Chương 57:Công tử (3)

Khách khứa xung quanh ai cũng nhìn chằm chằm vào cái việc khó xử kia, Chi Hạ ngốc nghếch thì không ai nói làm gì. Nhưng vấn đề đặt ở chỗ, cậu Điền nhà này chẳng phải được đưa đến một vùng quê hẻo lánh hay sao.

Đột nhiên quen biết với tiểu thư Chi Hạ nhà An phủ sứ, thực gây ra không ít ồn ào bàn tán.

Phạm Bá Chi khẽ nhíu mày , ông hỏi Vũ Điền: "Con biết tiểu thư Chi Hạ?"

Vũ Điền thở dài một hơi đầy bất lực, đáp: "Gặp qua một lần ạ. Lần đó con đi buôn chung với Đắc."

Chi Hạ khẽ nghiêng đầu, nàng cười cười ngốc nghếch:"Muội không ngờ sẽ gặp được huynh ở đây! Muội vui lắm đó!"

"Cô Hạ, nam nữ thụ thụ bất thân, mong cô giữ tự trọng." Vũ Điền dừng lại trong chốc lát, nói: "Với cả, ta tên Phạm Bá Điền, con trai của ngài tri lộ."

Hai mắt Chi Hạ đột nhiên sáng lên, cô không ôm cánh tay anh nữa, mà chuyển sang nắm chặt lòng bàn tay anh luôn.

Vũ Điền sững sờ, anh toan nói gì đó. Song chợt nhìn thấy ánh mắt ngây ngô của Chi Hạ, anh khó xử. Nhưng không kịp để cho anh kịp nói cái gì, Chi Hạ đã cười hì hì rồi nói:"Vậy lại quá tốt rồi, huynh sẽ là chồng của muội!''

Lúc này Vũ Điền cực kì hoảng hốt, anh đáp lời ngay sau đó:"Cô Hạ vừa nói cái gì?"

Chi Hạ vẫn chẳng mảy may tới biểu cảm trên gương mặt của Vũ Điền, nàng vẫn vui vẻ đáp lời anh:"Thầy nói chồng của muội là con trai nhà ngài tri lộ, huynh nói huynh là con trai ngài ấy mà. Vậy huynh chính là chồng của muội rồi."

Tình huống bất ngờ làm Vũ Điền không khỏi nghi hoặc, anh chưa từng nghe Phạm Bá Chi hay phu nhân đề cập tới chuyện này. Anh hướng ánh mắt về phía Phạm Bá Chi, anh cần một lời giải thích.

Phạm Bá Chi không đáp, ông chỉ khẽ lắc đầu.

Lúc này, An phủ sứ trấn Thiên Trường, Đỗ Mạnh Cường chợt đi lại gần chỗ này.

Gã mỉm cười làm lộ ra hàng răng ố vàng.

Vũ Điền không biết mặt mũi gã thế nào, vẫn chưa biết gã là ai cả.

Phải cho tới khi gã kéo Chi Hạ về, nghe gã nói: "Hạ, đứng im ra đây với thầy. Lại kia thầy cho kẹo."

Nghe gã gọi Chi Hạ là 'con', tự xưng mình là 'thầy', Vũ Điền mới biết gã là Đỗ Mạnh Cường. Kẻ gián tiếp giết hại cả nhà anh, âm thầm đứng sau thảm án của làng Văn.

Sau khi đám cướp bị bắt, Phạm Bá Chi lấy danh tri lộ phủ Tân Hưng, nói bọn chúng mưu đồ đánh cướp lộ của ông quản thúc. Nên đã nhân danh nghĩa, bắt sống bọn cướp, giao lại cho tri lộ phủ Thái Bình. Đặt sự an toàn của dân chúng lên đầu, chém đầu kẻ có liên quan.

Thế nhưng án này đưa đến tay An phủ sứ lại chỉ xử lí qua quýt cho xong, hoàn toàn không có ý định muốn đào sâu.

Phạm Bá Chi thấy biểu cảm của Vũ Điền, ông biết thừa là không xong rồi, liền đó kéo anh lại phía mình. Nói nhỏ:"Đừng kích động, thu ánh mắt của con lại!"

Lúc này Vũ Điền mới hoàn hồn, anh nghe Phạm Bá Chi nhưng không đáp.

Lúc này mới nghe Phạm Bá Chi nói:"Hạ quan cung nhân ngài An phủ sứ, đích tử mới trở về còn chưa quen, mạo phạm ngài rồi."

Trông cái dáng vẻ khom lưng cúi đầu của Phạm Bá Chi làm Vũ Điền bất ngờ trong lòng, anh khinh thường Đỗ Mạnh Cường, căm ghét, hận gã tới thấu xương. Nhưng tình thế lúc này không phải đơn giản, anh vội cúi đầu trước gã.

"Nhi tử thất kính, không biết ngài là An phủ sứ. Phạm Bá Điền ta xin được thỉnh tội."

Đỗ Mạnh Cường không nhìn thấy sắc mặt của anh, sắc mặt của Vũ Điền tệ, rất tệ. Gã không biết anh, hai người họ chưa từng gặp nhau.

Đừng nói là không biết mặt mũi ra sao, gã còn chưa từng nghe qua tên của anh. Gã chỉ biết Nghĩa, gã từng gặp Nghĩa, nghe người ta nói cậu là người kế nhiệm sau Vũ Văn Định.

Gã cười cười rồi nói:"Không sao, không cần phải quá lên như thế. Sau này đều là người một nhà cả mà."

Vũ Điền nghe ra trong giọng điệu của gã có sự hả hê, không phải vì ác cảm mà tưởng tượng ra, mà thật sự là có. Cái vẻ dương dương tự đắc đó Đỗ Mạnh Cường lừa được quan khách xung quanh, nhưng không lừa được Vũ Điền. Lại càng không lừa được Phạm Bá Chi hay hai bên nội thích, ngoại thích.

Lúc ngẩng đầu lên, rất nhanh Vũ Điền đã thay đổi sắc mặt.

Nhưng vẫn không cười, chỉ là cố diễn ra cái vẻ hoà hoãn hơn chút.

Mà cái gã Đỗ Mạnh Cường kia cũng chẳng mảy may để ý, gã nghe anh nói mình là con trai của Phạm Bá Chi. Cũng tức là công tử dòng đích chính tông của nhà họ Phạm Bá.

Gả Chi Hạ sang đây, lại là được công đôi việc.

Vừa kìm hãm được Phạm Bá Chi, vừa có cầu nối với nhà họ Phạm Bá, thậm chí là cả nhà họ Lê.

Tuy không phải là dòng chính Lê gia, nhưng vẫn là mạch xa mấy đời của Lê gia. Họ Lê là họ của vua. Nước đi này ông ta chỉ có lợi chứ không có hại.

Còn chưa kể gã rất ưng Vũ Điền, dung mạo xuất chúng thế kia ai lại không ưng ý. Thoạt nhìn qua thôi, Đỗ Mạnh Cường cũng nhìn ra anh là người đọc sách thánh hiền. Sau này ắt có thể giúp gã được rất nhiều việc.

Thế nhưng đó chỉ là gã ta nghĩ thế.

Câu chuyện về sau, bây giờ mới chỉ bắt đầu thôi.

***

Khách khứa hôm nay mời đến ai nấy đều vô cùng trầm trồ. Không phải vì chuyện khó xử ngày hôm nay. Mà là vì sự xuất hiện của hai phe, tưởng như bình thường, thực ra chỉ cần để ý đôi chút thôi cũng có thể nhận ra sóng ngầm cuộn trào.

Một bên là hai nhà nội thích Phạm Bá và ngoại thích Lê Thị, một bên là An phủ sứ trấn Thiên Trường.

Ai mà chẳng biết Đỗ Mạnh Cường chặn đứng con đường thăng quan tiến chức của Phạm Bá Chi, vốn đã có thể một bước thế vào cái chán An phủ sứ. Ai mà ngờ được giữa đường lại xuất hiện một Đỗ Mạnh Cường.

Hành động cầu thân của An phủ sứ mang ý đồ gì, ngay cả dân đen cũng có thể nhìn ra, ai cũng có thể hiểu lí do là vì đâu. Nhưng người trong cuộc là Phạm Bá Chi lại vờ như không biết, cười cười đồng ý với ý muốn của gã An phủ sứ kia.

Vũ Điền không dám chắc hai bên Phạm Bá bà Lê Thị có hay kế hoạch của Phạm Bá Chi hay không. Nhưng anh biết sau cái nụ cười vô tư, hoà nhã kia chính là cả một bàn cờ mạnh.

Ngoài ra đó, sau sự xuất hiện này kẻ nào kẻ nấy đều hết mực khen ngợi giọt máu đầu lòng nhà tuyên phủ sứ Phạm Bá Chi. Trưởng tử dung mạo xuất chúng, có số đào hoa, không quá mấy ngày sẽ lan ra khắp lộ.

Lúc này Vũ Điền đang đi tiếp từng bàn một, xem mâm nào hết cơm thì thêm cơm, hết mắm thì thêm mắm,... Đang lúc bận bịu, anh bị Phạm Bá Chi gọi ra nói chuyện riêng.

Bây giờ khách khứa chẳng mấy ai chú ý đến ai với ai, cứ hay chuyện mình trước đã.

Trong thư phòng của Phạm Bá Chi, ông chốt cửa rồi khẽ ho một tiếng. Giọng nói trầm mặc: "Chuyện ngày hôm nay ta không lường tới trước. Ai mà ngờ được gã ta dẫn theo cả thứ nữ theo cùng!"

Vũ Điền đáp:"Nghĩa phụ! Chuyện hôn sự là thế nào? Đến cả chuyện này cũng nằm trong kế hoạch sao, sao ngay cả người và nghĩa mẫu đều không nói gì với ta?"

Phạm Bá Chi ôm trán xoa xoa, trả lời anh: "Không, vốn hôn sự này chẳng liên quan gì quá nhiều." Ông thở dài một cái thật mạnh: "Vốn hôn sự này không đến lượt con, ta còn đang tính để Bá Lễ lấy con bé đó. Ai mà biết được gã ta lại nhắm thẳng vào con."

Ông nói tới đây, sau mới nhìn thẳng vào Vũ Điền, hỏi:"Tại sao con với Đắc lại gặp được con bé Chi Hạ đó?".

Vũ Điền kể lại toàn bộ chuyện gặp gỡ đó cho Phạm Bá Chi nghe, ông thoáng nhíu mày, nói: "Chi Hạ đó là thứ nữ, nhưng vẫn là con của chính thê, là con dòng đích... Nếu so cả con và Bá Lễ thì đương nhiên con sẽ phù hợp hơn."

"Nghĩa phụ, gã ta đang đắc ý."

Phạm Bá Chi gật đầu:"Cứ để gã đắc ý chết đi... Vốn muốn Bá Lễ sau khi lấy con bé đó thì tìm cách nhúng vào nội vụ, tìm bằng chứng tham ô hối lộ của gã."

"Hôn sự vẫn để Bá Lễ cũng được mà nghĩa phụ, nàng ta là con thứ, Bá Lễ cũng là con thứ."

"Nhưng nó không phải là con dòng đích!"

Đó mới là vấn đề nan giải.

Tình thế này đưa cho Vũ Điền hai lựa chọn.

Một là từ chối thẳng thừng, nhưng ván cờ sẽ đi vào bế tắc.

Hai là đồng ý, kế hoạch sẽ có khả năng tiến triển nhanh chóng. Nhưng nếu như vậy anh lại phải phản bội người anh thương.

Vũ Điền rơi vào thế khó.

Nhưng Phạm Bá Chi không biết mối can hệ sâu sắc của Vũ Điền và Văn Đắc, ông nghĩ, anh chỉ cần đồng ý, thì mọi thứ sẽ đều dễ dàng.

"Đã vậy rồi... Thì từ nay con học làm quen với hôn ước này đi. Đỗ Chi Hạ đó ngốc nghếch dễ lừa, Bá Lễ không làm được chuyện này, con làm sẽ hợp hơn."

Vũ Điền siết chặt bàn tay thành quyền, trong vô thức mặc cho móng tay bấu sâu vào da thịt.

Anh quay đầu:"Ta sẽ suy nghĩ... Nghĩa phụ."

Nhưng Phạm Bá Chi chỉ hờ hững đáp:"Ta không khuyên con, ta đang yêu cầu con!"

"Vũ Điền, con thừa hiểu nước đi này có ý nghĩa gì với chúng ta. Đừng làm vụt mất cơ hội hiếm có này, Bá Điền là người phù hợp nhất để lấy con bé đó. Và con, đang sống thay nó, con phải làm việc nó phải làm. Ta không cho con thời gian để suy nghĩ đâu, quyết định nhanh đi!"

Thật sự Vũ Điền rất khó xử.

Chợt lúc này bên ngoài gia nhân bỗng gõ cửa, thưa:"Thưa ông, khách khứa đã nhập bàn hết rồi... Ngài An phủ sứ muốn gặp ông."

Bỗng dưng chuyện bị ngắt quãng làm Phạm Bá Chi lộ rõ nét không vui, ông nhíu mày.

Lúc đi lướt qua Vũ Điền thì vỗ vỗ vai anh, nói nhỏ:"Hạn một canh!"

Chỉ có một canh giờ để suy nghĩ.

...

Bên ngoài phủ tri lộ, một con ngựa chở người mới tới. Chàng xuống ngựa, nói với tên lính gác cổng:"Ta tới gặp ngài tri lộ."

Tên gác cửa rất nhanh đã đáp:"Bên trong đang mở tiệc, tri lộ có dặn, ai tới tìm cũng để mai mới gặp."

Nói rồi liền đuổi người nọ đi.

Chàng thở dài, đưa một lá thư nhỏ cho tên gác cổng:"Là ngài ấy kêu ta tới."

Trên lá thư đúng là bút tích của Phạm Bá Chi, nhưng gác cửa vẫn chưa cho chàng vào trong. Hắn nói:"Không được, ta không biết ngươi có thật sự là người quan tri lộ mời tới không. Phải đợi người vào bẩm, quan tri lộ tự thẩm mới cho vào!"

Người nọ thật sự chẳng biết nên làm gì lúc này, nói:"Thôi vậy, phiền mấy cậu vào báo cho ngài tri lộ, có Văn Đắc tới tìm."

Thế nhưng không đợi tên gác cửa kịp chạy vào, ngay sau hắn chính là cậu cả của phủ tri lộ.

Anh hỏi:"Ai tới tìm vậy?"

Tên gác cửa mới gặp anh một lần, nhưng vẫn nhớ mặt mũi ra sao.

"Thưa cậu, có người tự xưng là Văn Đắc tới tìm ông."

Nghe thấy cái tên này, Vũ Điền khẽ sững sờ. Tia vui mừng hiện lên trong thoáng chốc. Anh nói với tên gác cửa:"Cho vào đi, thầy cho mời người này đến tham gia tiệc."

Tên gác cửa gãi gãi đầu khó xử, hắn không mấy tin cậu cả cho lắm.

Không tin cũng có lí do. Gặp gỡ đúng lần này là lần thứ hai, hắn lấy cái gì để tin anh. Nhưng anh là cậu cả nhà này, là con trai trưởng của quan tri lộ Phạm Bá Chi. Chỉ cần thế thôi cũng đủ khiến gã vâng lời rồi.

Người bên ngoài được mời vào, thoáng chốc, Vũ Điền đã suýt không nghĩ đó là Trần Văn Đắc.

(Lưu ý:Nội dung truyện chỉ là sản phẩm do trí tưởng tượng của tác giả.)