Chương 62:Bước đầu chặng đường

Sương đêm vương áo lữ trình,

Chập chờn khói bếp gợi hình cố nhân.

Việc ở châu Tầm đã được điều tra cặn kẽ, lần đầu tiên làm chuyện như thế này Trần Văn Đắc rất không quen. Phải mất nhiều rất nhiều thời gian mới moi được chút thông tin, từ bữa đầu đến tới nay gần cuối tháng mới coi là ổn.

Chàng kéo nón lá xuống, thả bồ câu đưa tin đi.

"Gã ta lấp liếm chuyện này rất kĩ!''

Trần Văn Đắc trông cộng sự bên cạnh, khẽ thở dài.

"Thuế ruộng đất năm đó kéo siết lên quá nửa là do gã ta đầu cơ trục lợi." Người nọ nói, sau lại ngả người nằm vật ra đống rơm bên cạnh. "Còn chưa kể tên nhãi ngươi cũng khá lắm, mới có vài ba ngày đã tìm ra được điểm mấu chốt."

Người nọ tên họ đầy đủ là Phạm Dư, một thân tín của Phạm Bá Chi rất tin tưởng.

Trần Văn Đắc:"Chó ngáp phải ruồi thôi." Chàng nói, rồi ngồi thẳng dậy nhảy lên yên ngựa. Rút túi nước bằng da bò đưa cho Phạm Dư.

"Đi thôi, ngài tri lộ còn cần người về tình báo."

Phạm Dư lờ đờ đứng dậy, hắn đã quen với việc chạy đông chạy tây làm việc cho Phạm Bá Chi. Lúc này thật sự không vội đến thế, chẳng biết Trần Văn Đắc này mải móng như thế để làm gì.

"Oắt con ngươi vợ trẻ đang đợi hay sao mà vội thế, ông chủ không ra hạn thời gian thì ngươi sốt ruột cái gì." Nói xong mới mở túi nước uống ừng ực, ném trả Trần Văn Đắc.

Trần Văn Đắc đáp:"Huynh không hiểu đâu."

Phạm Dư cũng nhảy thẳng lên lưng ngựa, đội qua loa cái nón lá rồi nói:"Không hiểu cái con khỉ khô, ông đây hai mụn con rồi."

Trần Văn Đắc giả vờ tỏ ra vẻ ngạc nhiên, đáp lời:"Vậy hả, bất ngờ quá."

"Này này, cái thái độ đó của ngươi là sao thế hả. Ngươi thì hay rồi, thế nào ông chủ chẳng tín nhiệm ngươi, việc lần này làm ổn đấy."

Nói đến đây Trần Văn Đắc nhớ lại việc mình làm cách nào mà moi được chuyện ở đây.

Mới đầu, chàng chỉ quẩn quanh hỏi người mua buôn, rồi qua tá điền vùng đó. Việc này là điều tra âm thầm nên chẳng dám kinh động tới nha môn, bây giờ mà trực tiếp hỏi tri châu chẳng phải là đi tong à.

Những tưởng như sẽ rơi vào bế tắc, ai mà ngờ giữa đường lại gặp được người nhà họ Trần.

Buổi đó Trần Văn Đắc buôn ở chợ chiều, còn đang vu vơ hỏi vị khách đang ghé mua vải nọ.

"Nghe nói chi châu Tầm bây giờ không phải ngài tri châu hiện tại, đợt trước ta nghe thầy ta nói cái người trước hình như ác ôn lắm."

Chàng nói như không nói, cứ như chỉ thuận miệng nói ra mà thôi.

Người khách mua nọ dường như khựng lại trong giây lát, bà ta cười lạnh một cái, cũng bộ như nói vu vơ. "Ai dám bảo lão ta ác ôn, thầy cậu nghe ở đâu chứ lão mà ác ôn thì chi châu bây giờ phải là kẻ ác bá rồi.''

Bà nói rồi đưa tấm vải vừa lựa cho Phạm Dư, nói:"Tấm này nhiêu?"

Hắn đáp ngay:"Dạ bẩm ba quan."

Trần Văn Đắc thấy khó hiểu, chàng nói:"Thế thì lạ quá, tại sao phu nhân lại có vẻ nhưng chẳng mấy ưa người này."

"Cậu tinh mắt đấy."

Bà ngước đôi mắt phượng ướm vẻ già nua lên, giọng nói rất khẽ:"Nói chứ các cậu là người triều đình phái xuống điều tra quan viên chứ gì, lão già đó cáo già lắm, các cậu có tra nữa tra mãi cũng không tra ra đâu."

Bà ta nhầm hai người bọn họ thành người của triều đình trên kinh phái xuống, thôi thì cũng kệ, mượn cái danh triều đình có khi lại tránh được không ít chuyện.

Lúc này bà ta đưa tiền cho Phạm Dư, toan quay người rời đi. Trần Văn Đắc thấy bà dường như biết chuyện gì đó, bèn níu lại hỏi: "Phu nhân biết chuyện không ít, có thể nán lại cho ta hỏi mấy câu được không?" Nói xong lại thấy mình thất lễ, rất nhanh đã thu tay về.

"Thất lễ rồi."

Người đàn bà kia trông xung quanh không có người để ý, do dự một hồi rồi lại nán lại kể cho họ nghe.

Từ miệng của người đàn bà Trần Văn Đắc moi ra được không ít chuyện mấu chốt.

Gã ta nhậm chức ở đây từ năm Thiệu Bình¹, trong thời gian dài nhậm chức không ít lần tăng mức sưu thuế ăn chặn làm của riêng. Nhưng đấy chỉ là khoảng thời gian về sau, đến năm Đại Bảo² mới bộc lộ ra bản chất.

Đúng vào đầu năm Đại Bảo người ở châu Tầm bỗng nhiên bị đánh thuế cao ngất ngưởng, phải nói là gấp đôi số thuế ngày trước. Bọn họ chỉ nhận được một lí do duy nhất chính là triều đình có lệnh tăng thuế má.

Dân đen đâu có ai biết chuyện bên trên ra sao, quan nói sao thì họ mặc định coi là triều đình như vậy. Vậy là những năm sau đó thuế chỉ có tăng thêm, ấy vậy Đỗ Mạnh Cường đây rất xảo quyệt. Gã đâu có dám tăng mãi tăng mãi để cho triều đình phát hiện, mỗi năm gã chỉ dám tăng lên một hai quan, thậm chí có lần còn giảm xuống.

Không chèn chỗ này thì gã chèn chỗ khác, dưới năm Đại Bảo không ít tá điền của châu Tầm đây bị trừ tiền công. Lắm lần còn bị bắt gánh tội oan. Dân thời đó không hề sống tốt gì.

Qua năm Đại Hoà³ lại càng quá quắt hơn, nghiễm nhiên tăng sưu cao chóng mặt, cao gấp ba sưu cũ, ngang nhiên đánh thuế thương buôn với giá tính bằng bạc, vàng.

Tá Điền phải ba bốn tháng mới được nhận tiền. Nhưng quần quật bao nhiêu tháng cũng chỉ có vài hào, ít ỏi là vậy nhưng họ không giám nghỉ. Vì nghỉ rồi họ biết làm ở đâu? Làm nghề gì? Việc gì?

Nói xong người đàn bà đó, mới chú ý tới vẻ khó coi của Trần Văn Đắc và Phạm Dư.

"Có phải các cậu hết hỏi tá điền rồi dân ở đây nhưng ai cũng lắc đầu không. Đấy là lẽ đương nhiên, lúc đi lão ta vung không ít bạc đâu!"

Phạm Dư hỏi ngay:"Ta có thắc mắc, gã ta chỉ là một viên quan chưa tới ngũ phẩm thì lấy đâu ra cái gan bức dân này?"

Đương nhiên đứng sau gã còn phải có chống lưng, chứ sao lại đột nhiên tác oai tác quái như vậy được.

Trần Văn Đắc đoán người phụ nữ này lai lịch không bình thường, còn chưa kể chỉ nhìn vào cách ăn mặc thôi cũng đủ để biết bà ta là người nhà quyền quý.

Quả nhiên, người đàn bà nọ nói:"Gã dựa vào nhà họ Trần để lấy lòng dân đen chứ sao, tin tưởng gã rồi thì mới dễ bị dắt mũi."

"Liên hôn?" Trần Văn Đắc nói ra ngờ vực trong lòng mình. Thoáng có nghe Vũ Điền nói vợ đầu của Đỗ Mạnh Cường là con nhà có quyền thế ở xứ này.

"Trưởng tỷ gả cho gã, sinh cho gã hai đứa con. Gã dựa vào gia thế nhà họ Trần mới vững được cái danh chi châu đó."

Người đàn bà nọ trông có vẻ đã đứng ở đây rất lâu, chợt nói:"Các cậu muốn biết cái gì thì cứ tới thẳng nhà họ Trần mà hỏi, họ chẳng ngại trả lời mấy cái mấy cậu muốn hỏi đâu." Nói xong bà đội lên chiếc nón quai thao, chậm chạp rời đi.

Trần Văn Đắc nắm được vấn đề, chàng gõ Phàm Dư.

"Tới nhà họ Trần nọ!"

Phạm Dư ngăn chàng lại, nói:"Vài bận trước ta do thám được vợ đầu của An phủ sứ kia là đích nữ nhà họ Trần đó. Hai đứa con đầu và con út của gã là do người vợ cả trước đó sinh."

"Nhưng không hiểu vì lí do gì khi về tới đây người đó mang danh bệnh nặng, đột tử giữa đường. Ta nghĩ không đơn giản là chết giữa đường."

Trần Văn Đắc dừng lại, chàng nhớ lại một chi tiết khi bọn họ do thám cả cái châu Tầm này.

"Vợ đầu của gã ta tên Trần Yên phải không?"

Phạm Dư gật đầu.

"Trần Yên bà ta là con gái của Trần Quán Kiệt, mà ông ta là từng nhậm chứ tri lộ Thanh Đô vào năm Thuận Thiên ⁴, vô cùng được lòng dân châu Tầm. Gã ta lấy Trần Yên đến năm Đại Bảo mới lộ ra dã tâm, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã lấy được lòng dân đen nơi này. Gã từ đó lại càng dễ dàng thực hiện dã tâm hơn." Chàng xâu chuỗi lại toàn bộ những suy đoán của mình, sau đó không chần chừ ngay buổi hôm đó tới ngay nhà họ Trần.

Cái chết cùa Trần Yên bọn họ sẽ tra sau, bây giờ chuyện cấp bách là phải nhanh chóng tìm được bằng chứng bức dân của Đỗ Mạnh Cường.

Quả nhiên nhà họ Trần không ngại tiếp chuyện với hai người bọn họ. Người tiếp hai người là chính Trần Quán Kiệt đã già nua lắm rồi.

Đến lúc này bọn họ mới biết người đàn bà ban sáng họ gặp là Trần Lệ, con thứ của Trần Quán Kiệt.

Ông ta kể tường tận mọi thứ cho hai người bọn họ nghe, cũng bởi ông ta vô cùng hận Đỗ Mạnh Cường.

Đỗ Mạnh Cường gã lợi dụng Trần Yên củng cố địa vị của mình, sau hàng hai mươi năm, cuối cùng đâm cho nhà họ một nhát chí mạng. Dân khắp châu chẳng còn mấy nhà yêu mến nhà họ nữa, ấy cũng bởi cái danh ác ôn của con rể nhà này.

Trần Quán Kiệt nói sẽ vời Trần Lệ làm nhân chứng, vì sao thì cả cái châu này hận không thể một nước dìm chết gã quan lại cáo già kia.

Thu được cái mình cần Trần Văn Đắc và Phạm Dư cũng chẳng còn lí do nào để ở lại, liền đó sẽ trở về Thiên Trường luôn.

Chuyến này đi nói ngắn cũng không ngắn, mà dài cũng không dài, lúc trở về Thiên Trường đã là cuối tháng sáu, nhanh lắm để về tới Tân Hưng cũng là tròn ngày ba mươi.

...

Ngày ba mươi tháng sáu năm Đại Hoà, khắp trấn Thiên Trường đều xôn xao về cái đám cưới to đùng của hai nhà An phủ sứ và tri lộ Tân Hưng.

Cái đáng nói ở cái đám cưới này là cậu ấm đầu lòng nhà tuyên phủ sứ Phạm Bá Chi dung mạo đẹp tựa tiên nhân, lại sẵn lòng đi lấy đứa con thứ ngu ngơ ngốc nghếch của An phủ sứ Đỗ Mạnh Cường.

Đoàn rước rất lớn, người nào người nấy hết nhìn lại ngó, hết ngó lại nghiêng trông cái đám rước tính bằng vàng.

Cái đám rước phải nói là một trong những cái đám cưới hoành tráng nhất cái xứ này.

Vũ Điền ngồi trên võng mà lòng nặng trĩu, hôm nay Trần Văn Đắc sẽ về.

Bỗng nhiên, khi đoàn rước đi qua con sông lục bình tím nở đầy. Vũ Điền trông thấy một bóng dáng thân quen đến kì lạ.

"Đắc!" Anh tự thì thầm.

Chàng nói hôm nay chàng sẽ về.

Một cảm giác tội lỗi đi kèm tự trách, có cả đau lòng bủa vây tâm trạng Vũ Điền."Sao huynh lại về lúc này."

Bên kia sông người nọ cũng trông thấy anh, cái đám rước hoành tráng thế kia khiến chàng không thể rời mắt.

Nhưng cái người ngồi trên võng rể lại càng làm chàng chú tâm hơn. Đó là ai kia chứ, người đó chẳng phải là cái người mà chàng luôn mong nhớ à.

Chàng sững sờ, lầm bầm rất lâu chỉ lặp đi lặp lại.

"Đây là chuyện gì..."

____

(1)Năm Thiệu Bình(1434 - 1439)

(2)Năm Đại Bảo (1440 - 1442)

(3) Năm Đại Hoà(1443 - 1453)

(4)Năm Thuận Thiên (1428 - 1433)

(Lưu ý:Nội dung truyện chỉ là sản phẩm do trí tưởng tượng của tác giả.)