách bảo chàng 'sẽ không sao đâu!'

Qua bận vài ngày, bên ngoài rầm rộ chuyện cậu cả nhà tri lộ phủ Tân Hưng trở về.

Trần Văn Đắc cũng nghe được, chàng chỉ thầm thở dài, rồi đốt lá thư mà bồ câu của Phạm Bá Chi mang tới. Bây giờ chưa phải lúc thích hợp, đợi tới tháng tám khi mọi thứ đều lắng xuống, tất cả đều ổn định, lúc đó ắt sẽ có chuyện cần dự liệu.

" Cốc cốc cốc" tiếng gõ cửa khẽ vang lên, lá thư lúc này cũng vừa hay cháy hết.Trần Văn Đắc trầm giọng hỏi:"Ai đấy?"

Bên ngoài chững lại một lúc, rồi vọng lại câu trả lời:"Muội đây."

Trần Văn Đắc tiến ra ngoài mở cửa, bên ngoài là cô Ngọc. Cô bưng theo một bát chè bột sắn với đậu xanh, đứng ngoài nói:"Muội nấu chè giải nhiệt, huynh ăn đi."

Trần Văn Đắc nhận lấy bát chè, đáp:"Cảm ơn muội." Chàng dừng lại trong chốc lát, rồi hỏi: "U sao rồi?"

"Từ bữa biết tin cậu Điền qua đời, u cứ tự nhốt mình trong buồng mãi... Muội có khuyên u mấy lần, mà chả bảo được u." Nói rồi cô khẽ liếc nhìn Trần Văn Đắc một cái, thấy thái độ bình tĩnh của chàng cô lại cảm thấy sợ trong lòng. Cô lo huynh trưởng nhà mình vì cái chết của Vũ Điền mà đau lòng quá độ, cô lo chàng sẽ làm ra chuyện dại dột.

" Thôi thì muội cứ mặc u thế đi, đợi u bình tĩnh lại đã rồi hãy khuyên gì thì khuyên. Để lát qua ta lại khuyên u mấy câu.''

Thái độ của chàng làm cô Ngọc sợ hãi, cô e dè hỏi chuyện chàng:"Vậy... Huynh thì sao..."

Trần Văn Đắc biết ý cô là gì, chàng nâng tay xoa đầu cô mà trả lời:"Ta không sao thật, muội cứ lo xa... Đại ca muội không buồn tới tìm chết đâu."

Thế nhưng trong mắt cô Ngọc, Trần Văn Đắc thật sự đã chết rồi! Có thể thể xác của chàng vẫn còn sống, vẫn là người bình thường đó thôi, nhưng trong tầm mắt của Ngọc Thị thì huynh trưởng của cô đã chết rồi, chàng chết tâm.

Làm gì có ai dửng dưng khi hay tin người mình yêu đến mặc kệ tai tiếng, mặc kệ thế sự bất công vẫn yêu sâu đậm đến chết đi sống lại mất. Ai lại không buồn khổ? ai lại không tuyệt vọng, không phát điên cơ chứ?

Còn chưa kể Trần Văn Đắc một người rất lạc quan, chàng rất thường xuyên cười, chuyện nhỏ bé cỡ nào cũng có thể khiến chàng cười. Chàng đã từng như thế, nhưng suốt bao nhiêu ngày qua cho dù là một nụ cười gượng ép chàng cũng chưa từng nặn ra. Chính điểm đó, nó lại càng làm thêm chắc nịch cái phỏng đoán của Ngọc Thị.

Trần Văn Đắc chẳng buồn để tâm cô đang nghĩ gì, chàng thản nhiên đặt bát chè cạn sạch về tay Ngọc Thị. Chàng nói:"Xong rồi, mấy bữa nữa ta có việc cần xử lí nên không ở nhà ít hôm. Muội ở nhà chăm u cho tốt."

"Công việc làm ăn sao?" Ngọc Thị hỏi:"Huynh phải đi xa nhà à?"

Trần Văn Đắc đáp:"Ừ, cỡ bốn năm ngày thôi."

Dẫu sao chuyện qua rồi, cứ mãi cái đà này thì chỉ có sớm hay muộn chết đói mà thôi. Sao thì vẫn phải ra ngoài kiếm tiền lo cho trên dưới nhà họ Trần.

...

phía Vũ Điền lúc này đang theo chân Bá Lễ, dạo mấy vòng xung quanh phủ tuyên phủ sứ. Vừa đi, Bá Lễ vừa hỏi chuyện anh:"Mấy năm qua huynh sống thế nào thế, trông người cứ gầy gò, ốm nhôm hà!"

Vũ Điền đi lại rất từ tốn, ánh mắt anh ngó nhìn khắp nơi để ghi nhớ cấu trúc, đường đi của nơi này. Anh đáp:"Ta là con ma ốm mà, đương nhiên gầy gò là bình thường. Nghĩa phụ, nghĩa mẫu chăm bẵm rất tốt."

Anh nói rất hờ hững, vờ như chỉ là vu vơ nói ra cho có. Thế mà lọt vào tai của Phạm Bá Lễ lại như rất chân thành.

Cậu đáp:"Kể cũng lạ, sao thầy phải chuyển huynh xuống tận mấy cái thôn quê hẻo lánh để dưỡng bệnh thế. Ở phủ đầy đủ chẳng phải tốt hơn à?"

Vũ Điền lười nói vòng vo với cậu, anh vờ đại lấy một lí do nghe cũng rất hợp lí, nói:"Ở nơi yên bình, tĩnh lặng lại thư thái sẽ thoải mái hơn, không ai phiền hà cũng dễ hết bệnh."

Chợt anh nghe Bá Lễ hỏi:"Đệ có nghe thầy bảo huynh bị bệnh lạ, rốt cuộc là căn bệnh quái lạ gì?"

Vũ Điền chẳng biết nhị công tử này sao lại nói nhiều đến thế, anh đáp:"Ta cũng không rõ nữa, mà đệ hỏi làm gì? Khỏi thì cũng khỏi rồi. Ta chưa chết, chẳng phải vẫn đứng ở đây đó sao!"

Anh không biết Bá Lễ hỏi như vậy là để làm gì. Cũng không trông rõ biểu cảm của cậu lúc này thế nào.

"Bây giờ thì huynh khỏi hẳn rồi đúng không?"

"...Ừm"

Bá Lễ bỗng dừng bước chân, cậu quay người lại đối diện với Vũ Điền, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn anh:"Vậy thì tốt rồi, đệ còn cứ sợ huynh chưa khỏi hẳn. Lâu nay xa nhà, thiệt cho huynh rồi!"

Vũ Điền nhìn ra trong ánh mắt lấp lánh kia như đang thở phào nhẹ nhõm, anh không hiểu ý.

"Ừ."

"Ta còn cứ nghĩ huynh sẽ là kiểu người như sẽ cười cười nói nói suốt ngày, lạc quan lắm cơ. Chứ đâu có nghĩ huynh lại ít nói trầm ổn thế này... Từ bữa tới giờ chẳng nghe huynh nói được mấy câu."

Tính cách của anh xưa nay đều đã như vậy rồi, biết đổi làm sao giờ.

Bá Lễ nói vậy rồi lại quay đầu đi tiếp.

"Nhưng huynh thế này lại càng giống mợ cả đấy, huynh về mới nói được mấy câu, chứ mọi hôm cứ thờ ơ như không ấy!"

Vũ Điền nhíu mày, hỏi:"Bình thường u ít nói vậy luôn à?"

Bá Lễ đáp:"Vâng, huynh không biết đó thôi. Đâu chỉ là ít nói chứ, mợ cả còn ít cười kìa! Nói thật với huynh nhé, đây là lần đầu tiên đệ thấy mợ cả cười nhiều vậy luôn đó."

Bề ngoài phu nhân Lê Ngọc Lan quả thật có một tầng ý tứ sâu xa, khí chất lạnh lùng vẫn luôn hiện rõ. Hay chỉ là anh thay thế cho con trai của bà, bà mới phản ứng như thế?

Nhưng anh với Bá Điền kia có gì giống nhau à?

À đâu, giống mà. Vũ Điền anh và Bá Điền y thoạt thói quen có phần na ná nhau, thậm chí còn khớp tới nỗi Vũ Điền phải hoài nghi liệu y có thật sự từng tồn tại.

Vũ Điền thở dài, đi theo sau Phạm Bá Lễ.

Khi tới một bàn đá có bày đầy đủ giấy và nghiên mực, Vũ Điền hỏi:"Sao lại bày đồ ở đây thế này?"

Bá Lễ cười cười rồi đáp:"Của cái Cẩm Ngọc đấy, con bé nó lại lười luyện chữ rồi!"

Vũ Điền lấy làm lạ, anh hỏi:"Nữ tử cũng được học mấy cái này sao?"

Bá Lễ ngớ người:"Huynh không biết hả? Thầy cho mời thầy về dạy học cho cả ta và Cẩm Ngọc đó, cái con bé này lại mải chơi bời rồi không luyện chữ rồi!"

"Bình thường ở dưới thôn quê, nữ tử bình thường không có cái đặc quyền này... Cẩm Ngọc rất may mắn."

Nói rồi anh tiện tay cầm lấy cây cọ viết rơi lăn lóc trên bàn, tiện đó viết một câu trên giấy trắng.

Quân tử hữu đại đạo, tất trung tín dĩ đắc chi, ngạo thái dĩ thất chi.¹

Bá Lễ trông nét chữ của anh ngay ngắn chỉnh tề, đọc xong câu anh viết, liền hỏi:"Xem ra huynh vẫn thường xuyên luyện chữ đọc sách nhỉ!"

Vũ Điền gật đầu:"Ta là người đọc sách thánh hiền, chưa từng chểnh mảng."

"Cái này trong tứ thư ngũ kinh phải không?"

Vũ Điền đáp:"Đệ biết à?"

"Đương nhiên biết chứ, thầy cho thầy đồ về dạy hẳn hoi mà."

"Ta còn tưởng cậu ấm cô chiêu các đệ thường không mấy quan tâm tới sách vở cơ."

Bá Lễ cười:"Huynh cũng là cậu ấm nhà này mà."

Vũ Điền sững lại.

Ai nói anh là cậu ấm nhà này chứ, công tử chân chính của nhà này đã chết từ lâu rồi.

Lúc này Bá Lễ cười, cậu ngắm nhìn nét chữ của anh, sau mới cảm khái:"Bá Điền này, chữ của huynh đẹp quá, thầy đồ của ta mà nhìn thấy, chắc chắn sẽ trầm trồ khen ngợi một trận ra trò."

Vũ Điền gác lại bút lông, trả lời:"Vậy à, đa tạ hiền đệ."

Bá Lễ lúng túng xua tay.

"Đẹp thật đó, ta thật sự nể phục huynh..." Cậu ngập ngừng:"Cái gì cũng tốt, cũng giỏi, huynh cũng đẹp nữa... Chỉ tiếc là dễ bệnh tật đau ốm thôi."

Vũ Điền nhìn cậu, hai mày hơi hơi nhíu lại, đáp lời:"Bao năm điều dưỡng như thế là đủ quá rồi, bây giờ ta rất khoẻ mạnh mà."

Cảm thấy nhắc đến chuyện bệnh tật trước mặt đại ca làm người ta không vui, Phạm Bá Lễ chỉ đành cười hì hì. Đánh trống lảng.

"Đúng rồi, chiều nay trong phủ làm cỗ bàn mừng huynh về đấy. Ta dẫn huynh về chuẩn bị."

Hai mày của Vũ Điền dãn ra, anh chỉ thấy ánh mắt trời buổi sớm nay rất chói mắt, vô thức mới chau mày lại. Ai dè đâu lại biểu hiện thành biểu cảm làm Bá Lễ sợ sệt thế kia rồi.

Thôi kệ vậy, để cậu tự hiểu. Không nhắc lại là được.

Chợt Bá Lễ nghe tiếng anh hỏi:"Đệ được thầy đồ mời về dạy tận nhà nhỉ... Chắc sẽ có sách mà ta cần, ta mượn sách của đệ được không?"

Bá Lễ bất ngờ, không phải vì cậu sợ Bá Điền mượn sách trông mấy hình nguệch ngoạc. Mà là trong phòng anh chẳng phải có rất nhiều sao?

Trông nét mặt cậu, Vũ Điền lại hỏi:"Sao thế, không được à?"

Chỉ nghe Bá Lễ cười gượng, đáp:"Không phải, mà là...ờm... Chẳng phải mợ cả chuẩn bị hết cho huynh, chất đầy buồng rồi sao... Sao lại mượn của ta?"

Đột nhiên anh cười, nói:"Xem tiến độ học của đệ đấy."

Nụ cười của anh rất nhạt, làm cho Phạm Bá Lễ vừa nhìn đã thấy rùng mình.

Chết cha, bây giờ mà kiểm tra thì có mà toi mất. Cậu có học cái gì đâu, thầy đồ giảng cho thì chỉ biết vẽ hưu vẽ vượn, chỉ được cái chữ đẹp.

Từ hồi cha sanh mẹ đẻ tới giờ cái cậu có hứng thú nhất chỉ có tập võ, vậy mà Phạm Bá Chi không cho, cũng không chịu dạy. Ngày ngày bắt cậu học chữ biết nghĩa, văn chương phong nhã các thứ.

Cậu chịu, thầy đồ giảng chỗ hiểu chỗ không, cậu chẳng buồn bận tâm mà hỏi han. Kết quả là chẳng biết văn biết chương gì hết.

Vũ Điền nhìn ra tâm tư của cậu nhỏ. Cậu trái tính trái nết y hệt như Nghĩa.

Anh xoa đầu cậu, nói:"Văn không hay chữ không tốt thì làm sao thành công tử thế gia được."

"Nhưng nhà họ Phạm vốn là quan võ mà!" Cậu phản bác.

"Thầy là muốn rèn đệ thành một đấng nam nhi thực thụ đấy! Văn võ song toàn mới là cái thầy hay, hiểu không?"

"Chém chém giết giết không thì được gì, hiểu lễ tiết, hay võ nghệ chẳng phải đáng ngưỡng mộ hơn à?"

Bá Lễ chợt nhận ra câu nói này hệt như Phạm Bá Chi từng nói, chỉ là ông ấy hay được cả văn cả võ. Còn Bá Điền thì sao? Anh cũng chỉ hay văn thôi mà?

"Huynh thật là, nói cứ như thầy nói ấy... Chán chết đi được!"

Vũ Điền không đáp, thật ra đạo lí này Phạm Bá Chi chưa từng nói cho anh. Đạo lí này là của Vũ Bá Hoàn, thầy võ của anh nói.

Cả đời ông ấy chỉ biết chém chém giết giết, văn vở chỉ được chăng hay chớ chứ đâu có giỏi giang gì. Ông ấy nói ông ấy rất ngưỡng mộ các công tử con nhà giàu có, họ được nuông chiều, được tha hồ chơi bời theo cái mình muốn.

Chứ không như ông, mồ côi từ tấm bé, sau đó được nhặt về, đào tạo thành ám vệ cho triều đình. Tuổi thơ chẳng có mấy cơ hội làm điều mình muốn.

Vũ Điền nhắm mắt, hạ tay khỏi đầu của Phạm Bá Lễ mà nói:"Đệ vẫn còn may mắn hơn rất rất nhiều người ngoài kia... Dân đen, người ta còn chẳng được học hành tử tế."

Phạm Bá Lễ thấy đại ca nhà mình tại sao đột nhiên lại nói nhiều như thế, lại còn nói mấy cái rất khó hiểu nữa. Cậu bĩu môi.

"Được rồi đệ biết rồi, sau sẽ học hành khổ luyện thật chăm chỉ mà!"

Anh lại cười, nụ cười vẫn nhạt nhòa lạnh lùng như cũ:"Công tử nhất ngôn², chớ có nói xuông!"

Phạm Bá Chi nhờ anh giáo huấn lại con trai Bá Lễ của mình, học hành chểnh mảng chẳng đâu vào đâu. Ông đã thu nhận anh, chút chuyện nhỏ như dạy trẻ con mà còn làm không được. Thế thì anh không phải là Vũ Điền.

Khó tính khó chiều như Nghĩa còn dạy được, thì Bá Lễ có là gì.

Văn Nghĩa nhà anh ôn hoà là thế chứ đụng tới sách bút là dãy nảy lên, chẳng mấy thầy đồ dạy được cậu. Chỉ khi huynh trưởng trong nhà là Vũ Điền ra tay mới trị được cậu.

Anh nhớ về chút chuyện nhỏ đó, bất giác nở ra một nụ cười dịu dàng. Bá Lễ thấy nụ cười đó, lại thấy dịu hẳn đi.

Thật thì đại ca cũng không lạnh lùng đến thế.

Nhưng sao nụ cười đó cứ man mác buồn sầu làm sao. Bá Lễ không hiểu.

Là cậu nhìn lầm, hay thật sự có chuyện gì rồi?

____

(1) Dịch văn: Bậc quân tử có đạo rộng lớn của mình, chính là phải dùng Trung, Tín làm đầu; kiêu ngạo quá mức thì sẽ mất đi cái gốc đó. (Trích tứ thư ngũ kinh.) - nguồn:Trí Thức VN

(2) Quân tử nhất ngôn-Tứ mã nan truy (Luận ngữ - Khổng Tử)

(Lưu ý:Nội dung truyện chỉ là sản phẩm do trí tưởng tượng của tác giả.)