Chương 63: Kẻ hữu tình giữa cõi vô duyên

Tại sao lại về đúng vào lúc này, chứng kiến cái cảnh tượng trớ trêu thế này cơ chứ.Trần Văn Đắc không hiểu, chàng không biết cái đám cưới này có trong kế hoạch. Tại sao lại không nói cho chàng?

Chàng tự trấn an mình rằng người thương chàng chắc chắn sẽ không làm trái với lương tâm, anh sẽ không đối xử với chàng như thế đâu. Chàng tự an ủi chính mình, cố gắng không nghĩ tới những trường hợp tồi tệ nhất.

Chàng quá tin tưởng Vũ Điền.

Thế nhưng tại sao trái tim lại cứ đau lên từng hồi, đau muốn ngộp thở vậy.

Phạm Dư trông chàng cứ ngẩn người mới khẽ vỗ vai chàng, nói:"Đi nhanh thôi, ta vừa hỏi mấy người, người ta bảo đấy là đám rước của cậu Điền với cô Hạ đấy."

Chàng không đáp lời, ánh mắt trông người trên võng mang theo vẻ luyến tiếc. Rồi chỉ thở dài một tiếng, một mình đi trên con đường vắng bóng người qua lại.

Lối xưa cỏ kín bao lần,

Nắm tay đã lạc, bước chân chưa về.

Trăng khuya lạnh buốt bờ đê,

Đò xưa bỏ bến, bồ đề rụng hoa.

Trần Văn Đắc đoán chắc Phạm Bá Chi vẫn còn ở Phủ, chàng đi cửa sau cùng với Phạm Dư. Quả nhiên gặp được ngay ông đang chờ ở đó.

Phạm Bá Chi cầm bức thư nhỏ trên tay vân vê, nói:"Bồ câu về sớm mấy ngày, còn thu được thêm chuyện gì nữa?"

Trần Văn Đắc cúi đầu bẩm báo:"Bẩm ngài, ngoài ra còn tra ra được một vài chuyện đời tư của gã, gã ta từng liên hôn với con gái của

họ Trần." Nói rồi chàng nói lại toàn bộ từ đầu tới cuối cho Phạm Bá Chi. Ông chỉ khẽ trầm ngâm một lúc, sau đó bất giác trên môi khẽ nở ra một nụ cười kì quái.

"Nhà bên đó có vẻ rất hận gã ta, các ngươi tra ra lí do chưa?" Phạm Bá Chi hỏi.

Trần Văn Đắc vẫn cúi mặt, đáp:"Đã tra ra rồi, phu nhân Trần Yên không phải chết giữa đường mà là do Đỗ Mạnh Cường kia hại chết. Rời khỏi châu Tầm, bà ta không còn là con át chủ bài của gã nữa. Gã cho người âm thầm ra tay trên đường cáo từ phủ Trần Quán Kiệt, xác được chôn ở nhà họ."

Ông vuốt cằm, trầm ngâm:"Quả nhiên, Thị Yên chỉ là quân cờ trên tay gã. Bây giờ về đây gã tiếp tục dựa vào họ Phạm để lợi dụng, cũng là kẻ có đầu óc."

Chỉ là còn quá non tay so với Phạm Bá Chi.

Ván cờ này là Đỗ Mạnh Cường gã dẫn đầu, nhưng quân cờ chủ chốt lại đang nằm trong tay Phạm Bá Chi, chỉ cần Vũ Điền đủ sức, đương nhiên một Đỗ Mạnh Cường không thành vấn đề.

Nói rồi ông phẩy tay ý chỉ cho hai người lui ra.

Nhưng ông lại thấy Trần Văn Đắc không đi, mặt ủ mày chau im lìm đứng tại chỗ. Phạm Bá Chi liền hiểu ngay là vì lí do gì.

Ông vỗ vai chàng, nói:"Đám cưới hôm nay là một phần của kế hoạch, ta biết ngươi thấy bất bình thay cho bào muội. Nhưng chuyện liên quan tới điều gì ngươi cũng phải rõ. Thôi thì cứ bảo Ngọc Thị nhà ngươi hạ mình làm thiếp cũng không thiệt, nhà này không làm khó nó."

Nhưng Trần Văn Đắc chỉ khẽ cười chua chát, chàng hỏi:"Việc hệ trọng thế này tại sao lại không nói trước với ta?"

Phạm Bá Chi đáp ngay:"Điền nó sợ ngươi phản đối nên không cho ta nói. Thôi mà cũng có sao đâu, vừa giúp con đường phía trước dễ đi hơn, vừa thuận tiện cho việc tìm bằng chứng thép."

Chàng nghe, chàng hiểu, nhưng cảm xúc hỗn tạp đan xen khiến con tim chàng rối bời. Chàng muốn một lời giải thích từ chính Vũ Điền chứ không phải là ai khác, anh biết chàng sẽ không cam lòng, hay sẽ cản anh?

Chàng càng ngày càng không hiểu nổi Vũ Điền nghĩ cái gì nữa.

Ngày hạ trời trong xanh, ít mây, là một ngày oi ả nóng nực. Nhưng Vũ Điền bên kia chỉ biết cả người mình đều đang lạnh buốt.

Bàn tay nắm lấy tay của Chi Hạ cũng lạnh lẽo vô cùng.

Đúng là cái phận đời trớ trêu làm sao, ấy nhưng phải đánh đổi thế này mới có thể thực hiện kế hoạch tiếp theo.

Trước lúc đặt que nhang lên lư hương, thoáng có chút chần chừ. Phải tới khi Chi Hạ quay sang lay lay anh, anh mới hoàn hồn lại.

Phía bên cạnh, Hoài An cứ nhìn chằm chằm đôi tân nhân, mai lòng bàn tay siết chặt thành quyền.

Hay thật, quả nhiên chính là Vũ Điền, cái người mà cô đã cảnh cáo đừng dấn thân vào Chi Hạ.

...

Ngày cưới kết thúc trong sự chúc phúc của biết bao nhiêu người. Cả quá ngày anh chẳng nói gì, chẳng nói chẳng rằng, mặt mũi luôn lạnh lùng đến lạ.

Trước lúc bước vào phòng tân hôn, anh không nhớ ai đã đưa cho anh li rượu, Vũ Điền chẳng để ý gì mà trực tiếp uống cạn.

Anh không biết, ngay khoảnh khắc rượu ngấm vào cơ thể, một làn sóng xuân bất chợt cuộn trào trong cơ thể của Vũ Điền.

Vốn tối nay sẽ chỉ định vào phòng cho có lệ, Chi Hạ ngủ trên giường, còn anh sẽ ngủ ngoài võng. Thế mà đột nhiên cơ thể chợt trực trào một cảm giác nóng bừng, mặt mày đỏ nóng ran, tâm lí giữ không vững nổi nữa.

***

Nửa đêm phòng Thu Uyên có tiếng gõ cửa, lạ thay nàng ta vẫn còn chưa ngủ. Nghe được tiếng gõ cửa, Thu Uyên buông cái hoa tai xuống, nói:"Bẩm đi."

Kẻ bên ngoài dán sát vào cửa, nói khẽ:"Bẩm cô, đã xong rồi ạ."

Thu Uyên mỉm cười, nàng ta cho người kia lui xuống, sau đó quay lại gương đồng tự nói chuyện.

"Con bé đó phải có mang thì nhà ta mới có cái bấu vào, chỉ gả sang đó không thôi... Thì lại quá dễ dàng cho ngài tri lộ đây rồi."

Hoa tai bên kia rơi bịch một cái xuống đất, nhưng Thu Uyên chẳng thèm nhặt lại. Nàng ta cởi xiêm y, tự ngắm mình trong gương, nụ cười xinh đẹp phản chiếu lại trong tấm gương đồng.

***

Con cò bay lả bay la,

Bay đâu bay phải, ba mươi hà nguyệt.

Tân nhân vào cõi vô tình,

Kẻ nào hữu ý, nấp tình tân nhân.

Sáng sớm tỉnh dậy Vũ Điền bàng hoàng phát hiện ra bản thân đang ở trong tình trạng nào. Cũng là một đêm xuân nồng nàn, nhưng khi nhớ lại anh lại chỉ cảm thấy ghê tởm chính mình.

Chi Hạ chỉ là một cô gái ngốc, tại sao anh lại dám làm như thế. Còn, còn anh phải làm sao bây giờ...

Vũ Điền vội vã mặc vội xiêm y trong tủ, vội vã mở cửa.

Nhưng cái người dập vào mắt anh lúc này lại càng làm anh bàng hoàng.

Trần Văn Đắc.

Trần Văn Đắc.

Là Trần Văn Đắc! Chàng đứng ở đây từ lúc nào. Ánh mắt vô hồn, tuyệt vọng. Chàng cúi đầu đối diện với ánh mắt của Vũ Điền.

Hai đôi mắt đào hoa chạm nhau, không còn tình ý nồng nàn mà chỉ có một nỗi niềm lạnh lẽo tới thấu xương.

Đôi mắt Vũ Điền đầy hoang mang và tuyệt vọng, sự tuyệt vọng ấy hoàn toàn bủa vây đôi mắt của người anh thương. Nhưng chàng không có hoang mang, chàng ngây người, giọng nói khàn đặc:"Tại sao lại đối xử với ta như vậy?''

Đột nhiên lúc này bật khóc, anh khóc cực kì hoảng sợ. Anh ôm lấy chàng, gắt gao ôm người mà anh luôn ngày đêm mong ngóng.

Anh đã làm gì, làm gì thế kia.

Giọng nói anh khàn đặc, nghẹn ứ:"Ta, ta, huynh..." Mãi chẳng thốt ra thành lời.

"Em muốn giải thích thế nào đây... Nói vì cái kế hoạch trả thù của em, hay muốn nói em bắt buộc phải làm như thế?" Tông giọng khàn khàn của Trần Văn Đắc bình tĩnh đến đáng sợ, tất cả biểu cảm, hành động của chàng lúc này như một nhát dao sắc nhọn. Đâm từng nhát, từng nhát lên trái tim của Vũ Điền.

Anh thừa biết chàng đã đứng ở đây rất lâu rồi, sương đêm phủ kín bờ vai rộng của chàng, ướt đẫm.

Vũ Điền gắt gao ôm Trần Văn Đắc, hơi thở cực kì không ổn định.

Trần Văn Đắc cúi sâu xuống mặt đối mặt với anh, chàng nói:"Em đang làm cái gì đây... Tân nương còn đang nằm trong phòng đấy."

Vũ Điền ôm lấy khuôn mặt chàng, hung hăng hôn xuống như đang cố gắng chứng minh điều gì đó. Trần Văn Đắc không tránh, chàng mặc anh làm loạn thế nào cũng được.

Mãi đến khi tách nhau ra, chàng vẫn trông thấy nước mắt anh vẫn rơi lã chã. Trên gương mặt anh tuấn nọ chỉ có sự sợ hãi và tuyệt vọng, ánh mắt sợ sệt như đang sợ mất đi vật quý giá.

"Xin huynh... Đem ta đi, xin huynh đấy... Ta, ta chịu không được, đau quá!"

Vừa nói anh vừa nấc nghẹn, giọng nói vô cùng khó khăn.

Thế nhưng Trần Văn Đắc chỉ khẽ lau đi giọt nước mắt trên gò má anh, khẽ đóng cửa buồng lại.

Chàng hỏi:"Đau ở đâu." Nhưng Vũ Điền chỉ lắc đầu, ôm chặt Trần Văn Đắc. Chàng trông sắc mặt anh, kinh ngạc phát hiện ra có cái gì đó không đúng.

Chàng quá hiểu người này, anh tuyệt đối sẽ không thay lòng. Ngủ với Chi Hạ, chắc chắn là có người hại anh.

Trần Văn Đắc bế ngang người anh lên, mang anh về phòng mình.

Lúc này là cuối canh Sửu.

Dưới ánh đèn dầu lập loè Trần Văn Đắc trông người nọ cứ bấu chặt lấy anh không chịu buông, chỉ cần chàng khẽ buông tay ra một chút, anh cũng có thể hoang mang tới độ khóc thêm lần nữa.

Đột nhiên lúc này Vũ Điền chợt kéo sạch lớp áo trên của mình ra, ra sức níu giữ Trần Văn Đắc.

"Người ta toàn là mùi của người đàn bà đó, xin huynh, bỏ nó đi... Ta muốn huynh, ta không muốn..."

Trần Văn Đắc sững sờ, một Vũ Điền mà bản thân chàng chưa từng chứng kiến. Một Vũ Điền ra thức cào cấu bản thân mình, ra sức ghét bỏ chính thể xác của mình, ra sức cầu xin chàng gột rửa đi lớp vỏ đáng trách kia của anh.

Chàng giữ tay anh lại không để anh tiếp tục làm mình bị thương nữa. Chàng lại xem xét kĩ cả người của anh, phát hiện ra từ cần cổ, tay chân đều nhuốm đỏ vết cào. Trần Văn Đắc giữ chặt anh, nghiến răng nghiến lợi: "Em ngồi yên!"

Nhưng Vũ Điền lúc này vô cùng hoảng loạn, anh vùng vẫy, đôi mắt sợ hãi:"Huynh... Huynh... Ta khiến huynh ghê tởm sao?"

Chàng không cần anh nữa?

Vũ Điền sợ hãi, nước mắt lại lã chã rơi xuống từng hạt nặng trĩu.

Phải rồi, ai lại có thể tiết tục yêu một kẻ đã phản bội mình cơ chứ.

Đột nhiên, Vũ Điền thôi vùng vẫy. Trần Văn Đắc còn tưởng anh đã nghe lời, chợt buông tay hai cổ tay anh ra.

Trên cổ tay của Vũ Điền hằn sâu những vết hằn đỏ.

Chàng chống cằm ảo não, phản ứng này hệt như cái ngày anh hay tin nhà họ Vũ chẳng còn một ai. Chàng vô cùng lo lắng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ai đã bỏ thuốc anh cơ chứ?

Đột nhiên Vũ Điền đứng phắt dậy, anh túm lấy vạt áo của Trần Văn Đắc kéo chàng xuống.

Cả người đều đang run rẩy:"Có phải huynh chán ghét ta rồi không... Ta, ta xin lỗi... Là lỗi của ta, ta, ta thật sự không muốn ngủ với nàng ta. Ta bị hại. Huynh phải tin ta, xin huynh, đừng ghét bỏ ta có được không."

Vũ Điền sợ, rất sợ Trần Văn Đắc sẽ ngoảnh mặt buông tay.

Anh đã làm cho chàng phải thất vọng, là lỗi của anh.

Nhưng Trần Văn Đắc chỉ khẽ lau nước mắt cho anh, dịu dàng hôn lên khoé mắt.

"Ta không ghét được em."

***

Mặt trời sắp ló dạng sau đêm đen tịch mịch, Chi Hạ tỉnh lại với eo lưng đau nhức vô cùng. Nàng nhớ lại khung cảnh tối qua, hai má nóng bừng.

Chồng mới cưới của nàng đã rời giường từ lúc nào rồi.

Thị Chiêm đem đồ vào cho Chi Hạ, thị bẩm: "Thưa mợ, nước đã chuẩn bị xong rồi ạ!"

Thấy thị, Chi Hạ liền hỏi:"Tỷ có thấy cậu Điền đâu không?"

Thị Chiêm khẽ bảo:"Dạ mợ, cậu ra ngoài từ sáng sớm rồi ạ, nói là tối mới về.''

Chi Hạ tức thời sinh ra chút buồn tủi, phụng phịu nói:"Bắt nạt người ta xong liền chạy đi mất, đáng ghét!"

***

Sóng nước vẫy vùng, người trong lòng Trần Văn Đắc run rẩy dựa vào lòng ngực chàng. "Chậm... Chậm thôi."

Hơi nước bốc lên ẩn hiện hai thân hình, một cao gầy, một cao lớn. Không khí vô cùng ám muội.

Trần Văn Đắc khẽ hôn lên vành tai người trong lòng, vuốt ve eo của anh, thì thào: "Chẳng phải em muốn xoá đi mùi của cô Hạ à, cố mà chịu đi."

Thân nhiệt của cả hai người đều nóng ran, họ quấn lấy nhau, người này gột rửa đi lớp kinh sợ trên người người kia.

Đôi mắt của Vũ Điền ngân ngấn lệ, anh vòng tay ôm cổ Trần Văn Đắc, nhẹ nhàng hôn lên môi chàng:" Nữa đi... Ta muốn huynh!"

Hai thân thể trần truồng ôm chặt lấy nhau, chen chúc trong thùng tắm cũ kĩ. Trần Văn Đắc chiều theo ý của Vũ Điền, anh nói gì, chàng cũng đều thoả mãn.

Phải tới khi anh mệt mỏi ngủ gục trên người chàng, mọi chuyện mới kết thúc. Trần Văn Đắc vô cùng lo lắng cho Vũ Điền, thầm cầu mong chuyện ngoài ý muốn kia không ảnh hưởng tới kế hoạch. Lại càng cầu mong Vũ Điền không vì nó mà sinh ra ác cảm với chính anh.

Trớ trêu thật, lúc này Trần Văn Đắc trông cái người đang ngủ say trên giường, chàng vuốt ve lên khuôn mặt ấy, dịu dàng đặt một nụ hôn.

"Cũng may không phải do em chủ động ngủ với nàng ta..."

"Nếu không chỉ sợ... Ta sợ không biết mình sẽ còn làm gì em nữa. Ta còn cứ tưởng là em phản bội ta.''

Đây là nhà cũ của Vũ Bá Hoàn, nhân lúc trời còn chưa sáng Vũ Điền đã kéo anh về đây.

Trớ trêu thật, lúc này chàng chợt thấy một câu nói rất hợp với ngữ cảnh này.

Kẻ hữu tình giữa cõi vô duyên.

Nhưng kẻ hữu tình giữa cái thời thế trớ trêu này còn một người nữa. Nhưng người kia kì thực, lại không được may mắn như chàng.

(Lưu ý:Nội dung truyện chỉ là sản phẩm do trí tưởng tượng của tác giả.)