Hoài An tức giận vô cùng, trưa đó tiếng đồ đạc đổ vỡ đinh tai nhức óc khắp gian ở của cô chiêu nhà này. Kẻ hầu người hạ chẳng ai dám ho he ra nửa lời, bọn họ còn chẳng hiểu vì sao tiểu thư nổi đóa, nhưng mà làm gì để bọn họ kịp đoán già đoán non, vì Hoài An rất nhanh đã đuổi bọn họ ra ngoài.
"Cộc cộc cộc"
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên cắt ngang tâm trí điên dại của Hoài An. Cô quát: "Ta đã bảo các ngươi cút hết đi cả cơ mà!"
Nhưng người bên ngoài chỉ khẽ đáp lại:
"An!"
Cậu Phú bất thình lình xông vào, thấy đống chiến trường xá muội gây ra, y nhíu mày, đanh giọng hỏi: "Muội đang điên cái gì? Đang yên đang lành bày trò cho ai xem!"
Hoài An trông rõ người đến là y, cô thở hổn hển ném phăng cây trâm xuống nền đất.
"Sao huynh đến đây?"
Công Phú tự chọn cho mình một chỗ có thể tạm ngồi phe phẩy quạt trúc trong tay, nói: "Không tới thì làm sao biết muội đang làm khùng làm điên cái gì."
Y nhìn chằm chằm Hoài An, nói thẳng:" Cái dáng vẻ này của muội là vừa hay tin cái Hạ có mang đấy à? Cái lần nó gả đi cũng làm khùng làm điên một trận, ta đây lại càng nghi ngờ muội đang có ý không hay với nàng ta đấy!''
Hoài An bị nói chúng phốc lại càng thêm nổi giận.
"Ta không cam lòng, hoàn toàn không cam lòng... Chi Hạ còn nhỏ như vậy!"
"Nó là gái có chồng rồi, nhỏ nhắn cái nỗi gì? Âu cũng tới tuổi cập kê rồi, muội nói nhỏ, vậy thử nói cho ta hay là nhỏ chỗ nào?"
"Chi Hạ mới có mười lăm, muội ấy mới mười lăm đấy huynh có hay không?"
Thế nhưng Công Phú chẳng buồn để tâm cô quá làm gì, y chầm giọng, nói: "Tạm gác chuyện này sang một bên. Chỗ cô Uyên vừa ủ xong Hồng Liên cho đợt này, nên ta với thầy sẽ rời nhà 1 tháng. Trong thời gian này muội phải thay ta quản chuyện trong phủ, chớ có làm loạn."
Hoài An liếc nhìn Công Phú, cô chống hông: "Nói đi, huynh tới đây là giao phó cái gì? Với cái tác phong của huynh thì sẽ không tới đây chỉ để nói chút chuyện vô nghĩa này."
Công Phú cười nhạt: "Chỉ có muội muội là hiểu ta, yên tâm, làm tốt ắt có thưởng."
"Còn vòng vo, nói thẳng đi!"
Y phe phẩy quạt trúc trong tay, ghé bên tai Hoài An nói: "Ngư Tinh hoạ đồ lần trước bán được giá cao, nhà ta lời không ít bạc. Trước phiên chợ đen đầu thu sắp tới muội vẽ thêm hai bức nữa."
Hoài An nheo mắt, nhìn Công Phú với vẻ ngờ vực.
"Đối tượng tới những hai người?"
Quạt trúc che đi một nửa gương mặt của Công Phú, ẩn hiện phía sau nụ cười nhạt nhoà.
"Xứ Nam Sách có lão già không vừa mắt thầy, chặn đường buôn của nhà ta rồi."
Vẻ mặt Hoài An rất không vui, cô dựng lại gương đồng, giọng nói vô cùng lạnh lùng: "Kẻ thứ hai?"
"Gần đây thôi."
"Ha, chi bằng huynh cứ nói thẳng là ngài An phủ sứ thân yêu cho xong. Úp úp mở mở, tưởng ta đây không biết chắc!"
Cô nhìn vào gương đồng, từ miệng vết thương ở mép nhón tay rỉ ra một giọt máu: "Thế thì tặng bức huyết sen đi, bức đó ta thấy hợp với Đỗ Thu Uyên đấy."
Công Phú nhìn theo cô, ánh mắt lộ ra ý cười: "Hay lắm, ta có thù với gã đã đành, muội giúp ta để làm cái gì đây?"
"Không cần biết." Nói rồi cô cầm mảnh sứ vỡ lên kề sát bên má Nguyễn Công Phú, miệng cười nhưng ánh mắt lại sắc như dao.
"Tốt nhất là đừng để thầy tao biết hồn mày trong xác huynh trưởng tao, yên phận đi. Không cái biết nào ngoan bằng cái biết điều, mày hỏi thêm câu nữa, tao tuẫn hồn mày ra. Nghe rõ chưa!"
Dường như giấy đó nét mặt Công Phú xuất hiện chút sợ hãi, đôi mắt y phản chiếu lại gương mặt của Hoài An.
Không đáp lời.
Vốn dĩ Nguyễn Công Phú ban đầu chỉ là một công tử yếu bệnh, hồn vía không được bình thường. Nhưng chỉ mới trong năm Đại Hoà này thôi, sau khi An phủ sứ nhậm chức được hai tháng thì đột nhiên thần trí ổn định lại. Vào đúng cái lần trở về từ Thanh Hóa.
Hoài An phải tính mãi mới ra, kẻ trong thân xác Công Phú đã áp chế Nguyễn Công Phú rồi. Kẻ kia cũng biết Hoài An là người thâm hậu, bèn khai.
Lúc đó cô mới hay, đây nào phải ai khác. Chính là thân mẫu của người cô thương, Trần Yên.
Lúc nãy là cô doạ ả thôi, nếu như trục hồn tuẫn vong ả ra thì kế hoạch bấy lâu nay đổ bể à.
"Thế nên ngoan ngoãn diễn vai anh trai ta cho tốt đi, chớ có làm bừa!"
Đột nhiên Công Phú lại nói: "Phạm Bá Chi cũng đang âm mưu lật đổ lão cáo già đó đấy, sắp tới ta đoán thế nào con trai gã cũng nhảy vào cái chân nào đó."
Hoài An chẳng quan tâm, cô phất tay: "Nhắc đến nhà đó làm gì, ta lại thấy không vui... Ngươi làm gì thì làm, không ảnh hưởng tới Chi Hạ là được."
"Không dính tới con bé cũng khó, có mang rồi, đương nhiên sẽ dính dán tới ít nhiều."
"Ta không trực tiếp ra tay được, ngươi để Chi Hạ làm mọi cách đừng về lại nhà An phủ sứ... Ta có linh cảm không lành."
Ai rằng ai hiểu ai ơi
Vận mẫu chưa tận, vận con đã tàn.
Trượng phu vong nghĩa nợ nàng
Buồn trông kẻ ấy hại nàng phá con.
***
Trong khoảnh khắc nào đó bánh xe vận mệnh trên người của từng người đang luôn chuyển, thì vận mệnh của hai kẻ vốn nên là công thành danh toại, phú quý ngập trời. Giờ đây lại bị đẩy vào bước đường cùng này.
Việc Chi Hạ mang thai gây ra không ít sóng gió cho Vũ Điền. Thế nhưng lợi ích thì không phải không có, hôm nay An phủ sứ triệu anh tới.
Gia nhân truyền lời nói là muốn mời anh tới chơi, An phủ sứ muốn hỏi thăm.
Đỗ Mạnh Cường hôm nay được buổi rảnh rỗi.
Trong phủ có một rặng trúc, dưới ngày hè ngồi dưới tán lá đẩy đưa. Đỗ Mạnh Hùng đang đọc đi đọc lại chồng công văn của gã.
Y gác bút, quay sang nói với Đỗ Mạnh Cường: "Thầy mới Phạm Bá Điền tới à?"
Gã ta đặt công văn xuống, đáp: "Ta phải xem xem nó là đứa thế nào chứ, cái hầu của con Hạ báo về biểu thằng hay văn chương, được Phạm Bá Chi kia hết mực coi trọng."
Gả Chi Hạ sang bên đó không thì đâu phải mục đích thật sự của gã, cái người mà gã muốn nắm trong tay là Phạm Bá Điền kia kìa. Nắm Phạm Bá Điền trong tay, Phạm Bá Chi chỉ có thể khom lưng phục tùng gã.
Gã đã ngứa tai gai mắt ông từ lâu rồi.
Đỗ Mạnh Hùng nói: "Vậy lại là chuyện tốt. Hạ nhà ta ngốc nghếch, lại lấy được người tốt như thằng bé đó. Xem ra là u con độ nhà ta đấy."
Đỗ Mạnh Cường không đáp, gã chỉ cười mỉm cho qua mà thôi.
Lúc này gia đinh chạy vào, bẩm: "Bẩm ông, cậu Điền tới rồi ạ."
Gã phất tay.
"Gọi người vào đây."
Đây là lần thứ ba Vũ Điền gặp Đỗ Mạnh Cường, và lần đầu gặp Đỗ Mạnh Hùng.
Không giống trong suy nghĩ của anh, Đỗ Mạnh Hùng vậy mà chỉ là một nho sinh thông thường. Ở y toát ra vẻ điềm đạm, lại còn có phần nho nhã hơn cả anh.
"Nhạc phụ với đại cựu đang xử lí công văn sao?"
Anh tinh ý phát hiện ra công văn chất chồng kia là của mấy lão cáo già khác trên kinh gửi cho Đỗ Mạnh Cường, còn có chuyện đê điền của các lộ.
Đỗ Mạnh Cường cười, nói: "Bán tử cứ ngồi chớ ngại."
Đỗ Mạnh Hùng cũng vẫn cười cười, tự rót trà cho anh.
Xung quanh đây không có người hầu, yên bình đến nỗi Vũ Điền chỉ thấy chán ghét. Gã ta thì an nhàn tại chỗ, còn làng Văn của anh lúc này lại đang chật vật với hạn sưu thuế tăng cao.
Đương nhiên, miễn hạn cho Tân Hưng thì các lộ khác lại càng phải siết chặt thuế má nhiều hơn, tăng cao để bù được vào chỗ trống.
Theo lời của Trần Văn Đắc thì đó là cái mà gã từng làm khi vẫn còn là chi châu.
Đỗ Mạnh Cường lại tiếp tục cầm công văn, thảo luận với Đỗ Mạnh Hùng, thoáng nhìn, anh trông y có vẻ không thoải mái với công việc này. Hiện tại chính y đang ngồi trên vị trí thư lại.
Đỗ Mạnh Hùng gọi Vũ Điền lại gần, cười nói: "Ta nghe nói đệ cũng là người đọc sách, chi bằng lại đây cùng ta thảo luận chút chữ nghĩa."
Cũng qua đó Vũ Điền lĩnh giáo không ít chuyện thời cuộc. Những việc hôm nay Đỗ Mạnh Cường lôi ra hầu hết đều là mấy chuyện thường chẳng mấy đặc sắc, nhưng phải nói ở phương diện nào đó gã ta cũng coi là hiểu xa biết nhiều.
Kế sách của gã đâu chỉ dựa dẫm họ Phạm, đâu chỉ miễn rồi tăng sưu giảm thuế, còn có cả chuyện chèn nơi này tốt nơi kia.
Cho dù gã không được lòng dân của lộ Thái Bình thì vẫn được lòng dân của lộ Khoái Châu. Các chính sách sàng lọc đều được ghi chép rất cặn kẽ.
...
Cuối buổi anh không nói chuyện với Đỗ Mạnh Cường mà lại cố ý tham dò Đỗ Mạnh Hùng.
Đỗ Mạnh Hùng là công tử nho nhã, là huynh trưởng của Chi Hạ. Qua hôm nay dường như y chẳng hay biết gì về chuyện gã ta đã làm gì với mẹ thân sinh của y.
Đột nhiên anh lại sinh ra chút thương hại với cái người này.
Đỗ Mạnh Hùng cười mỉm, hỏi thăm chút chuyện: "Ta nghe người làm bàn tán, nói là cái Hạ có mang rồi. Muội ấy vẫn khoẻ chứ."
"Đại cựu yên tâm, Chi Hạ ở nhà ta vẫn ăn no ngủ kỹ, rất khoẻ mạnh."
"Đệ đối xử tốt với nó, đã xem như Chi Hạ nhà ta có phúc phần rồi. Ta thấy may mắn thay cho bào muội."
Y hiền hòa nhìn anh, bỗng nhiên nói: "Nhà ta có ủ mấy vò rượu ngon, đệ ở lại chút nhé."
Vũ Điền không tiện từ chối, dẫu sao anh cũng đang muốn moi móc ít chuyện từ cái người này.
Thế rồi, câu nói của y lại khiến anh không khỏi nhíu mày.
Hồng Liên!
"Thu Uyên có để lại cho ta mấy vò Hồng Liên, còn lại muội ấy cho thương buôn đem đi cả rồi."
Vũ Điền chau mày, anh hỏi: "Thì ra... Nguồn gốc của rượu Hồng Liên là từ đây."
Đỗ Mạnh Hùng không chú ý tới biểu cảm của anh nên không hề mảy may gì hết, câu nói của Vũ Điền lọt vào tai y lại chỉ như bất ngờ vu vơ.
" Phải, rượu này cái Uyên nó ủ, xong thấy ngon nên phân tán ra khắp nơi. Ai ngờ được lại kiếm được không ít lời."
Lúc này Vũ Điền hiểu ra cái gì đó, Thu Uyên này dường như không đơn giản. Trong phủ An phủ sứ này tuyệt nhiên không có gì là bình thường.
(Lưu ý:Nội dung truyện chỉ là sản phẩm do trí tưởng tượng của tác giả.)