Chàng vận viên lĩnh màu chàm, đầu đội khăn vấn, dáng vẻ khác xa với Trần Văn Đắc ngày trước. Lúc này đây mới thật sự thoát ra vẻ thương buôn.
Vũ Điền nhìn chàng, ánh mắt khẽ lộ ra vẻ mừng rỡ. Nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc thôi.
Anh vẫn chẳng mảy may tia cảm xúc nào, hỏi chàng:"Huynh tới đây làm gì?"
Trần Văn Đắc nhìn anh, chàng cười mỉm:"Ta được mời đến mà."
Chàng chỉ thấy anh khẽ gật đầu, rồi dẫn mình vào trong nơi khách khứa dùng tiệc.
Chàng ngồi chung mâm với anh, nhưng chung với đó còn có cả hàng mấy công tử thế gia. Con trai của Phạm Dân, Phạm Bá Thiện và đích tử của Lê Hoà. Mâm cỗ chẳng ai nói với ai được mấy câu, chỉ có Phạm Bá Lễ cười cười vui vẻ nói chuyện với Vũ Điền.
Cậu thấy Trần Văn Đắc lạ mặt, bắt chuyện một hồi mới hỏi:"Đại ca, vị này là ai thế?"
Vũ Điền liếc nhìn cậu, hờ hững đáp:"Nghĩa huynh của ta."
Bá Lễ ''Ồ'' lên một tiếng rồi không làm phiền Vũ Điền nữa, mà trực tiếp hỏi thẳng Trần Văn Đắc luôn."Ta là đệ đệ của Bá Điền, huynh cứ gọi ta là Bá Lễ là được. Huynh tên gì thế?"
Cái dáng vẻ cười cười nói nói chẳng biết lễ nghĩa thế này, chỉ có Phạm Bá Lễ mới bày ra được. Đúng là được chiều quá rồi.
Trần Văn Đắc lại chẳng mấy để ý, chàng nở một nụ cười ôn hoà, nói:"Ta là Trần Văn Đắc."
Chàng liếc nhìn Vũ Điền một cái, ánh mắt lại càng dịu dàng hơn. Thế mà Vũ Điền lại chẳng mấy vui vẻ, anh đặt đũa xuống, nói:"Ta xong rồi."
Lúc này Lê Dương kéo ra một vò rượu Hồng Liên, hắn cười, nói:"Xong rồi thì uống chút đi."
Hồng Liên Tửu!
Mặt Vũ Điền không biến sắc, nhưng chắc chắn là không vui. Anh đứng dậy, nói:"Biểu huynh thứ lỗi, ta bây giờ kiêng rượu."
Lê Dương cười, đáp:"Được rồi, nghe nói đệ mới khỏi bệnh mà. Đừng uống sẽ tốt hơn."
Phạm Bá Thuần liền nói:"Ta không mấy khi tới đây, không biết rượu nào là rượu ngon. Chi bằng các huynh đệ giới thiệu cho ta mấy loại đi!"
Lê Dương:"Đây, Hồng Liên tửu. Ta nghe mấy người nói là ngon lắm. Còn có thể so một chín một mười với Bạch Tửu Liên của xứ Quốc Oai đấy."
Phạm Bá Lễ cũng chen lời:"Đùa chứ, sao mà so được với Bạch Tửu Liên, chỉ giông giống thôi!"
Lê Dương phản bác ngay:"Đệ thì biết cái gì, ta có quen biết với mấy thương nhân nghề rượu nổi tiếng, ai cũng bảo giống mà!"
Phạm Bá Thuần cười hề hề, sau quay sang Trần Văn Đắc, hỏi:"Văn Đắc huynh có biết không?"
Trần Văn Đắc cười đáp lễ, chàng nói:"Hồng Liên nói so với Bạch Tửu Liên thì không so được, cũng bình thường thôi. Nhưng mà nói đến rượu ngon, thì phải nói tới Hợp Xuân tửu."
Hai mắt của Lê Dương sáng lên, hắn cười hớn hở nói:"Là rượu Hợp Xuân phải không?"
"Ta từng có cơ hội mua được một vò Hợp Xuân, mùi vị quả thực rất ngon."
Trần Văn Đắc nói:"Chỉ một lần thôi sao?"
Hắn đáp chàng bằng giọng điệu mang theo vẻ tiếc nuối, đáp:"Đúng rồi, mỗi năm rượu đó tới kinh thành chỉ vào đúng một dịp cuối xuân. Năm nào ta cũng không mua được, chỉ đúng một lần vào cuối xuân vừa rồi."
Hắn nói tới đó bỗng đập tay:"Nghe nói Hợp Xuân là từ trấn Thiên Trường ra, Đắc có biết chủ hầm rượu là ai không?"
Vũ Điền lúc này vẫn chưa đi, anh đứng sau lưng Trần Văn Đắc, nói:"Nhà họ Vũ vùng Thanh Lan, nhưng nửa tháng trước đã không may bị toán cướp sau khởi nghĩa giết sạch rồi."
Lê Dương lấy làm vẻ nuối tiếc, hắn khoang tay, đáp lời:"Tiếc quá..."
Nhưng rất nhanh sau đó đã ổn định lại tâm trạng:"Nhưng không sao, còn có Hồng Liên tửu đây mà. Nó có vẻ khá phổ biến ở đây nhỉ, ta phải nếm thử chứ!"
Vũ Điền nghe hắn nói đến vậy liền quay đầu rời mâm.
Lúc đi, Trần Văn Đắc khẽ níu anh lại, hỏi:"Đệ đi đâu vậy?"
Vũ Điền nhìn chàng, khẽ đáp:"Ta về phòng."
...
Khách khứa hôm nay, ai ở gần thì về gần, ai ở xa thì được Phạm Bá Chi sắp xếp phòng trong phủ.
Vũ Điền lúc này đang ở chỗ dưới gốc liễu lớn trong phủ.
Bên cạnh anh, Trần Văn Đắc khẽ bóc từng vỏ hạt sen một bỏ vào bát. Chàng nói:"Em vẫn sống tốt chứ, ở phủ tri lộ có quen không?"
Vũ Điền tiến lại đối diện chàng đang ngồi dưới gốc cây, không đáp.
Trần Văn Đắc ngước mắt nhìn Vũ Điền, rồi khẽ đút hạt sen vừa bóc vào miệng anh, chàng nói:"Trông em gầy đi đáng kể đấy... Ta buồn đó hay chưa hả Điền."
Vũ Điền khẽ nâng mặt chằng lên, hạt sen vẫn ngập trong khoang miệng. Rồi bất ngờ, anh hôn chàng.
Trần Văn Đắc sững sờ, lúc tách nhau ra, hạt sen đã ở trong khuôn miệng chàng từ lúc nào rồi. Chàng cười, nói:"Sao vậy?"
"Bổn công tử thèm ngươi đấy..." Ánh mắt Vũ Điền chứa đựng những hàm ý sâu thẳm nhất, anh sợ. Lúc này còn đùa được, Trần Văn Đắc không hiểu nổi tại sao tính anh lại càng lúc càng khó nhìn thấu như vậy?
Nhưng chàng chỉ cười, dẫu lo lắng cho anh, nhưng bây giờ chàng làm được gì đây?
"Vị công tử này... Tại sao lại thích đùa thế nhỉ, ta thấy lạ đấy nhé."
"Ừm."
Vũ Điền của chàng đâu có hay đùa, cũng đâu có thích đùa.
Chợt trong lúc này Trần Văn Đắc phát hiện ra cái tật xấu này của Vũ Điền, anh chỉ đùa cợt với chàng khi che giấu cái gì đó mà thôi.
Có lần là để giấu chuyện phong hàn, có lần để lấp liếm cho qua việc anh quên ủ Hợp Xuân cho chàng,... Gần đây nhất là để che đi sự tuyệt vọng của chính anh sau cái chết của gia đình. Bây giờ, lại là chuyện gì đây?
Vũ Điền vuốt ve gương mặt của chàng, miệng mấp máy như muốn nói gì đó.
Anh không đủ dũng khí để nói chuyện đó ra.
Làm sao để nói ra lời chia tay, giải thích với huynh ấy ta đã có hôn thê rồi, nói với chàng kế hoạch này có gián đoạn. Nói vậy sao? Không, anh không làm được...
"Ta..."
Bỗng nhiên lúc này có tiếng cười cười nói nói vọng ra, Vũ Điền nhíu mày, đẩy Trần Văn Đắc ra.
"Ai!"
Cẩm Ngọc nghe thấy giọng anh, liền đáp:"Đại ca, muội, Cẩm Ngọc nè!"
Rồi anh thấy cô dẫn theo Chi Hạ, Chi Hạ ôm cánh tay Cẩm Ngọc không ngừng kể lể đủ điều. Còn Cẩm Ngọc lại cứ cười cười bất lực.
Thấy anh, cô chạy ngay ra sau lưng anh, khẽ nói:"Bá Điền, Chi đó ngốc quá, nãy giờ cứ lải nhải mãi thôi... Cứu muội đi."
Vũ Điền còn đang chưa hiểu cái gì hết, cánh tay còn lại đã bị người ta ôm lấy. Chi Hạ lắc lư cách tay anh, nói:"Cậu Điền, lại gặp huynh ở đây rồi."
Vũ Điền bất lực, tay bên này bị Cẩm Ngọc bám, tay bên kia bị Chi Hạ ôm, anh chẳng biết phải làm sao nữa. Chỉ còn mỗi cái miệng để nói:"Buông tay!"
Trần Văn Đắc phía sau nhíu mày:"Ai vậy Điền?"
"Cô nam quả nữ, còn ra thể thống gì nữa? Cô nương à, buông tay đệ đệ ta ra thôi!"
Giọng nói chàng mang theo vẻ khó chịu, kèm theo còn có cả ghen tị. Người yêu của chàng mà, chàng mới chỉ được ôm có một lúc. Hai cái cô nương kia không biết ở đâu ra mà ôm ôm ấp ấp, thấy mà ghét.
Chi Hạ phụng phịu liếc mắt qua nơi phát ra âm thanh, giọng dõng dạc:"Phu..."
Đột nhiên Vũ Điền chen lời:"Cẩm Ngọc, dẫn tiểu thư đi đi!"
Cẩm Ngọc vẫn cứ bám ở vai anh, nói:"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì hết. Ta nghe thầy nói có mời thầy đồ về dạy dỗ đàng hoàng cho muội, chuyện cô nam quả nữ thế này muội còn không rõ?" Cẩm Ngọc còn toan nói thêm cái gì, Vũ Điền vẫn nhanh hơn một bước:"Nam nữ thụ thụ bất thân, cho dù muội có là bào muội của ta đi chăng nữa thì cũng không được. Cô Hạ tâm trí không bình thường ta không thèm bận tâm, còn muội thì sao... Hôm nay là ta, ngày sau còn định ôm tay nấn áo nam tử nào nữa?"
"Muội không có!"
"Không có thì buông tay ra, sau đó dẫn cô Hạ đi. Tiểu thư đến đây là dính dáng tới chuyện của thầy, đây là cái thiệt của cô ấy, muội mang danh là cô chiêu được dạy dỗ đàng hoàng, sao lại hành xử như thế!"
Giọng điệu của anh rất nặng nề, có những khúc như 'cô nam quả nữ', 'nam nữ thụ thụ bất thân', 'tâm trí không ổn định' hay 'cô chiêu được dạy dỗ đàng hoàng' lại càng được nhấn mạnh hơn. Cẩm Ngọc biết thừa anh đang nhắc nhở mình.
Cô lùi lại sau đó túm Chi Hạ đi, cười cười nói: "Muội biết rồi, nếu huynh đang bận thì muội đi trước, nhé."
Nhưng Chi Hạ thì khác, nàng cứ nhìn chằm chằm Trần Văn Đắc, bĩu môi nói:"Vậy ngươi là cái gì mà đòi ta phải giữ khoảng cách với cậu Điền, ta nói cho ngươi biết, ta là..." Đột nhiên miệng nàng bị Cẩm Ngọc chặn lại, cô chú ý tới Vũ Điền có vẻ không vui khi Chi Hạ định nói tới chuyện hôn sự.
Cô cười gượng gạo:"Muội đưa tiểu thư đi trước..." Nói rồi liền rất nhanh đã biến mất dạng.
Lúc này đây Vũ Điền mới thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, anh không muốn nhắc tới hôn ước trước mặt Văn Đắc của anh.
Trần Văn Đắc vẫn ngồi đó bóc hạt sen, chàng lại hỏi:"Đó là ai thế?"
Vũ Điền quay đầu:"Muội muội của Phạm Bá Điền, Phạm Cẩm Ngọc... Còn người kia, là Chi Hạ, con gái của Đỗ Mạnh Cường."
Anh để ý tới hai hàng mày của Trần Văn Đắc nhíu chặt lại, chàng hỏi lại:"Là cái cô nương ngốc nghếch khi nãy sao?" Vũ Điền gật đầu.
Vũ Điền nhớ lại chỉ vừa canh giờ trước, sau khi từ mâm cỗ ra anh đã bị Phạm Bá Chi gọi đi.
Lúc ông hỏi, giọng điệu rất hờ hững:"Chọn đi."
Lúc đó anh chỉ có thể cúi đầu, đương nhiên là anh sẽ chọn vế thuận lợi nhất. Nợ máu này bắt buộc phải trả bằng cả cơ nghiệp và mạng chó của Đỗ Mạnh Cường. Phản bội Trần Văn Đắc sao? Hình như không nặng nề như thế.
Chỉ cần nói rõ với chàng, hai người chia tay là được. Còn chưa kể anh không muốn Trần Văn Đắc dính dáng quá nhiều tới cái sự việc trớ trêu này, hạn chế chàng nhúng tay vào càng nhiều càng tốt.
Vậy cái hôn sự cỏn con này có là gì.
Và rồi anh vẫn quyết định đồng ý với Phạm Bá Chi.
"Hôn sự này... Con theo là được chứ gì!"
Dường như Phạm Bá Chi rất hài lòng.
Ông vỗ vai Vũ Điền, cười đầy đắc ý:"Được, đồng ý là cái tốt. Đắc nó đến rồi, qua mai ta sẽ bàn lại kế hoạch cho hai đứa các con."
"Chờ đã!"
Phạm Bá Chi khó hiểu quay đầu lại:"Con muốn nói gì sao?"
"Nghĩa phụ... Chuyện hôn sự, có thể đừng nói với Đắc không!"
"Vì lí do gì?"
"Ta..."
"Đừng nói là dính níu gì tới ý trung nhân nhé, Vũ Điền, nếu đã muốn trả thù thì đừng để cảm xúc cá nhân của con tri phối. Dứt khoát đi, ta biết con làm được."
Vũ Điền ngước mắt lên, ánh mắt chua chát tới đau lòng:"Dạ... Chỉ là xin nghĩa phụ đừng nói cho huynh ấy... Ta đã hứa hôn với cái Ngọc, bào muội của Đắc rồi. Nếu huynh ấy biết chắc chắn sẽ không đành lòng... Sẽ sinh chuyện không đáng mất!"
Anh đâu thể nói chuyện gian tình của mình với Văn Đắc chứ, thế nên mới đành lôi cô Ngọc ra làm bia đỡ tên.
Phạm Bá Chi cân nhắc một lúc, rồi gật đầu:"Ừ, vậy ta sẽ không nói với nó. Nhưng kế hoạch vẫn phải làm, rõ chưa."
"Vâng, rõ rồi."
(Lưu ý:Nội dung truyện chỉ là sản phẩm do trí tưởng tượng của tác giả.)