Lúc này tiệc tàn, khách cần về đã về, người cần ở lại cũng đã nghỉ ngơi.
Buổi tối càng làm cho bầu không khí trong thư phòng mang vẻ ảm đạm. Phạm Bá Chi đặt một quân cờ xuống bàn cờ tướng, rất nhanh đã bị phu nhân Lê Ngọc Lan ăn mất.
Ông xoa cằm:"Vậy kế này không được rồi, phu nhân có cao kiến gì không?"
Phu nhân nét mặt hiền hoà, sắp lại thế cờ như trước đó. Bà nhẹ nhàng lấy một quân cờ từ phía của Phạm Bá Chi, xoay xoay mấy lượt trong lòng bàn tay rồi đặt xuống, nói:"Thế này, chàng thế nào."
Phạm Bá Chi nhìn bàn cờ, sắc mặt vương vẻ ảo não.
"Quả nhiên, cũng nên thử liều lĩnh một chút."
"Chàng để thằng nhỏ lấy con bé ngốc đó, gã kia tuyệt đối không biết Điền, sao chàng lại dám chắc như thế?" Phu nhân mỉm cười hiền từ, thấy Phạm Bá Chi vừa đi một nước, bà lại đánh tới một nước.
Phạm Bá Chi đáp lời bà:"Phản ứng hôm nay của gã không giống đang diễn kịch, Điền cũng vốn không biết gã. Đừng nói biết mặt, hai người đó thậm chí còn chưa từng gặp nhau."
Phu nhân thở dài rồi đánh một nước khiến Phạm Bá Chi phải hoảng lên trong chốc lát, ông ngồi thằng người dậy:"Nàng chơi thế vậy, là chặn đứng đường sống của ta đấy nhé!"
"Binh trong tay chàng không nhiều, chỉ dựa vào gia thế của nhà họ Phạm là không đủ. Bá Chi, đây là ván cờ do chàng bày ra thì chàng phải dự lại càng nhiều đường lui càng tốt."
"Phu nhân quả thực là uyên thâm khó lường!" Ông lắc lắc đầu rồi chống cằm suy nghĩ.
"Nếu hôm nay người đánh bàn cờ này không phải là thiếp, mà là người đó, chắc chắn sẽ có đáp án."
Phạm Bá Chi nhìn chằm chằm bà, giọng điệu có phần hoài niệm:"Ông ấy chết lâu rồi, nàng nghĩ thử xem, nếu ông ấy còn sống thì ta đã bại ngay ở vài ba nước đầu rồi."
"Cao nhân mà, chàng so đo với cao nhân thì khác gì tự hạ thấp mình."
Nói rồi phu nhân không do dự, đặt nốt một quân cờ của Phạm Bá Chi lên, nói:"Thật ra đôi lúc, hi sinh một quân cờ để đổi lại thành công trong kế hoạch của chàng. Lại là một nước đi đúng đấy."
Phạm Bá Chi nheo mắt:"Phu nhân à, sao nàng tàn nhẫn thế! Thằng bé đó là điểm mấu chốt để ta nắm thóp nghĩa tử yêu dấu đấy."
Phu nhân chẳng mảy may tới Phạm Bá Chi, nụ cười trên môi rất hiền từ, nhưng ánh mắt lại vô cùng tàn nhẫn:"Không, chàng nắm thóp Điền, thì cũng là đang nắm thóp thằng bé Đắc đó trong tay. Nhưng nó làm vật hi sinh, Điền vẫn là con dao sắc của chàng. Chính nó tự nguyện dính thân vào bàn cờ này, chính là nó thông minh." Bà dừng lại, đôi con mắt ngước lên nhìn chồng mình.
Lúc này đây ánh mắt bà lại thâm sâu vô cùng, đến cả Phạm Bá Chi cũng phải bội phục: "Nhưng nó phải chấp nhận nó phải mất cái gì, chẳng phải mục tiêu của nó là báo thù à. Một mũi tên trúng hai con nhạn đó thôi."
Giọng nói bà từ tốn mà điềm tĩnh, nhưng không khí xung quanh lại lạnh lẽo khó lòng không nhận ra.
Đột nhiên thư phòng có tiếng gõ cửa, Phạm Bá Chi nhìn bàn cờ, đi tiếp một quân cờ rồi vọng giọng ra ngoài:"Vào đi."
Phu nhân rời tầm mắt nhìn nén hương vừa rụi, bà nói:"Vừa hết một nén nhang."
Cửa mở ra, Vũ Điền và Văn Đắc đều bước vào trong.
"Nghĩa phụ, nghĩa mẫu."
"Thảo dân cung nhân ngài tri lộ, phu nhân."
Vũ Điền chú ý tới bàn cờ bên kia là biết ngay Phạm Bá Chi vừa bàn bạc sẵn điều gì đó với phu nhân.
Vậy là cả bốn người bắt đầu bàn bạc nước đi tiếp đó.
Phạm Bá Chi giữ đúng lời hứa với Vũ Điền sẽ không nói chuyện hôn ước ra, vậy nên anh có vẻ thoải mái hơn lúc nói chuyện.
Sắp tới Trần Văn Đắc sẽ có một chuyến buôn tới châu Tầm của phủ Thanh Đô thuộc trấn Thanh Hoá, nơi mà Đỗ Mạnh Cường từng làm tri châu. Chàng phải dò la ra khi còn nhậm chức ở đó ông ta đã làm những gì, thu thập chứng cứ chèn ép dân của gã ta.
Nói tới đó rồi chàng bị Phạm Bá Chi cho lui xuống, dường như chuyện tiếp đó chàng không được phép biết. Dẫu có tò mò nhưng chàng không thể ở lại, dẫu sao bây giờ chàng ở dưới trướng Phạm Bá Chi. Vậy nên cung kính không bằng tuân lệnh, chàng lui ra.
Bên trong, Phạm Bá Chi vời Vũ Điền lại gần, nói bằng ngữ âm rất vừa phải, vừa đủ cho ba người nghe thấy.
"Ta đã nói chuyện với An phủ sứ rồi, ngày tháng kết ước đã định sẵn, Chi Hạ đó vừa hay tới tuổi cập kê, con cũng tới nhược quán. Qua tuần sẽ bàn ngày cưới hỏi."
Anh cúi đầu, đáp:"Nghĩa phụ, sao lại nhanh vậy như vậy..."
"Ta biết con có người trong lòng, nhưng đã quyết định trả thù cho nhà con. Thì con chần chừ cái gì chứ, dù sao tiểu thư kia cũng là đứa ngốc, được cái danh chính thất cũng đâu có mất mát gì. Con muốn lấy Ngọc Thị kia ta không thành vấn đề, làm thiếp đã sao!" Người nói là phu nhân, bà nhấp một ngụm trà đặc.
"Sau đó con tìm cách đứng lên chức thư lại¹, mà con còn lấy nữ tử của gã ta, được gã tín nhiệm chắc chắn sẽ dễ dàng tìm bằng chứng kết tội hơn!"
"Con có ý kiến gì không?"Phạm Bá Chi nói, tay chống bàn.
Vũ Điền đáp:"Không, thưa nghĩa phụ."
Cả quá trình nghe Phạm Bá Chi và phu nhân dặn dò, anh chỉ có thể cúi gằm mặt không đáp. Anh bây giờ chính là phóng lao đành phải theo lao, nếu đã tự mình trở thành quân cờ trong tay kẻ khác, thì chỉ có thể đi theo nước đi của người cầm cờ.
...
Sang sáng hôm sau Trần Văn Đắc đã phải rời đi rồi, đồ buôn lần này không có rượu Hợp Xuân, mà là vải vóc và mấy đồ nhu yếu phẩm. Phạm Bá Chi đã chuẩn bị đâu vào đấy, đường đi cũng đã có người dẫn dắt, sắp xếp rõ ràng.
Cũng sau tuần đó Phạm Bá Chi cùng anh tới phủ An phủ sứ của Đỗ Mạnh Cường.
Phủ An phủ sứ rộng rãi, có khi còn rộng hơn phủ tri lộ của Phạm Bá Chi.
Vừa tới ngõ đã có một dàn thiên lý nở rộ trắng xoá, thơm nức mũi.
Đoàn người đem theo sính lễ tới hỏi cưới, hôm này chính là lễ cập kê của cô chiêu Đỗ Chi Hạ. Trong vùng ai cũng thấy đây là trò cười, mở tiệc lễ cập kê cho một con ngốc, ai sẽ ngu ngốc tới hỏi cưới chứ?
Thế nhưng đúng vào ngày này tri lộ phủ Tân Hưng đem hàng dài sính lễ, cùng đích tử Phạm Bá Điền tới hỏi cưới.
Ban đầu không ai nghĩ đây là đến hỏi cưới Đỗ Chi Hạ mà là tới hỏi cô chiêu Đỗ Thu Uyên.
Đỗ Mạnh Cường vừa thấy người mang sính lễ tới để kín sân, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ đắc ý.
Gã cười cười, chắp tay sau lưng tỏ ra vẻ quan lớn, nói:"Sính lễ nhiều thế này, ngài tri lộ cũng rất hào phóng!"
Phạm Bá Chi chỉ cười đáp lễ, trả lời:"Nay hạ quan dẫn đích tử tới để hỏi cưới nhị tiểu thư, hôn ước đã lập, nay chỉ thiếu bước ăn hỏi rồi tác hợp cho hai đứa trẻ!"
Vũ Điền cũng hùa theo ông, anh cúi đầu chắp tay, giọng điệu có vẻ như thành khẩn chân thành:"Ta tới cầu hôn tiểu thư Chi Hạ."
...
Bên kia Thu Uyên nghe có người tới hỏi cưới xá muội, nàng không cảm thấy bất ngờ, ngược lại còn tỏ ra vẻ thích thú. Nàng ngồi dậy, nói với con hầu.
"Cái Sen, lại khoác áo cho cô, cô muốn xem cậu cả nhà tri lộ kia mặt mũi ra sao!"
Thị Sen vâng vâng dạ dạ, lấy xiêm y hầu mặc cho Thu Uyên, thị nói:"Con nghe thằng Nghệ nó bảo sính lễ nhiều lắm, cái cậu cả kia không phải hạng nhan sắc bình thường đâu!"
"Thế à, thế thì cô càng phải xem muội phu như thế nào."
...
Chi Hạ cũng nghe được tin này, nàng hớn hở cười ngốc với con hầu:"Cúc thấy không, cậu Điền tới hỏi cưới ta đó."
Nói đoạn, nàng còn vỗ tay vui vẻ.
Thị Cúc là con hầu duy nhất trong cái phủ này hầu hạ Chi Hạ đàng hoàng, cô đáp:"Cậu Điền nhà tri lộ nghe nói dung mạo đẹp lắm, cô Hạ có thích không!"
Chi Hạ đáp ngay:"Thích chứ thích chứ, Cúc không biết đâu, cậu đẹp như tiên ấy!"
Thị Cúc:"Cô Hạ sắp lấy chồng rồi, nhanh quá, mới ngày nào em còn theo hầu cô mà... Sắp phải xa cô rồi."
Nàng nghe Thị Cúc nói thế không khỏi buồn rầu, nàng nắm lấy tay con hầu của mình, giọng chắc nịch:"Chi Hạ sẽ xin thầy cho Cúc theo hầu Chi Hạ mà, sẽ không xa đâu, không xa đâu. Cúc cứ yên tâm nhé!"
Nói rồi nàng chợt nhớ ra cái gì đó, vội vã kéo Thị Cúc lại:"Đúng rồi Cúc ơi, chuyện tốt thế này ta phải bảo với Hoài An tỷ tỷ chứ!"
Hai mắt nàng long lanh, bảo:"Cúc ơi, chiều nay chúng ta tới nhà ông phú nhé, Chi Hạ phải nói chuyện vui này cho tỷ ấy. Bây giờ chúng ta ra ngoài gặp chồng tương lai của Chi Hạ nhé."
Nói rồi liền nhảy tót xuống võng chạy đi.
Thị Cúc bất lực đuổi theo:"Cô ơi, cô còn chưa sỏ guốc mà!"
Chi Hạ nghe vậy mới quay người nói:"Cúc cứ cầm hộ Chi Hạ đi." Nàng vừa chạy lùi vừa nói, chẳng hề để ý tới xung quanh.
Phải tới khi lưng va phải lồng ngực của ai đó, anh giữ nàng lại, nói:"Cô Hạ!"
Chi Hạ giật mình quay phắt đầu lại.
"A, cậu Điền!"
Nàng chẳng màng xung quanh còn có ai đã ôm chằm lấy eo Vũ Điền vỗ vỗ:"Cậu đến thật này. Cậu đến vì Chi Hạ phải không, cậu sang hỏi cưới Chi Hạ hả."
Nói đoạn, Phạm Bá Chi bên cạnh cười hà hà, nói:"Có vẻ như tiểu thư thích con lắm đấy Điền."
Đỗ Mạnh Cường vuốt vuốt cằm, ngắm nghía một nam một nữ đằng này, gã nói:"Đúng đấy, hai đứa còn trông đẹp đôi thế kia cơ mà. Hay là định vào cuối tháng này cưới luôn đi, chứ ta trông cái Hạ nó mong thế kia cơ mà!"
Gã cười, quay sang hỏi Phạm Bá Chi:"Ông thấy thế nào?"
Phạm Bá Chi liền đáp:"Tùy theo ý ngài đây."
Vậy là chỉ vài ba câu đã chốt ngay ngày ba mươi tháng sáu này làm ngày cưới xin, chẳng cần xem ngày đẹp ngày xấu thế nào, cứ gả đi là được.
Bề ngoài gã ta trông thì thương yêu con hết mực, bên trong lại đã muốn gả nàng đi lắm rồi.
Đó là là thường tình thôi, có đứa con gái là kẻ ngu ngốc, chạy chữa thế nào cũng không xong thì giữ lại được cái gì chứ. Vốn dĩ nhiều lầm trước đó gã tìm lang y khắp nơi về chạy chữa cũng vì chính thê của gã, Trần Yên.
Bà thương Chi Hạ đột nhiên đang bình thường, đến năm mười tuổi không hiểu sao lại phát ngốc. Chạy chữa thế nào cũng là ai nấy lắc đầu nguây nguẩy, từ chối khám chữa. Lúc đó gã còn phải dựa vào thế lực nhà họ Trần nổi danh khắp xứ Thanh Hoá. Sau chuyển về Thiên Trường phu nhân không may qua đời, gã để lấy tiếng cũng cắn răng mời một vài danh y tới khám.
Chi Hạ kể ra cũng có lợi, nước đi này của gã quả thực đúng đắn. Hi sinh một con ngốc, lại đổi lại được cả một Phạm Bá Chi trong tay. Vốn dĩ gã còn e dè ông, ai dè ông lại tự tay dâng con trai đến tận nơi, làm cầu nối cho con đường thăng tiến của gã.
Ai lại không vui, chứ gã chắc chắn là được phe đắc ý ra mặt, nhưng gã không biểu lộ ra ngoài. Cái gai trong mắt Đỗ Mạnh Cường hắn là nhà họ Vũ, nay cũng chết dứt rồi, sẽ chẳng còn ai biết cái bí mật bẩn thỉu nhất cuộc đời của gã nữa!
"Thầy ơi!"
Chợt lúc này gã nghe Thu Uyên gọi, Đỗ Mạnh Cường chợt quay đầu, thấy cô con gái gã hết mực cưng chiều đang đoan trang phía sau. Gã cười đáp:"Uyên hả con."
"Dạ, Thu Uyên chào tri lộ đại nhân. Nghe tin ngài và công tử tới hỏi cưới xá muội, tiểu nữ tò mò nên mới chạy qua đây."
Lúc này nàng ta nhìn thấy Vũ Điền, đồng tử có hơi co lại, Thu Uyên cười vui vẻ:"Ta còn tưởng muội phu tương lai là ai, hoá ra lại là người quen."
Vũ Điền thấy nàng ta không khỏi sửng sốt, anh gật đầu một cái chào xã giao:"Cô Uyên đây là ghé thăm Chi Hạ sao."
____
(1)Thư lại: Là người dưới An phủ sứ, chuyên về mặt hành chính, ghi chép sổ sách cho An phủ sứ.
(Lưu ý:Nội dung truyện chỉ là sản phẩm do trí tưởng tượng của tác giả.)