Chương 22

Tiếng cười ấy, không rõ là cười hay khóc, khiến Seowoon cảm thấy nghẹn lòng.

"Rồi có mấy thằng khốn chửi Mansaengjong, bảo bọn này đúng là lũ ngu, sao không gọi CESCO đi cho nhanh. Thế là tớ phải dọn dẹp luôn đám sâu bọ đó."

*CESCO: công ty vệ sinh môi trường chịu trách nhiệm nghiên cứu và quản lý toàn bộ các vấn đề về vệ sinh môi trường.

"Tớ đã bảo cậu đừng đọc mấy cái bình luận kiểu đó rồi mà."

Là phó hội trưởng, Seowoon đã đưa ra một đề nghị: Những người tham gia chiến đấu với biến thể nên tránh xa mạng xã hội ít nhất một tuần.

"Lúc đó là khi mày chưa đến. Này, sao mày đến trễ vậy? Tao nhớ đến cái cảnh tượng Seonghee tan chảy... nó cứ ám ảnh trong đầu tao. Tưởng đã vượt qua rồi, nhưng cái ảo giác chết tiệt hôm nay…... Lũ khốn Bệnh viện Đa khoa Hội, tao thề một ngày nào đó tao sẽ giết sạch bọn chúng. Nếu bọn chúng chỉ cần đến sông Hàn ngày đó thì bọn họ đã không phải chết."

"Mày cứ nói mãi mà có dám động vào bọn chúng đâu. Mày có biết hôm nay mày sống được là nhờ tên hội trưởng không?"

'Đừng.'

Seowoon nắm lấy cánh tay trái của Cahaya dưới bàn. Rồi cậu chợt nhận ra đó chính là cổ tay bị cắt lìa, nên lập tức buông ra. Nhưng Cahaya vẫn bình thản, như thể chẳng cảm thấy đau đớn gì.

"Jo Kyungmin cứu tao? Cahaya, mày đã gọi hắn đến à?"

Đôi mắt đen của Han Donhee ánh lên sát khí.

"Trừ Cahaya ra, cả ba chúng ta đều trọng thương. Nếu không có Jo Kyungmin, tớ thật sự không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu."

"À, vậy thì tao sẽ tạm tha Jo Kyungmin, tao sẽ giết sạch lũ Bệnh Viện Đa Khoa Hội. Rồi sau đó, tao sẽ tìm và giết hắn. Cahaya, mày cứ chờ xem tao có gì là không làm được không, hả?"

Han Donhee cười khúc khích, nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc.

Seowoon đã biết từ chú của Cahaya lý do vì sao Han Donhee luôn nghiến răng mỗi khi nhắc đến vụ của biến thể số 35. Seonghee chính là bạn gái của Han Donhee khi đó.

Khi Seonghee còn sống, Tacheon có Healer và những kỷ luật riêng để duy trì trật tự. Nhưng kể từ khi cô ấy mất, không còn ai giữ các thành viên trong hội trong khuôn khổ nữa.

"Cahaya, thằng chó. Giá mà lúc đó mày có mặt... chỉ cần mày thôi."

"Ừ, tao thực sự xin lỗi."

*I'm fucking sorry/Tao thấy có lỗi vãi.

Cahaya chỉ lặng lẽ nhấp một ngụm soju, lời xin lỗi vô cảm. Cậu ấy đã bao nhiêu lần thấy Han Donhee say xỉn thế này rồi?

"Mày... mày có đến. Tao biết. Nhưng mày đến quá muộn. Vậy nên... tao không thể oán trách một chút sao? Tao đang rất mệt mỏi... chẳng lẽ tao không thể đổ lỗi cho ai đó một chút sao?"

"Kangsan à, anh nghĩ đã đến lúc đưa Donhee về rồi."

Han Donhee nằm dài xuống bàn, gần như hòa làm một với nó.

"Biết trước kiểu gì cũng vậy nên em đã ăn thịt trước rồi. Đi thôi, Donhee hyung. Hôm nay anh đừng có ói lên lưng em nữa đấy."

Kangsan nhấc Han Donhee lên như nhấc một cái nắp nồi. Hai người họ có vóc dáng tương đương nhau, nên thực sự không thể tưởng tượng cảnh một người cõng người kia. Thế nhưng, Kangsan lại nhấc Han Donhee lên lưng một cách dễ dàng.

"Kangsan này sẽ đưa cái ông say xỉn này về trước đây. Gặp lại ở NARAKA nhé. Seowoon hyung, đừng có biến mất đấy."

"Ừ."

Môi Seowoon khẽ cong lên thành một nụ cười dịu dàng. Cậu trông yếu đuối so với trước đây, có lẽ là do mất cân sau khi biến mất không một lời. Hoặc cũng có thể cậu vốn dĩ luôn như vậy, nhưng trong mắt Kangsan, Seowoon lúc nào cũng vô cùng mạnh mẽ. Kangsan cõng Han Donhee lảo đảo rời khỏi nhà hàng thịt nướng.

"Cậu thấy tội nghiệp bọn nó vì cả hai đều mặc đồ bệnh viện à?" Cahaya đột nhiên hỏi.

Seowoon cắn một miếng thịt, nhấp một ngụm rượu, trong khi Cahaya thản nhiên mở nắp chai soju.

Hồi trung học, Seowoon từng nghĩ rằng ngay khi trưởng thành, cậu sẽ uống rượu với Cahaya. Nhưng cuối cùng, mọi chuyện lại rẽ theo một hướng khác. Thay vào đó, hôm nay họ đã đi công viên giải trí mà trước đây chưa từng có cơ hội đi cùng nhau, rồi cùng nhau uống rượu. Cậu tự hỏi hôm nay là ngày gì.

"Cahaya, cậu uống khá không?"

"Đoán thử xem."

"Bắt tớ phải đoán nữa à? Nửa chai?"

Cứ bảo không thích mà trả lời trơn tru ghê.

"Cha Seowoon, tớ chịu hết nổi mấy câu ba hoa của cậu rồi."

"Cậu nói gì? Tớ uống hơn nửa chai được nhé."

"Mặt cậu đỏ như gấc rồi kìa."

Giờ để ý mới thấy má cũng nóng ran thật.

"Tớ uống vào là vậy đấy."

Cahaya cười tinh nghịch rồi áp chai soju lạnh lên má Seowoon.

"Cậu làm gì vậy?"

Má bị ép chặt vào chai, phát âm Seowoon nghe có chút ngọng nghịu.

"Hâm nóng rượu của tớ."

"Thằng điên, ai mà đi hâm nóng soju chứ?"

Mà đúng là má cậu thấy mát hơn hẳn. Cậu nốc cạn ly soju, như thể muốn chứng minh.

"Làm màu rồi gục luôn à?" Cahaya hỏi.

"Cậu tưởng tớ là con nít chắc? Tớ uống được hai chai lận."

"Cứ tưởng chỉ ba ly thôi chứ, nhìn mặt cậu đỏ bừng rồi kìa."

"Tớ giải rượu bằng mặt chứ không phải bằng gan, nên đừng lo."

"Hai chai."

"Hả?"

"Chẳng phải lúc nãy cậu hỏi tửu lượng của tớ sao?"

"À...."

Ngay từ đầu nói thẳng là hai chai có phải đơn giản hơn không, còn bày đặt trêu đùa người ta. Dù sao thì, đây cũng chẳng phải lần đầu tiên Seowoon đối mặt với Cahaya. Cha Seowoon không còn cố tình tránh né Cahaya như trước, nhưng vẫn không hiểu sao giữa họ lại có chút gượng gạo.

Một lúc lâu không có tiếng cụng ly, cũng chẳng ai nói gì, nhưng cảm giác vô cùng tự nhiên.

"Han Donhee... cậu ấy luôn như vậy à?"

"Nếu vậy thì tớ không chịu đựng nổi đâu. Một năm chắc chỉ một, hai lần thôi."

"Tớ nghĩ Donhee thực sự rất yêu Seonghee."

Cahaya có vẻ như đang muốn hỏi điều đó thì liên quan gì.

"Cậu ấy chỉ đang thấy có lỗi. Seonghee chết thay cho cậu ấy."

"Cái gì?"

Seowoon chưa từng nghe chuyện này. Khi đó, cậu chỉ có thể nghe loáng thoáng từ chú của Cahaya.

"Lúc tớ đến nơi, Han Donhee gần như sắp chết. Trung tâm Kiểm soát ra lệnh bắt sống biến thể số 35, thế nên số người thương vong mới nhiều như vậy."

Trung tâm Kiểm soát từng muốn bắt sống biến thể, nhưng điều đó đã thay đổi khi số 35 xuất hiện.

Mục đích của họ là thu thập thông tin về các biến thể, nhưng rất nhiều Mansaengjong đã hy sinh trong quá trình đó. Sự bất mãn ngày càng chồng chất, cho đến khi biến thể số 35 xuất hiện.

Lý do Han Donhee phá hủy tòa nhà Trung tâm Kiểm soát ở Yongsan chính là vì tức giận. Kết quả là hầu hết tài sản của cậu bị chính phủ tịch thu, đồng thời phải bồi thường một khoản tiền lớn cho nạn nhân vì tội chặt đứt ngón tay của một người bình thường.

Seowoon chỉ nghe về chuyện đó qua tin tức, nhưng giờ đây cậu có thể xâu chuỗi lại toàn bộ câu chuyện.

'Nhưng rồi có mấy thằng khốn cứ chửi bới Mansaengjong, gọi là lũ ngu, còn nói kiểu 'sao không gọi CESCO đi'. Thế nên, tớ cũng tự tay dọn sạch đám sâu bọ đó luôn.'

Có lẽ Donhee đã tìm đến kẻ chế giễu cái chết của Seonghee và chặt đứt ngón tay của hắn.

Seowoon ngừng nghĩ ngợi về nó.

"Cậu đang thấy tội nghiệp thằng Han Donhee à?"

Cahaya chọc ngón trỏ vào chân mày đang nhíu lại của Seowoon. Cậu nhăn mặt khi bị đẩy nhẹ ra sau.

"Tớ có thể chết thật nếu bị Mansaengjong cấp cao chọc ngón tay vào trán đó? Làm ơn nhẹ tay với tớ chút đi."

"Giờ cậu là cá mặt trăng à?"

*개복치 là cá mặt trăng, loài cá hay bị gán với hình ảnh yếu đuối, dễ chết.

"Cá mặt trăng không dễ chết vậy đâu."

"Thế là con gì? Chuột hà mã?"

Seowoon kịt mũi rồi bật cười thành tiếng.

"Cahaya, thằng khốn nạn. Cậu suốt ngày đổi họ của người ta, giờ còn tự ý đổi cả tên động vật nữa à? Là 'chuột chù voi', nhớ chưa?"

Seowoon khẽ cụng ly với Cahaya. Nhờ có hắn, cậu có thể uống một cách thoải mái hơn trước.

"Chẳng phải cậu nói từ khi bọn mình vào NARAKA thì không còn Mansaengjong nào mới thức tỉnh sao?"

"Nếu có, họ cũng không giấu đâu."

"Vậy là sẽ không còn Mansaengjong nữa."

"Biến thể vẫn liên tục xuất hiện, ai mà biết được."

"Cậu sống ở đâu?"

Sau vài ly rượu, cuộc trò chuyện của họ trở nên lộn xộn, nhưng như vậy lại khiến họ dễ dàng bày tỏ suy nghĩ hơn.

"Không nói cho cậu biết đâu."

Miệng Cahaya bị che khuất bởi bàn tay cầm ly soju của cậu ấy. Đôi mắt như đang cười, nhưng Seowoon không chắc liệu môi cậu ấy có cười thật hay không.

"Tại sao chứ?"

"Vì Cha Seowoon tò mò muốn biết?"

Cahaya nhấp một ngụm soju trong vắt. Seowoon xoa má đầy lúng túng. Cậu giả vờ như đang làm dịu khuôn mặt đỏ bừng của mình, suy nghĩ xem nên nói gì tiếp theo, nhưng men say không ngăn được đầu óc cậu quay cuồng.

Bây giờ cậu bắt đầu tò mò về nơi Cahaya sống, nhưng hỏi lúc này thì có vẻ buồn cười.

"Tớ sống ở đây."

"Hả?"

Cậu cố mở đôi mắt nặng trĩu của mình.

"Tớ sống ở đây."

"Trong văn phòng hội? Từ khi nào?"

"Từ ngày đầu tiên."

Ngạc nhiên, đôi mắt cậu trở nên mơ màng như đang hồi tưởng quá khứ, và Seowoon nhướng mày đầy sắc bén. Nhưng nó không còn sắc như trước nữa.

"Cậu đã bao lần gọi bọn mình đến văn phòng hội bất thình lình. Vậy mà lúc nào cậu cũng là người đến muộn nhất? Quao, nghĩ lại thì, cậu đúng là thằng khốn nạn chính hiệu."

"Tớ không bao giờ hứa suông."

"Tớ biết cậu giỏi hứa hơn tớ mà."

"Chỉ có cậu biết thôi."

Men rượu ngấm dần, khiến tiếng cười của Seowoon trở nên mơ hồ. Trái tim ẩn giấu đằng sau những lời đặc biệt "chỉ có cậu" tựa như một cây lau sậy.

Mình phải tỉnh táo lại. Seowoon uống một ngụm nước lạnh để hạ nhiệt.

"Cậu không định hỏi tớ sống ở đâu à?"

Cahaya nhìn chằm chằm vào Seowoon. Seowoon lẩm bẩm, né tránh ánh mắt trước.

"Có hỏi cũng vô ích thôi, tớ không nói đâu, vậy là hòa nhé."

"Tớ đã biết rồi."

"...Cậu biết á?"

"Cha Seowoon, cậu đang ở ngay đây này, trong lòng bàn tay tớ."

"Nói gì vậy?"

Nếu thực sự nhỏ bé như một con chuột voi, chắc chắn cậu sẽ vừa vặn trong tay Cahaya. Tưởng tượng đến thôi cũng thấy buồn cười, chẳng giận nổi.

"Tối nay tớ ngủ lại được không?"

Ngón tay Seowoon khẽ giật nhẹ trước ánh mắt trực diện của Cahaya.

--------

1) 종합 길드: Hội Tổng Hợp (Có thể bao gồm săn quái vật, khai thác tài nguyên, nghiên cứu khoa học, giao dịch buôn bán, v.v.). Mình để theo bản Eng là Bệnh viện Đa Khoa Hội.

1) "..Han Donhee gần như sắp chết." Hoặc ý là cận kề cái chết.