Chương 19

"Hôm nay là ngày TACHEON sụp đổ phải không? Mọi người chắc đang mở tiệc ăn mừng khắp nơi nhỉ."

Các thành viên của hội TACHEON nằm cạnh nhau trong một phòng bệnh bốn người, bắt đầu từ Han Donhee, Kangsan, Cha Seowoon, và Cahaya ngồi trên chiếc giường còn trống cuối cùng.

Cahaya siết chặt rồi thả lỏng nắm tay để kiểm tra xem cổ tay mình đã được gắn lại đúng cách chưa.

"Tôi gửi hóa đơn điều trị cho ai đây? Hội phó của các cậu à?"

[Bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình tại Bệnh viện Thiên Sứ, Phó Giáo sư Jo Kyungmin]

Thẻ ID của bác sĩ lắc lư trên ngực một người đàn ông mặc áo khoác blouse.

"Chẳng phải thứ mà ông lấy từ tay phó hội trưởng đủ để trang trải rồi sao?" 

Cahaya hờ hững trả lời, khiến biểu cảm của Jo Kyungmin trở nên nghiêm trọng.

"Bệnh nhân, cậu đang nói gì vậy? Đó không phải là quặng WU."

Jo Kyungmin chỉ vào một vật tròn đặt bên cửa sổ. Một khối cầu kết nối chặt chẽ như mạng lưới thần kinh, bên trong chứa viên quặng mà ông đã lấy ra từ tay Seowoon.

"Cahaya-nim có muốn thanh toán phần chi phí điều trị còn lại không? Chi phí điều trị cho bốn người tương đương với một quặng wu có giá trị bằng 15 ngày lưu trú tại Hàn Quốc."

Quặng wu có giá trị hơn cả tiền, vì nó được sử dụng làm phí cho CỔNG của Mansaengjong.

"Tôi sẽ trả đủ cho một tháng, nên hãy tìm hiểu xem thứ đó là gì."

"Thưa quý khách, tôi là bác sĩ, không phải nhà nghiên cứu khoáng sản vũ trụ. Nhưng nếu tăng phí thêm một tháng rưỡi, tôi có thể lo liệu cả hai."

"Được rồi, cứ làm vậy đi."

"Tôi sẽ phục vụ ngài bằng cả tấm lòng."

'Mấy kẻ cấp cao nhất đúng là chẳng biết quý trọng quặng WU.'

Jo Kyungmin lẩm bẩm trong đầu.

Trước khi trở thành hội trưởng của Bệnh viện Đa Khoa Hội, Jo Kyungmin từng là một bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình. Ông thức tỉnh với năng lực tinh thần thuộc loại chữa trị (healing), có lẽ là do nền tảng y học của mình. Ông nói rằng ông hiểu vũ trụ của mình về mặt y học, nhưng dù có giải thích thế nào đi nữa cũng chẳng ai có thể hiểu được ông đang nói gì.

Việc hiểu năng lực đặc biệt của người khác không đơn giản như lời nói. Nếu dễ dàng như vậy, tất cả Mansaengjong đều đã đạt đến cấp cao nhất - cấp 6.

Mansaengjong cuối cùng cũng được phân loại thành cấp cao, trung và thấp, giống như một trường học tập trung vô số học sinh.

Hiện tại, Jo Kyungmin là một Healer có thể chữa trị vết thương do biến thể cấp 6 gây ra.

Han Donhee bị thương bởi Cahaya, người có sức mạnh ngang cấp 6. Nếu không có Jo Kyungmin ở đây, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Tất nhiên, vì Jo Kyungmin tình cờ có mặt ở Seoul lúc đó, nên cũng khó mà nói đó chỉ là một sự trùng hợp may mắn.

Dù sao thì, ông cũng là Mansaengjong ở lại Hàn Quốc lâu nhất.

Khi nhiều Mansaengjong đang chật vật để có được quặng wu, việc bị thương là điều thường thấy. Jo Kyungmin chấp nhận chi phí điều trị dưới dạng quặng wu thay vì tiền mặt mỗi khi ông đến NARAKA.

"Tôi có ca phẫu thuật trong 20 phút nữa. Cậu còn cần gì không?"

Jo Kyungmin cầm lấy khối cầu tượng trưng cho mạng lưới thần kinh như một vũ trụ của mình.

"Khi nào họ tỉnh lại?"

Cahaya hỏi, chỉ vào những người đang nằm trên giường.

"Có lẽ sau nửa ngày. Dù sao bọn họ cũng là quái vật mà. Nhưng phó hội trưởng của cậu ngoài cánh tay ra thì chẳng bị gì cả, sao lại bất tỉnh vậy?"

"Vì thứ đó."

Cahaya chỉ thanh kiếm của mình vào viên quặng trong tay Jo Kyungmin.

"Chỉ tay là đã đủ bất lịch sự rồi, giờ cậu còn dùng kiếm nữa à? Chỉ có quặng từ loài đột biến hoàn toàn mới có thể làm vậy. Cái này được lấy trước khi biến đổi, nên không thể ảnh hưởng đến mức người khác ngất xỉu được."

"Không thể chắc chắn 100%."

"Cậu đang bàn chuyện xác suất trước mặt bác sĩ à? Được rồi, cứ cho là 89% đi."

"Làm ơn giảm xuống một chút."

"Tôi làm sao mà giảm xác suất theo ý thích được chứ?!"

"Ý tôi là chi phí điều trị."

Cahaya còn không thèm mặc cả khi cậu yêu cầu nghiên cứu viên quặng, nhưng giờ lại đòi giảm chi phí điều trị? Ít nhất cậu cũng nên tỏ ra có chút thành ý chứ.

Jo Kyungmin một lần nữa nghiêm mặt nhìn Cahaya trước thái độ trơ trẽn của cậu.

"Mau làm thủ tục xuất viện cho thành viên của cậu đi."

"Chúng tôi không có đủ tiền bồi thường cho công viên giải trí."

Jo Kyungmin quan sát Cahaya di chuyển thanh kiếm bằng tay trái vừa được nối lại.

Ở Hàn Quốc có rất nhiều hội, nhưng TACHEON nổi bật như một nhóm chuyên gây rắc rối, ngoại trừ phó hội trưởng của họ. Ít nhất thì số lượng thành viên trong hội đã giảm đi khi phó hội trưởng biến mất không nói lời nào, nếu không, NARAKA có lẽ đã rơi vào tay TACHEON.

Sự cân bằng vẫn duy trì phần nào nhờ vào việc các Mansaengjong cấp cao trong TACHEON đã phân tán sang các hội khác.

Trước đây, khi NARAKA chưa tồn tại, TACHEON là hội Mansaengjong số 1 được 'Trung tâm Kiểm soát Thảm họa Biến thể' công nhận. Tuy nhiên, vì hàng loạt sự cố liên tục xảy ra do những kẻ thiếu hiểu biết, TACHEON dần trở thành hội mà ai cũng muốn tránh xa, đặc biệt là các Healer.

TACHEON có tiếng là một hội điên rồ không có Healer.

Ban đầu, dù có trả hàng tỷ won, Jo Kyungmin cũng sẽ không chữa trị cho bọn họ. Nhưng tình thế đã thay đổi, và giờ ông sẵn sàng đến Naraka để chữa trị cho các thành viên của TACHEON nếu họ cung cấp cho ông quặng WU.

Dù thích hay không, mỗi lần gặp TACHEON đều mang lại thông tin mới. Jo Kyungmin phát hiện rằng ba Mansaengjong cấp cao nhất trong TACHEON thực ra là bạn từ thời trung học.

Tên tự chém cổ tay mình thì rõ ràng là kỳ quặc rồi, nhưng phó hội trưởng vô thức nắm chặt chính cổ tay ấy cũng không bình thường chút nào.

'Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.' Jo Kyungmin chặc lưỡi.

"Cahaya, nói thật đi. Có phải cậu lấy cớ biến thể để đâm thành viên hội của mình không? Sao cậu lại bị thương khi chiến đấu với một biến thể còn chưa thức tỉnh?"

Cahaya chỉ đề cập đến việc tự cắt cổ tay mình và trận chiến với biến thể. Điều đó không hoàn toàn sai, vì họ đã thực sự đã trải qua ảo giác do biến thể gây ra.

"Chúng tôi xử lý nó trước khi nó thức tỉnh, và cũng đã thu hoạch được quặng."

Dù Cahaya không hề nói trống không nhưng Jo Kyungmin vẫn cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ.

Cảm giác như Cahaya đang nói: "Ông không tự suy luận ra được à? Tôi phải giải thích thêm nữa sao?" Nhưng Jo Kyungmin không nản chí, tiếp tục hỏi:

"Trung tâm Kiểm soát ước tính biến thể này là cấp 3, đúng không?"

"Người suốt ngày tranh cãi về xác suất của quặng chắc phải có niềm tin 100% vào 'Nhà xí' nhỉ."

"Thông tin từ Trung tâm Kiểm soát hiếm khi sai."

"Tôi xin lỗi những tín đồ trung thành của 'Nhà Xí', nhưng biến thể này là cấp 5. Chúng tôi đã rất chật vật khi bào tử gây ảo giác lan ra từ trước khi nó thức tỉnh hoàn toàn."

Jo Kyungmin muốn phản bác vài lời của Cahaya nhưng ông kiềm chế lại.

"Bào tử gây ảo giác? Chúng lan truyền trong không khí? Kiểu ảo giác gì?"

"Tôi không chắc."

Cahaya đứng dậy, tiến đến tủ lạnh, lấy một lon soda rồi bật nắp tách một cái.

"Cậu nhìn thấy gì?"

"Tôi sẽ kể chi tiết nếu ông miễn phí điều trị và nghiên cứu cho bọn tôi."

Cahaya bỏ lửng câu nói, như thể cậu không thực sự muốn chia sẻ thêm.

"... Kinh hoàng."

Một giọng nói đột ngột vang lên từ phía sau họ.

Jo Kyungmin giật mình quay lại, nhưng Cahaya chỉ bình thản nhấp một ngụm soda. Cậu đã thấy Seowoon mở mắt ngay khi vừa bật nắp lon soda.

"Lâu rồi không gặp, Giáo sư Jo Kyungmin. Dạo này ông thế nào?"

Seowoon ngồi dậy, lịch sự cúi đầu chào.

***

"Tôi nghĩ tốt hơn nên để một giáo sư có tay nghề cao hơn thực hiện ca phẫu thuật thay vì tôi."

Chỉ mới 20 phút trôi qua. Jo Kyungmin cảm thấy cần phải biện minh cho bản thân, lo sợ rằng Cahaya có thể vô cớ làm hại ông.

Ông muốn giữ mối quan hệ với hội TACHEON thuần túy là công việc, nên cố gắng viện cớ về ca phẫu thuật. Tuy nhiên, sau khi Seowoon tỉnh lại, ông quyết định nói thẳng.

"Vậy, Cha Seowoon, cậu đang nói rằng những ai bị ảnh hưởng bởi bào tử sẽ phải chịu tổn thương tâm lý hoặc nỗi sợ hãi của chính họ?"

"Có thể."

Seowoon trả lời, liếc nhìn Cahaya.

Cậu vẫn chưa hiểu tại sao mình lại ở trong bệnh viện. Cảnh tượng duy nhất còn rõ ràng trong trí nhớ cậu là Cahaya vung kiếm hướng về phía tim cậu.

Seowoon cúi xuống nhìn ngực mình, nhận ra rằng ngay cả năng lực chữa trị xuất sắc của Jo Kyungmin cũng không thể cứu cậu nếu tim cậu thực sự bị đâm.

Vậy việc thanh kiếm của Cahaya nhắm vào tim cậu chỉ là ảo giác thôi sao? Thật kỳ lạ nếu bào tử gây ảo giác này đã phơi bày nỗi sợ hãi sâu bên trong cậu. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Cahaya sẽ cố giết mình.

"Ảo giác là nỗi sợ hãi của mỗi người?" 

Cahaya cũng tỏ ra nghi ngờ. Nốt ruồi dưới mắt cậu dường như càng nổi bật hơn.

"Chúng ta sẽ biết chắc chắn khi bọn họ tỉnh dậy." Seowoon kết luận gọn gàng.

"Được rồi. Ngồi đây nói chuyện cũng chẳng ích gì. Gọi tôi khi họ tỉnh dậy."

Jo Kyungmin phất tay rồi đứng lên, đeo thẻ nhân viên quanh cổ. Ông cũng không quên mang theo quặng. Miễn là nó còn bị phong ấn trong khối cầu mạng lưới thần kinh của ông – một Healer cấp cao nhất – thì nó sẽ không thể thoát ra.

Trên khuôn mặt Jo Kyungmin vẫn còn đọng lại sự tò mò, tự hỏi điều gì sẽ xảy ra với quặng nếu nó không thể tìm được vật chủ.

Seowoon cũng cố gắng đứng dậy. Cahaya cúi đầu chào Jo Kyungmin khi ông rời đi, rồi đưa một lon nước trái cây cho Seowoon. Không cần làm gì thêm vì lon đã được mở sẵn.

"Làm thế nào mà chúng ta lại vào bệnh viện?"

Seowoon đã chứng kiến Cahaya và Han Donhee đánh nhau, cũng như cơn cuồng loạn đơn độc của Kangsan. Sau đó, Cahaya – vẫn còn trong trạng thái ảo giác – cũng đến Dinh thự Ma Ám.

"Cậu không nhớ à? Cậu bị quặng gây ảo giác chiếm hữu."

Cậu nhớ mình đã cầm quặng trong tay, nhưng...

"Cậu thực sự cố đâm tớ à?"

"Nếu tớ thật sự làm vậy thì chắc giờ này tớ đã khóc lóc thảm thiết và đào mộ chôn Cha Seowoon rồi."

"Chỉ khóc thôi hả? Nếu cậu giết tớ rồi vẫn sống tốt, tớ nhất định sẽ hồi sinh và báo thù."

Seowoon nói đùa, nhưng cảm thấy hơi ngượng khi nhận ra tất cả chỉ là ảo giác. Miệng cậu đau rát vì vị chua của nước ép quýt.

"Nghe người ta nói hết đã. Sau khi chôn cậu xong tớ định đi theo cậu luôn. Nhưng mà cậu xuống đó kiểu gì?"

"À, chuyện là... Tớ có chút kháng độc."

"Kháng gì?"

"Hồi còn ở NARAKA... tớ từng ăn một loại nấm điên. Có lẽ nhờ vậy mà tớ phát triển khả năng kháng độc."

"Cậu cứ ăn linh tinh vậy à? Cái miệng sành ăn của cậu đâu rồi?"

Cahaya cười khúc khích, như thể đang khiển trách một đứa trẻ ngây thơ.

"Ai mà lại đi ăn nấm điên khi biết rõ nó điên chứ? Tớ ăn vì lúc đó tớ đói thôi." 

Seowoon phản đối, uống cạn lon nước trong một ngụm. 

"Cậu định giao quặng cho giáo sư sao?"

"Tốt nhất là để Jo Kyungmin nghiên cứu nó, vì nó khá đặc biệt. Khi nghiên cứu xong, hợp đồng thuê coi như kết thúc."

Seowoon lắc đầu khi nghe Cahaya nói rằng cậu sẽ lấy lại quặng.

"Nhưng tại sao ông ta lại giúp bọn mình? Chẳng phải ông ta rất ghét hội mình sao?"

"Giờ chỉ cần có quặng WU là ông ta làm tất."

Dĩ nhiên, quặng WU là thứ thiết yếu để có thể ở lại Hàn Quốc. Hầu hết Mansaengjong đều muốn thoát khỏi NARAKA.

"Nhưng cậu thật sự không có ý định đâm tớ, đúng không?"

"Ờ, tớ đâm cậu xong rồi nhờ Jo Kyungmin khâu lại đấy."

Cha Seowoon cảm thấy ngượng ngùng vì đã nghi ngờ Cahaya.

"Và tớ đánh Han Donhee lẫn Seo Kangsan tơi bời. Nhưng cậu thì không. Tớ vẫn ổn trong dinh thự ma ám."

"'Cha Seowoon, chúng ta cùng về nhà nhé.'" 

Seowoon bắt chước giọng điệu của Cahaya.

Khoảng cách từ giường của Seowoon đến chiếc ghế sofa của Cahaya chỉ tầm ba bước chân. Cahaya tựa đùi vào ghế, nghiêng đầu nhìn cậu.

"Cái đó cũng là ảo giác của tớ sao?"

"Cái đó là thật. Tớ vừa bước vào dinh thự là bị trúng bào tử, nhưng tớ tỉnh lại ngay sau đó."

"Làm sao mà tỉnh được?"

Cahaya giơ tay trái lên. Không phải khoe đường chỉ tay. Ý cậu là bàn tay này đã được Jo Kyungmin chữa trị.

"Tớ tự đâm và chặt đứt nó."

"Thằng ngu này. Ảo giác kiểu gì mà cậu nói linh tinh về chuyện về nhà vậy?"

"Cha Seowoon, cậu không nhớ là cậu làm tớ buồn muốn chết à?"

<'Cha Seowoon' sẽ bị giam cầm trong nỗi kinh hoàng của chính mình.>

Có lẽ ảo giác kinh hoàng mà Messenger nói chỉ áp dụng với cậu chứ không phải tất cả mọi người.

"Cậu đang nói cái gì vậy?"

"Cậu nói dối tớ là đi học, nhưng thực ra lại lén đi xem phim với Han Donhee, đúng không?"

Cahaya nheo mắt, ánh nhìn đầy tinh quái. Seowoon ngước lên, tự hỏi rốt cuộc Cahaya đang nói cái quái gì vậy.

"Này, chính xác là khi nào chứ?"

Nhớ lại quá khứ, ánh mắt Seowoon quay trở lại với Cahaya. Máu văng tung tóe trên áo và phần cổ lộ ra, trông cứ như cậu vừa tham gia một buổi trình diễn nghệ thuật nguy hiểm. Nhưng khuôn mặt hắn vẫn không có vết thương nào, có lẽ nhờ vào chiếc khẩu trang.

'Tại sao cậu lại che mặt?'

Khuôn mặt mộc của Cahaya đẹp đến mức từ "đẹp trai" sẽ lập tức xuất hiện trong đầu bất cứ ai nhìn thấy. Hắn còn có một sức hút kỳ lạ khi cười, nhưng thật đáng tiếc là dạo này khuôn mặt tuyệt đẹp đó lại bị che giấu sau lớp khẩu trang.

"Cha Seowoon, nói thật đi."

"Gì?"

Seowoon nuốt khan, lo lắng rằng Cahaya có thể hỏi về ảo giác của mình. Việc bố là nỗi sợ lớn nhất thật sự quá thảm hại.

"Cậu thích Oh Yeonsoo thật à?"

"...."

Mi mắt Seowoon giật nhẹ hai lần. Không mất bao lâu để cậu cau mày.

-------

1) Kỷ Phấn Trắng là kỷ nguyên cuối cùng của loài khủng long, đánh dấu sự phát triển mạnh mẽ và đa dạng của các loài sinh vật trước khi sự kiện tuyệt chủng lớn nhất lịch sử diễn ra.

2) 'Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.' hoặc Bird of feather