Chương 21

Vào mùa xuân năm Seowoon tròn 21 tuổi, Trung tâm Kiểm soát Thảm họa Biến thể quốc gia được thành lập do sự xuất hiện của biến thể.

Mùa hè cùng năm đó, khi Seowoon thức tỉnh và trở thành Mansaengjong cấp cao nhất, Cha Byungchun nhanh chóng nộp đơn xin chuyển công tác sang Trung tâm Kiểm soát Thảm họa Biến thể như thể ông đã chờ sẵn.

Sau khi chuyển đến thành công, Cha Byungchun điều động Seowoon đến nhiều khu vực khác nhau với tư cách là nhân viên nhà nước. Ông tận dụng tối đa con trai mình không chỉ để đối phó với các biến thể mà còn với những Mansaengjong gây rắc rối, và chỉ trong sáu tháng, ông đã thăng tiến lên vị trí trưởng trụ sở.

Chính vì Cha Byungchun mà Seowoon không thể gia nhập bất kỳ hội nào sau khi thức tỉnh. Seowoon trở thành một vũ khí mạnh mẽ để bảo vệ quyền lực của Cha Byungchun.

Nếu không nhờ hội TACHEON, có lẽ Seowoon vẫn sẽ nằm dưới cái bóng của Cha Byungchun.

Seowoon thường tự hỏi.

Có lẽ chú của Cahaya đã đưa cậu lên làm hội phó chỉ vì thương hại.

Tất cả những ai biết về tình cảnh của cậu đều hiểu rằng Seowoon bị đối xử như một vũ khí sống. Đã có lúc cậu còn bị gán biệt danh 'Hàng Chuyên Dụng của Nhà Xí' trở thành đối tượng bị quấy rối vì cái danh đó. Nhưng cậu không thể làm gì được, bởi vì rốt cuộc cậu chính là Mansaengjong chuyên dụng của Trung tâm Kiểm soát Thảm họa Biến thể.

"Cậu chặn rồi à?" 

Cahaya hỏi, ánh mắt dán vào vỉ nướng.

"Hả? Chặn gì?"

Có lẽ Cahaya đang hỏi liệu Seowoon có chặn số của bố mình không. Khi Seowoon giả vờ không hiểu, Cahaya rót rượu soju vào ly.

Bất cứ khi nào bố cậu sử dụng đường dây của Trung tâm, đó đều là công việc; ông chưa bao giờ nói về chuyện cá nhân. Tuy nhiên, ngay khi kết thúc cuộc gọi, ông sẽ liên lạc với Seowoon bằng số cá nhân của mình. Nhưng không như trước đây, điện thoại của Seowoon giờ lại hoàn toàn im lặng. Cahaya dường như nhanh chóng nắm bắt được tình hình.

"Mà này, Seowoon hyung, ở nhà anh cũng nói chuyện với bố mình kiểu trang trọng như vậy ạ?"

"Không."

Seowoon uống cạn chén rượu soju khi bụng vẫn đang rỗng.

"Chắc anh không gọi ông ấy là 'bố ơi' ở nhà đúng không? Hay là tỏ ra đáng yêu và—!"

Han Donhee kẹp chặt môi Kangsan bằng kẹp gắp thịt. 

"Câm miệng lại."

Cahaya gõ nhẹ kẹp gắp thịt của mình. 

"Tao cũng định làm thế. Và Kangsan à, đừng chõ mũi vào chuyện gia đình người khác."

"Không sao đâu, anh hầu như chẳng nói chuyện với bố ở nhà."

"...A."

Kangsan lớn lên trong một gia đình được yêu thương, nên cậu không thể tưởng tượng được việc không trò chuyện với bố mẹ. Sự tò mò của cậu cũng là điều dễ hiểu. Trong khi đó, Han Donhee đang nướng lẫn thịt bò và thịt ba chỉ.

"Giờ thì kể xem chuyện gì đã xảy ra." 

Han Donhee chỉ kẹp gắp thịt về phía Cahaya.

"Tao đã kể rồi."

"Ai đâm bụng tao?"

"Tao đã nói rồi, là tao."

"Quao, mày đâm tao thật à? Thằng khốn nạn bẩn thỉu."

"Seowoon à, Han Donhee đang rủa tớ sống dai kìa."

"Cầu cho mày sống dai nhưng mà bệnh tật đầy mình."

Khi Han Donhee giơ ngón giữa lên, Cahaya chỉ đơn giản lấy một miếng đồ nhắm và uống một ngụm soju. Cậu rót đầy lại ly của mình và của Seowoon.

"Cứ đổ lỗi cho ảo giác đi. Uống chút này rồi quên hết đi."

May mắn thay, không ai phản đối đề nghị của Seowoon.

"Nhưng mà Han Donhee, cậu nhìn thấy ảo giác gì vậy?"

Seowoon hỏi, nhận thấy Han Donhee có vẻ khó chịu với khói nướng.

"Mm..., còn cậu thì sao?"

Bằng cách nào đó, Seowoon có thể cảm nhận được Han Donhee đang cố đổi chủ đề. Cậu kể với cậu ta về khả năng kháng ảo giác của mình, giống như cách cậu đã nói với Cahaya, nhưng không đề cập đến nỗi sợ hãi của mình.

"Hyung, các anh không thấy mấy thứ liên quan đến Kỷ Phấn Trắng à?" 

Kangsan hỏi, đôi môi bóng nhẫy vì dầu mỡ từ thịt.

"Sao lại nhìn em kiểu đó? Vừa bước vào, tự nhiên một con khủng long lao tới tấn công em. Mấy anh biết T-rex không? Mười con vây lấy em. Em suýt tè ra quần."

"Mày tè thật mà."

"Aaa! Hyung! Không phải đã hứa giữ bí mật rồi à?!"

"À, thế đó là bí mật à?" 

Cahaya điềm nhiên ra vẻ vô tội.

"Nếu anh nói thế, em còn mặt mũi nào nữa?"

"Một đứa chuyên tè dầm?"

"Seowoon hyung, anh ác quá!"

"Anh đùa thôi, đừng giận."

Seowoon gắp thêm thịt vào đĩa của Kangsan để an ủi cậu. Lần này, đến lượt Han Donhee phải trả lời, nhưng cậu vẫn im lặng, môi mím chặt. Cậu bôi tương đậu lên miếng thịt nhưng lại không thể ăn khi miệng vẫn đang ngậm chặt.

"Nhưng ảo giác của hai anh không phải là khủng long, đúng không?"

"Với tao, đó là biến thể số 35."

Ngay sau câu trả lời đó, Han Donhee lại im lặng. Không khí quanh bàn ăn, vốn ồn ào từ trước, bỗng chìm vào tĩnh lặng.

Biến thể số 35 là một con giun ruy băng xuất hiện ở sông Hàn.

Loài giun ruy băng này có thể phun ra một loại chất lỏng dạng lưới từ miệng, làm tan con mồi bằng dịch tiêu hóa hoặc nuốt trọn bằng cách phủ kín cơ thể nạn nhân. Bình thường, chúng chỉ dài cỡ một gang tay và vô hại với con người. Nhưng con biến thể này dài đến 8 mét.

Con quái vật đó tấn công con người bằng cái miệng khổng lồ, gần bằng kích thước cơ thể nó. Dù rất nhiều Mansaengjong chiến đấu tầm xa được điều động, con giun ruy băng này vẫn nhiều lần trốn thoát xuống sông Hàn như thể nó có trí thông minh.

Cuối cùng, hội Tacheon – bao gồm những Mansaengjong cận chiến – được cử đi và đã ngăn chặn thành công con quái vật. Thế nhưng, ba thành viên của hội đã bị tan chảy ngay tại chỗ.

Han Donhee là người duy nhất sống sót trong hội Tacheon được điều đi khi đó.

Biến thể số 35 đã cướp đi khoảng 300 mạng người. Chính nhờ sự xuất hiện của nó, Trung tâm Kiểm soát mới phát hiện ra điểm chung giữa các biến thể.

Dù đã đột biến, chúng vẫn giữ lại các đặc tính vốn có của mình.

Sau đó, các nhà khoa học có kiến thức sâu về từng loài đã tham gia hỗ trợ Mansaengjong. Các nhà nghiên cứu về chim giúp phân tích biến thể loài chim, còn các nhà côn trùng học tìm hiểu về những con như biến thể bọ gạc, v.v. Họ đã khám phá ra những đặc tính riêng biệt của từng biến thể.

"Vậy biến thể nào làm cậu sợ nhất?"

Han Donhee, nổi tiếng là kẻ uống rượu kém, chỉ mới một ly soju mà mặt đã đỏ bừng.

Dù từng học chung và cùng gia nhập hội, những dịp tụ tập uống rượu như hôm nay lại hiếm hoi. Khi tròn 20 tuổi, mỗi người một ngả, đi trên con đường riêng của mình.

Hơn nữa, thật khó để gọi Cahaya và Han Donhee là bạn thân từ thời trung học. Mối liên kết giữa họ chủ yếu xoay quanh Seowoon. Nhưng giờ đây, khi gặp lại với vai trò phó hội trưởng, Seowoon không còn là trung tâm nữa.

Han Donhee hoàn toàn hiểu lý do cho sự thay đổi này. Với tư cách phó hội trưởng, Seowoon phải dẫn dắt hội và xử lý các Mansaengjong cấp cao. Có thời điểm, hội từng có đến 50 thành viên, khiến cậu chẳng còn thời gian để lo đến những người có cấp bậc thấp hơn.

NARAKA là một nơi khốn kiếp, nhưng nó lại đưa bọn họ trở về bên nhau. Han Donhee bỗng thấy hoài niệm khi bắt gặp ánh mắt quan tâm của Seowoon.

"Khai ra mau, bắt đầu từ mày trước."

Thấy không ai chịu lên tiếng, Han Donhee liền chỉ vào Kangsan.

"Hả? Em á? Nếu nói về biến thể thì con nào mà chẳng đáng sợ? Trước khi thành Mansaengjong, em còn nhát chết lắm. Hồi cấp ba, em còn bị đám bắt nạt-"

"Cha Seowoon, còn cậu?" 

Han Donhee nhẫn tâm cắt ngang màn hồi tưởng của Kangsan.

"Tớ chưa từng nghĩ đến điều đó, nên cũng không biết nữa...."

Seowoon trả lời một cách chân thật. Cậu chưa từng cảm thấy sợ hãi khi đối mặt với biến thể, bởi đã quá quen với cảm giác cận kề cái chết vô số lần ở NARAKA.

"Còn mày thì sao?"

Lần này đến lượt Cahaya. Bình thường, hắn có thể sẽ chọc tức Han Donhee bằng mấy câu hỏi vớ vẩn, nhưng lần này lại nghiêm túc trả lời.

"Chưa có."

Biểu cảm của cả ba người còn lại chùng xuống khi nghe từ "chưa" của Cahaya. Biến thể cứ tiếp tục xuất hiện, và một ngày nào đó, có thể sẽ có một con đạt cấp 6 trở lên. Một ngày nào đó, họ có thể sẽ chết.

Cấp bậc của một Mansaengjong càng cao, họ càng trở nên giàu có, nhưng không phải ai cũng sẵn sàng đánh cược mạng sống vì tiền. Trong số những Mansaengjong sở hữu năng lực vượt trội, có không ít người chưa từng săn biến thể. Đặc biệt, những người thức tỉnh với đôi mắt đen thường có thể che giấu thân phận dễ dàng hơn so với các nhóm năng lực khác.

Khi NARAKA mới xuất hiện, khoảng 10.000 người mất tích. Trong số đó, 5.000 người là Mansaengjong đã đăng ký, còn 5.000 người còn lại thì không. Dù nhiều người lên án sự hèn nhát của họ, Seowoon lại không nghĩ vậy. Trải qua quãng thời gian làm việc cho bố mình, cậu còn hối hận vì đã không giấu đi việc mình thức tỉnh.

"Han Donhee, đừng uống nhiều quá."

Han Donhee trống rỗng nhìn ly soju thứ hai của mình. Cậu chống cằm, dùng đũa chọc vào miếng thịt trên vỉ nướng.

"Tại sao bọn mày cứ liều mạng săn biến thể? Bây giờ là vì quặng, nhưng mà trước đây thì sao?"

Cậu dùng kẹp gắp thịt chỉ về phía ba người bọn họ.

"À, Cahaya và Seowoon thì khỏi tính đi. Tụi bây có bao giờ thực sự liều mạng đâu. À không, bây giờ Seowoon cũng phải liều rồi, nên thôi chỉ loại Cahaya ra thôi."

Han Donhee chỉ vào Cahaya, người vẫn im lặng uống rượu.

"Kangsan, tại sao mày lại chiến đấu dù biết có thể mất mạng?"

"Thì chúng ta cũng giống như những người lính ngoài chiến trường thôi, đúng không?"

"Chẳng ai ép mày cả."

"À... Ừm... Vì em có niềm tin." 

Kangsan nở nụ cười rạng rỡ.

"Nếu không phải em, thì ai sẽ bảo vệ gia đình? Em có năng lực này, nên phải dùng nó để quét sạch đám biến thể đó."

"Nếu một ngày nào đó, khi mày không có nhà, gia đình mày bị biến thể giết thì sao? Vẫn tiếp tục đóng vai người lính à?"

"Thôi đi."

Seowoon giật lấy kẹp gắp thịt từ tay Han Donhee.

"Không sao đâu, hyung."

Không giống như lúc bị trêu vì chuyện tè dầm, lần này Kangsan chẳng mấy bận tâm.

"Ê, tụi bây nhớ không? Seonghee từng nói với tao rằng đừng nói với ai chuyện cô ta chết vì bị côn trùng giết, vì xấu hổ lắm. Nhưng cuối cùng, người ta đưa tin rầm rộ trên TV. 'Seonghee, Yoosung, và Jinhwa của hội TACHEON bị giết bởi một con sán dây.' Ha ha ha."

Tiếng cười ấy, không rõ là đang cười hay đang khóc, khiến Seowoon cảm thấy nặng lòng.

-------

1) 전용: Chuyên dụng (Sự sử dụng chỉ riêng mình chứ không dùng chung với người khác)