Trăng đêm mờ mịt treo trên bầu trời đêm, giữa canh ba lờ mờ có bóng ai đứng thẫn thờ bên đầm sen lầm lỡ.
Cả nhà họ Trần đều đã ngủ cả rồi, người đến nhờ qua đêm cũng đã đi vào giấc mộng dài. Trong đêm đen, chỉ có bóng dáng của Vũ Điền bên đầm sen.
Đáng lẽ ra lúc này anh sẽ nhân cơ hội này mà ghé lại ở bên Trần Văn Đắc một chút, nhưng anh ngủ không được. Tâm trí căng thẳng khó thể nào không nhớ tới chuyện kia.
Hoài An sẽ không phải chỉ đơn giản đồng ý như thế đâu. Cô ấy muốn lợi dụng anh, anh thừa hiểu để nhìn ra sự khinh thường trong mắt cô. Vũ Điền anh chẳng có gì đáng đặc biệt.
Không có lớn gan, khoẻ mạnh như Trần Văn Đắc, không mưu trí, giàu có, có chỗ dựa vững vàng như Phạm Bá Chi, lại càng không có bản lĩnh như Hoài An.
Anh cái gì cũng chỉ biết một chút, võ miễn cưỡng có thể ngang với Trần Văn Đắc, văn vừa đủ để phục tùng Phạm Bá Chi, trí thông minh ở mức tạm chấp nhận. Anh không có tiền, muốn trả thù cho gia đình mình anh chỉ có thể dựa dẫm, nương nhờ vào kẻ khác.
Sẵn sàng bước vào ván cờ của Phạm Bá Chi, mặc kệ Hoài An sẽ lợi dụng mình bằng cách nào.
Lúc này đây chính Vũ Điền tự thấy bản thân mình quá kém cỏi, chẳng bằng được ai. Chính anh còn chẳng biết nó có được gọi là tuyệt vọng hay không... Nhưng có lẽ, là không phải.
Tiếng thở dài khẽ khàng bỗng lại trở nên rõ ràng trong khuya.
Đom đóm bay trước mắt Vũ Điền, chiếu sáng một khoảng không nho nhỏ của đầm sen. Vậy mà cớ sao anh vấn thấy mờ mịt.
Vũ Điền tự hỏi.
"Ta có thật là đang đi đúng đường hay không..."
Chẳng cần ai đáp lời, Vũ Điền cũng chẳng cần đáp án.
Đom đóm đậu vào bả vai buông thõng của anh. Le lói một tia hi vọng dẫu chỉ rất nhỏ nhoi.
Thẫn thờ rất lâu, sương đêm đã phủ đầy bờ vai lạc lõng ấy. Vũ Điền chẳng biết mình đã ngồi ở đây bao lâu, cũng không biết bên cạnh đã có người từ lúc nào.
Trần Văn Đắc lắc lư vò rượu trước mặt anh, nụ cười của chàng ôn nhu tới nỗi chính Vũ Điền còn phải ngây người. Chàng nhỏ giọng hỏi anh.
"Không ngủ được hay sao?"
Vũ Điền không đáp, chỉ nhận lấy vò rượu từ tay chàng, uống một hớp đầy.
Trần Văn Đắc lại cuống cuồng:"Uống chậm thôi, uống thế này là sặc đấy."
Nhưng mà Vũ Điền không sặc, quanh năm sống với rượu Hợp Xuân đã khiến anh quá quen thuộc với mùi vị này rồi.
"Có sầu não sao?" Trần Văn Đắc hỏi.
"Cũng không thể gọi là sầu não được... Ta chỉ suy nghĩ chút chuyện lặt vặt mà thôi."
Việc anh nói dối thế này chẳng khác nào là múa rìu qua mắt thợ. Trần Văn Đắc quá hiểu anh, chàng hiểu anh đang nghĩ cái gì. Chàng nhẹ nhàng kéo anh dựa vào lòng mình, an ủi: "Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi."
Đột nhiên mọi thứ xung quanh lại lặng lẽ đến lạ, làm Vũ Điền nhớ về những ngày tháng yên bình của xưa kia.
Bên cánh đồng xa xa kia của làng Văn sẽ có tiếng nghêu ngao của người đánh trống qua canh, mỗi rằm trung thu đám trẻ con sẽ quây thành từng lũ cười đùa vui vẻ.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá đột ngột.
Bỗng nhiên mất đi bóng dáng của những người thân thuộc nhất khiến lòng người bỗng dưng lại trở nên trống rỗng.
Vũ Điền không khóc, nước mắt cứ như đã cạn khô sau những lần thống khổ. Anh ôm chặt lấy Trần Văn Đắc, giọng thủ thỉ bên tai chàng.
"Đắc... Ta nhớ thầy mẹ, nhớ Nghĩa..." Hốc mắt đã đỏ hoe nhưng lại chẳng còn tia lấp lánh của giọt lệ sầu.
Trần Văn Đắc chỉ khẽ hôn nhẹ lên trán anh, xoa đầu như đang an ủi.
"Ừm."
Đêm hôm đó cứ thế chỉ có dấp dáng hai người thanh niên trẻ lầm lũi ngồi bên đầm sen tĩnh lặng. Họ dựa vào nhau, bám lấy nhau, cho nhau cái chỗ dựa tinh thần vững vàng nhất. Chỉ thế thôi, đôi khi cũng là đủ rồi.
***
Hai ngày sau, Hoài An ghé tới phủ tri lộ Tân Hưng.
Mang danh là tới thăm Chi Hạ, nhưng một phần là để tiếp nối bàn bạc kế hoạch với Phạm Bá Chi.
Vũ Điền và Trần Văn Đắc đã kể chuyện này cho Phạm Bá Chi nghe. Và cả Phạm Bá Chi hay Nguyễn Hoài An đều rất chú trọng tới kế hoạch lần này.
...
Tránh nghi ngờ, Hoài An sẽ đến thăm Chi Hạ trước, sau đó mới tới chỗ Phạm Bá Chi.
Nơi Chi Hạ sống nằm sát vách thư phòng của Phạm Bá Điền, gia đinh dẫn cô tới nơi Chi Hạ ở.
Kiến trúc của phủ tri lộ xa hoa nhưng không phô trương, đơn giản mà lại toát ra vẻ sang quý khó tả.
Chi Hạ thấy người tới tìm là Hoài An, ánh mắt loé ra một tia sáng hiếm hoi. Nàng vui mừng chạy vội ra: "Hoài An tỷ tỷ! Tỷ tới chơi với muội sao, muội vui lắm!"
Hoài An trông Chi Hạ mà lòng xốn xao đau lòng, tóc vấn lên gọn gàng, dáng vẻ tuy vẫn là Chi Hạ ngốc nghếch khi xưa nhưng lại mất đi vài nét vô tư hồn nhiên năm nào.
Cô nắm chặt lấy tay nàng, không kìm được mà ngân ngấn lệ: "Tại sao lại gầy đi thế này..." Dáng vẻ xót xa vô cùng, ai lại không buồn khi thấy người mình thương bỗng dưng trở thành vợ người ta, lại còn ốm yếu đi dần dần thế này.
"Cúc nói... Không phải do Hạ kén ăn đâu, là do nó đó!" Chi Hạ chỉ vào bụng mình, nụ cười trên môi ướm vẻ ngây thơ.
Hoài An nhẹ nhàng kéo cô vào phòng, cả Thị Cúc lẫn con hầu của mình đều phải ở hết bên ngoài.
Trông Chi Hạ sợ hãi nép mình một bên, Hoài An nhận ra. Có lẽ việc cô làm trước kia đã để lại chút sợ hãi cho Chi Hạ rồi.
"Ta không làm gì muội đâu, đừng sợ." Nói rồi cô lấy từ trong hộp bánh mình mang tới cho Chi Hạ một túi bánh nhỏ.
"Bánh hạt sen, là ta tự làm cho muội đó."
Lúc này Chi Hạ mới từ từ ngồi sát lại, mỉm cười ngọt ngào:"Cảm ơn tỷ."
Cái cô nương ngốc nghếch luôn bám lấy Hoài An, luôn nói chuyện không ngớt, mỉm cười ngọt ngào gọi cô bốn tiếng Hoài An tỷ tỷ đâu mất rồi. Khi này chỉ có một Chi Hạ khúm núm u sầu.
Hoài An vươn tay ôm lấy Chi Hạ, không khỏi xót xa.
"Ta rất nhớ muội."
Chi Hạ lại chỉ dụi dụi vào lòng Hoài An đôi chút, đáp lời: "Hạ cũng nhớ tỷ."
"Muội có hạnh phúc không?"
Chi Hạ không trả lời, nàng quá ngốc, kẻ ngốc như nàng thì trả lời thế nào là hạnh phúc đây.
"Muội hạnh phúc mà..." Nàng nói dối.
"Muội nói dối, ta nhìn ra hết rồi Hạ à!"
Chi Hạ lúc này như đang rất tủi thân, nàng vòng tay ôm lấy Hoài An. Tại sao vòng tay cô lại ấm áp đến thế, tại sao lại khiến cho nàng cảm thấy yên lòng. Nó không giống cảm giác khi ở bên Vũ Điền, chỉ có lạnh lẽo và xa cách.
***
Phạm Bá Chi chờ rất lâu mới đợi được Hoài An đi đến.
"Dân nữ kính chào ngài tri lộ."
Phạm Bá Chi chỉ liếc mắt một cái nhìn nàng ta. "Đứng lên đi."
Ông rót một tách trà đặt trước mặt cô ta, sau lại hướng tầm mắt nói với Vũ Điền phía bên kia.
"Điền đã nói với ta việc ngươi sẽ cân nhắc hợp tác với ta."
Vũ Điền đưa cho nàng ta một tờ thoả thuận. Với những người làm ăn như Nguyễn Hoài An này thì bắt buộc phải có thỏa thuận giấy tờ, cô ta có thể trở mặt bất cứ lúc nào.
Hoài An đọc thoả thuận, không chút do dự liền đóng dấu tay xuống.
Vũ Điền thấy nàng ta dứt khoát như vậy, không kìm được mà hỏi: "Cô đã đọc kĩ chưa?"
Hoài An liếc nhìn anh đầy hờ hững, sau đó mới hướng thẳng tầm mắt nhìn Phạm Bá Chi: "Miễn có thể kéo lão cáo già kia xuống vũng lầy, mãi mãi không ngóc đầu lên được thì ta chẳng có lí do gì không đồng ý!"
Phạm Bá Chi nhíu mày, giọng nói ông mang theo vẻ thích thú.
"Gã An phủ sứ này không dễ đụng vào như ngươi nghĩ đâu, đừng tưởng ta chỉ dựa vào chút tai tiếng của chi trên nhà họ Phạm là có thể dễ dàng lật đổ gã!"
Ông quay sang Vũ Điền, giọng điệu lại biến thành nhắc nhở: "Mọi chuyện thế nào còn phải dựa vào con đấy Điền! Đừng tưởng con lôi kéo được thêm người, dựa vào chút tài lanh mà đắc ý. Đừng nghĩ ta không dám tìm Bá Hoàn về dạy dỗ con một trận."
Vũ Điền cúi đầu, nét mặt lại vẫn hết sức bình tĩnh đứng im chịu trận.
Phạm Bá Chi nói với Hoài An: "Ngươi có thể giúp gì cho ta?"
Hoài An nghiêng đầu lại, dáng người thẳng đứng toát lên đúng cái khí chất của cô chiêu nhà giàu.
"Ngài cho người điều tra chợ đen của ta, vậy ắt cũng biết vật ta bán đấu giá không phải là vật tầm thường nhỉ."
Phạm Bá Chi gật đầu, nghe cô nói tiếp.
"Ta cần cậu Điền giúp ta bày trận vào phủ người nhà đó, những vật ta cài cắm vào bên trong không có tác dụng quá nhiều với bọn họ đâu." Nói rồi cô đưa cho Vũ Điền một lá bùa được xếp gọn.
"Đỗ Thu Uyên đó không dễ đối phó, những đồ ta cài cắm trong phủ An phủ sứ chỉ quá một tháng là đều vô tác dụng. Năng lực của nàng ta có thể ngang cơ với ta nên mới có thể át chết được vật rủa, cậu cầm cái này cho chắc, nó sẽ giúp cậu tránh được phần nào."
Quả nhiên, Đỗ Thu Uyên đó dường như có liên quan ít nhiều tới việc trong phủ An phủ sứ.
"Mấy chuyện tâm linh thế này ta không rành, đa tạ."
Lúc này, Phạm Bá Chi bỗng lại lên tiếng, ông hỏi: "Ta thấy rất lạ, Điền có thù với gã ta không thấy tò mò. Nhưng còn cô, cô có thù gì với gã ta mà lại chịu hợp tác với bọn ta?"
Nếu đã phóng lao, thì đành phải theo lao. Hoài An chỉ thoáng chần chừ một lúc, sau mới nói: "Thù riêng thôi, ngài chắc cũng biết phu nhân Trần Yên nhỉ. Thị Yên là thân mẫu của người ta thương, ta không thể trơ mắt làm ngơ!"
Nói rồi nàng ta liếc mắt nhìn Vũ Điền trong thoáng chốc, điệu bộ cứ như đang cố tình.
Vũ Điền cau mày, con của Thị Yên cũng chỉ có hai người, con trai là Đỗ Mạnh Hùng và con gái là Đỗ Chi Hạ.
Phạm Bá Chi nhếch miệng: "Chỉ vậy thôi?"
"Gã ta còn âm mưu hại người ta thương thành kẻ thân tàn ma dại, tâm trí bất định để con riêng dòng thứ của ông ta đạt được mục đích. Ngài nói xem, ta có lí do gì để không hận gã!"
Không khí trong thư phòng trùng xuống, khí thế như đang bức người.
*Cạch*
Tiếng quân cờ vang lên rất khẽ.
Chỉ nghe tiếng Phạm Bá Chi khẽ cười nhàn nhạt, ông ngả người nhìn vào vách tường nơi được chắn bởi một bức bình phong.
"Phu nhân của ta à, thế nào rồi?"
Sau tấm bình phong làm từ gỗ bồ đề, giọng nói của phu nhân Ngọc Lan khẽ vang lên. Thanh âm dịu dàng đem theo ý cười: "Nước này con đi đúng rồi Điền à, sắp tới, cứ như kế hoạch mà thực hiện tiếp thôi."
(Lưu ý:Nội dung truyện chỉ là sản phẩm do trí tưởng tượng của tác giả.)