Thu Uyên che miệng cười duyên, đáp:"Ta nghe có người tới hỏi cưới xá muội, tò mò nên ghé chơi thôi."
Vũ Điền ngược lại chẳng mấy để ý đến nàng ta cho lắm, xoay người gỡ Chi Hạ còn đang ôm chặt mình ra, nói:"Cô Hạ còn chưa mang guốc."
Lúc này Thị Cúc hớt hải cầm đôi guốc mộc của Chi Hạ chạy ra, thị hành lễ với người ta, xong mới nói với Chi Hạ:"Cô chạy vội quá, em cầm guốc ra cho cô rồi, cô xỏ vào đi!"
Chi Hạ ngoan ngoãn xỏ chân vào guốc mộc, cười hì hì.
Lợi dụng một cô gái ngốc nghếch thế này Vũ Điền cảm thấy không hay lắm, dẫu nàng còn chẳng biết chuyện gì. Thôi vậy, sao thì nàng ngốc cũng rất có ích, lợi dụng nàng ta chút việc do thám cũng đâu thành vấn đề.
Hôm nay trời quang, trong xanh, cũng ít mây. Là một ngày đẹp trời.
Chim hạc bay lượn lờ trên bãi đồng lúa chín vàng ươm, vụ lúa chiêm sắp thu hoạch được rồi.
Hoài An ngồi trên sập mát đón gió ngày, cô gãy từng tiếng đàn tranh trong trẻo, vang xa khắp nhà phú hộ.
Con hầu thân cạnh cô gật đầu, vỗ tay không ngớt, nói:"Cô đánh hay quá, cô Hạ mà biết cô gảy khúc này ngày cập kê của cô ấy thì chắc sẽ vui lắm."
Hoài An dừng khúc đàn, quay sang con hầu, hỏi:"Chi Hạ nói lát nữa sẽ qua đúng không?" Cô cười, gương mặt lộ sắc màu vui vẻ rất dễ nhận ra.
"Dạ cô." Con hầu đáp.
Hôm nay Hoài An cố tình ăn mặc đẹp hơn mọi hôm một chút, cố tình vẽ một đoá hoa điền trên trán tạo vẻ kiều diễm đoan trang.
Hoài An mang vẻ đẹp vừa sắc sảo vừa kiều diễm, như một đoá mẫu đơn xinh đẹp.
Cô phất tay một cái rất nhẹ, nói:"Hạ thích đồ ngọt, em chuẩn bị ít đồ ngọt cho cô. Khi nào Chi Hạ qua thì đem ra."
Con hầu vâng dạ rồi lui xuống.
Hôm nay là lễ cập kê của Chi Hạ, nhưng phận cô là nữ tử không tiện tham dự. Huống hồ cả Chi Hạ và An phủ sứ đều không mời nhà cô, cô không thể mặt dày mà tới được.
Hoài An ngồi đó tới giữa canh Mùi cũng nghe được có người tới bẩm:"Bẩm cô, nhị tiểu thư nhà An phủ sứ tới ạ!"
Cô gật đầu:"Ừ, bây dẫn nhị tiểu thư lại đây cho cô."
Nhưng còn chưa để gia nhân kia kịp chạy đi thì Chi Hạ đã chạy vào rồi.
"Hoài An tỷ tỷ!"
Hoài An ngước mắt nhìn ra sau gia nhân nọ đã thấy ngay Chi Hạ đang cười ngô nghê kia rồi. Cô cười vui vẻ vời gọi Chi Hạ lại chỗ mình, cô nắm lấy tay nàng nâng niu, hỏi:"Sao muội tới sớm vậy, nhìn muội vui thế này... Có chuyện gì vui sao, Chi Hạ kể tỷ nghe được không?"
Chi Hạ hớn hở mang bánh trái mà Thị Cúc đang xách theo, đưa cho Hoài An:"Tỷ không biết đâu, nay thầy cho muội nhiều kẹo lắm, muộn phải chia cho Hoài An tỷ tỷ một nửa."
Hoài An cười rồi lấy một miếng hạt sen ngào đường đút cho Chi Hạ, cô cười duyên:"Nhà ta đâu có thiếu kẹo đâu, Hạ thích kẹo gì cứ nói tỷ là được mà, tỷ tìm về cho Hạ hết!"
Chi Hạ vội xua tay:"Không phải đâu Hoài An tỷ tỷ, hôm nay muội có chuyện vui lắm, vui cực kì luôn." Nàng khua tay múa chân một hồi, rồi ghé sát lại tai Hoài An nói:"Tỷ tỷ có muốn nghe không!"
Hành động này của Chi Hạ làm hai má của Hoài An đỏ ửng nóng bừng, cô nhéo nhẹ đầu mũi nàng, xoay mặt đi xấu hổ:"Chuyện gì mà muội lại vui thế, muốn kể thế kia mà còn úp úp mở mở với ta."
Giọng cô rất dịu dàng.
Chi Hạ cười hì hì sau đó nắm chặt lấy đôi bàn tay mềm mại của Hoài An, hai mắt nàng sáng long lanh, ngây thơ như một chú nai con.
"Hôm nay có người tới hỏi cưới muội đó!''
Tin bất ngờ đập thẳng vào mặt của Hoài An, cô quay mặt lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn thằng vào cặp mắt ngây thơ của Chi Hạ.
"Muội vừa nói cái gì?"
"Tỷ còn nhớ tiên nhân ca ca lần trước chúng ta gặp ở vườn hoa nhà tỷ không, là huynh ấy hỏi cưới ta đó!"
Hoài An thức thời chẳng thể nhớ ra là ai, cô bám chặt hai bả vai của nàng, nói:"Ai cơ?"
Thấy cô không nhớ ra được là ai, Chi Hạ vẫn ngây thơ đáp lời:"Cậu Điền đó Hoài An tỷ tỷ, lần đó cả ta, tỷ và trưởng tỷ tới đầm sen, gặp huynh ấy đi lạc mà. Tỷ không nhớ sao?" Giọng điệu khi nói của cô rất vui vẻ, hoàn toàn không chú ý tới biểu cảm trên mặt Hoài An khó chịu đến thế nào.
Cô nhớ ra rồi, cái người mà Chi Hạ chỉ cần nhìn một lần thôi đã rất ưng mắt. Sau buổi đó còn muốn gặp lại anh mấy lần.
Nhưng Hoài An nhớ rõ ràng đã cảnh cáo người đó đừng có ý đồ với Chi Hạ rồi, cô cảnh cáo anh trèo cao thì ngã đau, cô ấy ngốc, không thể lợi dụng. Vậy mà anh lại chẳng để tâm tới lời cô nói, miệng thì nói không có ý với người ta, quay đi quay lại một hai tháng đã qua hỏi cưới rồi.
Vốn Hoài An đã chẳng có mấy thiện cảm với Vũ Điền, nay người ta còn đến tận cửa hỏi cưới. Cô lại càng không ưa anh thêm mấy phần.
Chi Hạ bên này lại vẫn cứ thao thao bất tuyệt không ngừng:"Hoài An tỷ tỷ không biết đâu, cậu đem nhiều sính lễ lắm, gần chật kín cả tiền đường luôn mà!"
"Đúng rồi, cả ngài tri lộ cũng rất yêu mến muội nữa đó, sau này chắc chắn muội sẽ được đối xử rất tốt luôn."
Hai hàng mày của Hoài An vốn đã chau lại, nay lại càng nhíu chặt hơn, cô không hiểu sao lại liên quan tới tri lộ, là tri lộ nào?
Cô hỏi:"Tri lộ?"
"Là tri lộ phủ Tân Hưng đó Hoài An tỷ tỷ, cậu Điền là con trai cả của ông ấy luôn đó. Lúc muội gặp huynh ấy ở phủ tri lộ, muội đã rất vui!"
Nhưng Hoài An thì không vui chút nào, hết chuyện này đến chuyện kia dồn dập lao tới khiến cô trở tay không kịp.
Ai mà liệu được người đó lại là con trai của Phạm Bá Chi.
Thế nhưng Hoài An cô không đành lòng, cho dù hôm nay người đến cầu hôn là ai đi chăng nữa cô cũng không đành lòng. Cô nắm chặt lấy cổ tay của Chi Hạ, mặc cho nàng còn đang thao thao bất tuyệt, ngơ ngơ ngác ngác chẳng hiểu chuyện gì. Cô kéo nàng thẳng vào phòng mình.
Chi Hạ giật mình, nàng hoảng hốt:"Hoài An tỷ tỷ, Hạ đau!"
Hoài An vẫn cứ mặc nàng, kéo nàng lại phòng mình sau đó đóng sầm cửa lại. Thị Cúc thấy cô chủ bị kéo vào trong không khỏi sốt sắng, không biết Chi Hạ đã đụng phải vảy ngược nào của cô An.
"Cô ơi! Cô!"
Hoài An bên trong vọng giọng ra:"Em không cần lo, ta sẽ không làm hại Hạ!"
Nghe thế Thị Cúc mới thôi lo.
Bên trong, Hoài An chốt đóng hết các cửa lại, dường như chuyện sắp tới cô làm không muốn ai biết hết. Ngoại trừ cô và nàng ấy.
Chi Hạ lúc này thì phụng phịu ngồi trên võng, ôm cổ tay thổi thổi:"Tỷ làm muội đau rồi nè!"
Hoài An mặc kệ nàng, cô kéo nàng dậy, dồn nàng ép vào góc phòng, hai mắt cô đỏ hoe đầy uất ức.
"Ta làm đau muội? Rõ ràng là muội làm đau ta trước!"
Chi Hạ sợ hãi nép mình vào góc tường, đây không phải là Nguyễn Hoài An mà nàng từng biết. Hoài An mà nàng biết sẽ không bao giờ bày ra gương mặt đáng sợ như vậy trước mặt nàng, chưa từng khiến nàng phải sợ, cũng chưa từng làm nàng phải đau."Hoài An tỷ tỷ, tỷ sao thế... muội... muội sợ lắm."
Hoài An nắm lấy hai cổ tay của Chi Hạ, gục đầu vào vai nàng."Muội sao lại sợ ta, là muội làm đau ta trước, tại sao lại đối xử với ta như thế..."
Chi Hạ không hiểu:"Tỷ đâu có bị thương, Hạ... Hạ cũng không làm đau tỷ tỷ."
Không, muội làm đau ta rồi, đau muốn chết đi sống lại.
Hoài An ngước đôi mắt ngấn lệ nhìn nàng, cô nói:"Muội đồng ý lấy chàng ta rồi đúng không?"
Chi Hạ sợ hãi, gật đầu lia lịa.
Tim của Hoài An bị cô nương ngốc này làm cho đau lắm rồi, cô nói:"Vậy mà dám nói không làm đau ta..."
Hạ không hiểu, không hiểu Hoài An đang nói cái gì hết!
Rồi đột nhiên cánh môi mềm mại của Chi Hạ bị người con gái kia ngậm lấy. Nàng sững sờ đẩy Hoài An ra, sợ hãi nép mình càng lúc càng chặt hơn vào bức tường lạnh lẽo.
"Ta thích nàng, ta thích nàng, ta thích nàng đấy nàng có hiểu không!"
Bỗng nhiên Hoài An giận dữ mà thủ thỉ bên tai Chi Hạ, xưng hô cũng đổi luôn theo. Cô đã muốn gọi cô nương này như thế từ rất lâu rồi, từ lần đầu gặp nàng ấy đến tận lúc này đây. Hoài An mặc kệ Chi Hạ, đè cô lên tường hôn đến khi nàng thôi giãy dụa mới thôi.
Lúc tách ra, Chi Hạ chỉ có thể run rẩy trong vòng tay của Hoài An, nàng không hiểu, hoàn toàn không hiểu. Chỉ nghe giọng nói nàng run run:"Hoài An tỷ tỷ, ta, ta... Và tỷ là nữ tử mà, sao, sao tỷ lại..."
Hoài An gục vào hõm vai nàng dụi dụi, giọng nàng cũng đang run rẩy.
"Ta hận không phải nam nhân, không thể đường hoàng hỏi cưới nàng! Nàng đừng lấy chàng ta, có được không!"
"Đừng... đừng mà!"
Nhận thấy người trong lòng vẫn muốn vùng vẫy, Hoài An lại càng siết chặt nàng trong lòng mình hơn:"Để ta ôm nàng, một chút thôi!"
Lúc này Chi Hạ mới thôi vẫy vùng, nàng hỏi: "Tại sao tỷ lại thích ta?"
Hoài An đáp:"Ta mến mộ nàng!"
"Người ta luôn nói ta là đứa ngốc, ta ngốc lắm, sao tỷ lại thích ta?" Nói đến đây chợt Hoài An nghe được tiếng người trong lòng đang nghẹn ngào, nàng khóc, lệ nóng chảy dọc theo gò má nàng.
"Ta mến mộ dáng vẻ ngây ngô của nàng, vô tư của nàng. Ta thích nàng luôn luôn ngây thơ cười với ta, thích nàng quan tâm ta, ta thích nàng là của ta!"
Nói rồi cô lau đi giọt lệ bên má nàng, đặt lên khoé mắt nàng một nụ hôn rất khẽ. Dường như cô chưa bao giờ dịu dàng đến thế, ân cần đến thế, nhẹ nhàng đến thế. Chỉ khi người đó là Chi Hạ, chỉ mình Chi Hạ mà thôi.
Nhưng Chi Hạ ngốc nghếch mà cô luôn thầm thương, lại đang đâm một nhát dao chí mạng vào tận trái tim cô.
"Xin, xin lỗi... Muội không thể thích tỷ đâu! Chúng ta đều là nữ nhi mà, ta, ta phải lấy cậu Điền, cậu ấy hỏi cưới ta trước..."
Bỗng nhiên Hoài An cũng bật khóc, cô nói từng câu từng chữ rõ ràng, từng câu như đang tự cắt gọt trái tim mình:"Ta mới là người bên nàng đầu tiên mà, ta mến mộ nàng trước mà. Chàng ta là cái thá gì chứ?"
Trong lòng Chi Hạ bỗng dưng trào ra một cảm xúc buồn đau khó tả. Nỗi đau như hàng ngàn con kiến càng kẹp lấy trái tim nhỏ bé của nàng, nhưng nàng là kẻ ngốc.
Kẻ ngốc sẽ không hiểu cái cảm giác đó là gì, kẻ ngốc sẽ càng không rõ được yêu thích một ai là cảm giác ra sao. Kẻ ngốc như nàng chỉ hiểu vui hiểu buồn, thế gian ngoài kia uyên thâm khó lường thế nào, người như nàng không biết, lại càng không thể hiểu.
Nàng trông thấy Hoài An khóc, nhưng nàng lại chỉ có thể ngốc nghếch chôn chân ở đó, bất động. Tâm trí nàng gào lên muốn nàng rời đi, chạy đi, nhưng tại sao nàng không nhấc chân lên được. Hoài An tỷ tỷ của nàng đã buông nàng ra rồi mà, sao nàng không thể chạy.
Không khí trong gian phòng bị hai người họ bức cho nghẹt thở, như đang chôn vùi tâm hồn rối bời của hai thiếu nữ.
Trong vô thức, Chi Hạ lại vươn tay lau nước mắt cho Hoài An, nàng nói:"Cậu Điền tốt với Hạ lắm, tỷ đừng ác cảm với chàng ấy. Nhé!"
Nhưng Hoài An không đáp.
"Tỷ đừng khóc nữa mà, Hạ không giận Hoài An tỷ tỷ đâu. Chi Hạ hứa, lấy chàng ấy rồi Hạ vẫn thương Hoài An tỷ tỷ nhất, tỷ vẫn là độc nhất mà." Nàng cuống cuồng lau nước mắt đang lã chã rơi của Hoài An, nàng không đành lòng đi nữa.
Hoài An còn đang khóc mà.
"Muội không giận Hoài An tỷ tỷ đâu, muội không giận."
Nhưng Hoài An để lờ nàng đi, cô tự dùng ống tay áo lau sạch đi nước mắt trên gò má mình. Cô lùi lại, tránh xa Chi Hạ, nói:"Nàng đi đi."
Chi Hạ bất ngờ, nàng cuống cuồng chạy theo: "Nhưng tỷ vẫn buồn mà!"
Bỗng nàng nghe tiếng cô gào lên, lớn tiếng mắng:"Nàng đi đi, cầu xin nàng đấy!" Làm cho Chi Hạ sợ hãi.
Nàng chậm chạp bước ra cửa, chậm rì rì tháo từng chốt then cài.
"Chuyện hôm nay nàng quên đi, cũng đừng nói cho bất kì ai cả!"
Chi Hạ gật đầu, lúc bước ra ngoài có ngoái lại nói:"Vậy... Vậy Chi Hạ về nhé. Hoài, Hoài An tỷ tỷ nếu muốn, thì tới chơi với Hạ nhé!"
Nhưng nhận lại nàng chỉ có sự im lặng tới lạnh lùng của Hoài An mà thôi!
Nàng quay đầu rời đi, lúc đi tâm trạng còn rất tốt. Bây giờ lại mặt ủ mày chau, trông rất khó chịu. Thị Cúc có hỏi, nhưng nàng cũng chỉ lắc đầu cho qua.
Trong đầu nàng đều là hình ảnh của Hoài An, từ lần đầu gặp gỡ, lúc nàng thành công khiến cô cười, lúc nàng bám lấy cô, lúc cô ân cần đối xử với nàng.
Một Hoài An như thế, nàng không thể không ngừng nghĩ về cô. Trái tim đập lên từng hồi dai dẳng, nhưng chính kẻ ngốc nàng lại chẳng thể hiểu.
Đó là gì?
Thích với yêu, khác nhau, hay là giống nhau?
Nếu như cảm giác của nàng với Vũ Điền là thích, vậy cái cảm giác hoàn toàn khác với Hoài An nghĩa là gì. Nàng không biết.
Bởi nàng chỉ là một đứa ngốc sao?
(Lưu ý:Nội dung truyện chỉ là sản phẩm do trí tưởng tượng của tác giả.)