'Phải rồi… mình đang tự hỏi sao nó chưa xuất hiện.'
Seowoon chẳng hiểu nổi vì sao cái trò dating simulator này lại đột nhiên xuất hiện. Phớt lờ mấy lời nhảm nhí thường ngày của Messenger, cậu uống cạn ly soju rồi đứng dậy không chút do dự. Nhưng vết máu trên quần áo của Cahaya khiến cậu lo lắng. Ánh mắt Cahaya dõi theo cậu khi cậu đứng lên. Dù chỉ ngồi yên, người này cũng đẹp như tranh vẽ, nhưng năng lực của cậu ta mạnh đến mức ai cũng thèm muốn. Seowoon chỉ mong mình không trở thành một trong số họ. "Cậu làm gì vậy? Về nhà thôi." Uống nhanh hơn bình thường, Seowoon đứng vững trên đôi chân và giữ thăng bằng. Cậu biết mình nên dọn dẹp sau khi ăn nhưng… Cahaya nhét chai soju còn thừa vào túi nilon của cửa hàng tiện lợi. Seowoon định giúp một tay, nhưng Cahaya đã xoay người bước về hướng lối vào. "Này, tớ bảo cậu rồi nhé? Nhẹ tay với tớ chút đi." "Cậu bảo cậu là con voi mà." Nghe vậy, Seowoon đột nhiên chụm hai lòng bàn tay lại, như thể đang ôm một con vật nhỏ xíu. "Tên nghe vậy thôi chứ thật ra nó nhỏ xíu à. Kiểu… nhỏ cỡ này này." "Và cậu thực sự tái thức tỉnh thành cái đó à?" Cahaya chỉ vào sinh vật vô hình trên lòng bàn tay Seowoon. "Ừ thì… đúng rồi." Lời cảnh báo của Messenger ngăn cậu nói thẳng thắn hơn. "Cậu bảo nó tốt hơn cả Searcher?" "Đúng thế. Tớ có thể tìm ra biến thể nhờ bản năng động vật." "Cậu mong tớ tin chuyện đó à?" "Ừ, tin tớ đi." "Vì ngài phó hội trưởng Tacheon đang đích thân nhờ vả nên tớ phải tin thôi chứ sao giờ?" 'Seowoon à~ tớ tin cậu màaa….' Giọng Cahaya lại kéo dài. Cahaya đeo khẩu trang lên trước khi ra ngoài. Quan sát xung quanh, Seowoon thấy một chiếc mũ nhân viên nhà hàng có dòng chữ "Nhà Lợn Tacheon". Cậu nhặt nó lên, phủi bụi rồi đội lên đầu. Thang máy ngừng hoạt động, nên họ đi bằng cầu thang. Vì ở tầng hai nên cả 2 rất nhanh đi ra khỏi sảnh. Cơn gió đêm mát lạnh như một chiếc quạt thổi vào đôi má nóng bừng của Seowoon. Lúc này mới hơn 9 giờ tối, nên đường phố đông nghẹt những người say xỉn. Dù Cahaya đã đeo khẩu trang, nhưng vài người vẫn nhận ra hắn qua đôi mắt. Những ánh nhìn lén lút và những tiếng thì thầm nhỏ theo sát họ. "À này, phần ba của bộ phim đó ra chưa?" Phần tiếp theo của bộ phim họ từng xem hồi cấp ba đã ra mắt trong lúc họ còn ở NARAKA. "Tớ xem rồi." "Cahaya cậu gian xảo thật. Cậu xem với ai nữa vậy?" Cahaya nhanh chóng cúi mặt xuống, ghé sát tai Seowoon và trả lời. "Một mình." Làn gió nhẹ từ hơi thở Cahaya khẽ chạm vào tai Seowoon, khiến cậu hơi rùng mình. "Tớ vừa xem một mình vừa khóc thảm." Cahaya lại thì thầm, khiến Seowoon đẩy mặt hắn ra và bật cười. Cahaya cũng cười theo, chẳng vì lý do gì cả. "Có chuyện gì mà cậu lại xem một mình vậy?" "Đằng ấy ơi!" Seowoon quay lại khi nghe giọng nói ngay sau lưng. Cahaya cũng dừng lại, tiếng chai soju va vào nhau lách cách trong túi ni lông. Hai người phụ nữ, có vẻ hơi say, huých nhẹ nhau bằng khuỷu tay, ra hiệu cho người kia mở lời trước. Khi Cahaya quay mặt đi, một người phụ nữ tóc ngắn nhanh chóng tiến lại gần. "Bạn là… Ca… Cahaya-ssi, đúng không? Tôi lúc nào cũng biết ơn bạn!" Mansaengjong nổi tiếng nhờ gương mặt, dù chỉ qua những video ghi lại cảnh họ tiêu diệt các biến thể. Nếu bạn là người cấp cao nhất, bạn sẽ luôn là tâm điểm chú ý. Mà nếu bạn còn đẹp trai nữa? Thì bạn chẳng khác gì một người nổi tiếng, thậm chí còn hơn thế. Nhất là khi bạn là một Mansaengjong vừa có năng lực, vừa giàu có, lại còn có ngoại hình — bạn sẽ thu hút ánh nhìn ở bất cứ nơi đâu. Đó cũng là lý do vì sao hội Tacheon xây hẳn nhà hàng trong tòa nhà văn phòng của hội, nơi họ có thể thoải mái dùng bữa mà không bị dòm ngó. Cahaya mỉm cười nhẹ sau lớp khẩu trang và định bước đi, nhưng người phụ nữ lại chặn trước mặt cậu ấy. Seowoon khẽ gãi chân mày, ánh mắt hơi lộ vẻ bực bội. Nhìn người khác say xỉn hơn mình, cậu bỗng cảm thấy tỉnh táo hẳn. "Cậu định đi tăng 2 ạ?" "Chúng tôi đang về nhà." Seowoon trả lời thay. Người phụ nữ liếc nhìn Seowoon, gương mặt cậu bị che khuất dưới chiếc mũ, nhưng cô vẫn ngỡ ngàng nhận ra. 'Daebak, đó là Cha Seowoon!' Cô há hốc miệng, lặng lẽ thốt lên những lời đó với người bạn phía sau. Người bạn kia tiến lại gần, đứng đối diện với Seowoon. "Về nhà sao? Hôm nay tôi không nghe thấy tin gì về biến thể cả..." "Có mà." Seowoon mơ hồ đáp trước tín hiệu mời uống rượu của cô. Từ hồi chưa trở thành Mansaengjong, đã có không ít người tiếp cận họ như thế này. Và lần nào cũng vậy, Seowoon sẽ liếc nhìn Cahaya và hỏi: 'Cậu muốn làm gì?' Lần này cũng không ngoại lệ. 'Cậu muốn uống với họ à? Vậy thì cứ đi đi.' Nhìn thấy phản ứng quen thuộc đó, Cahaya thầm bực mình. 'Cậu ấy nghĩ mình là ai chứ?' Đôi khi, cách hành xử của Seowoon khiến Cahaya có cảm giác như cậu ấy luôn nghĩ rằng mình là thằng phát điên vì phụ nữ. *sống sao mà bồ nghĩ mình như vậy dạ anh =))) "Không biết anh có nhớ không, nhưng lần biến thể tấn công trường chúng tôi, chính Tacheon đã giúp đỡ. Tôi và bạn bè sống sót là nhờ các anh. Tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn... nên anh nghĩ sao?" "Vậy các cô có biết chúng tôi đến đây như thế nào không?" Cahaya liếc nhìn người phụ nữ, chiều cao của cô chỉ đến tầm ngực cậu. "Dạ? À… Mấy anh cần thứ gọi là quặng WU, đúng không…?" "Cô có không?" "Dạ?" Cahaya khẽ cong ngón trỏ, kéo khẩu trang xuống một chút. "Nếu cô đưa tôi cái đó, tôi sẽ đi cùng." Ngay cả Seowoon cũng suýt không nhận ra cách Cahaya đang mỉm cười từ chối. Mà tất nhiên, người bình thường thì làm gì có quặng wu. Trước khi tình hình trở nên phức tạp, Seowoon nhanh chóng lên tiếng xin lỗi, làm rõ rằng họ không ép buộc gì cả và cũng chẳng cần phải xin lỗi. Sau khi cảm ơn vì sự ủng hộ, Seowoon và Cahaya lại tiếp tục bước đi. "Họ có ủng hộ gì cậu đâu, cậu cảm ơn làm gì?" "Thì lịch sự thôi." Lý do họ ra đường mà không suy nghĩ nhiều có lẽ vì đã quen với NARAKA – nơi chỉ toàn Mansaengjong sinh sống. Mới vài tháng trôi qua thôi, nhưng lối sống cũ ở đây dường như đã bắt đầu phai nhạt. Trước đây, có nhiều trường hợp xin chụp ảnh chung, nên họ cũng ít khi sử dụng phương tiện công cộng. "Cậu nghĩ tớ sẽ đi theo họ à?" Cahaya hỏi. Seowoon không thể trả lời thẳng câu hỏi bất ngờ đó. Khi cậu còn đang suy nghĩ, đúng lúc đó điện thoại của cậu reo lên. Seowoon cố tình nghiêng màn hình về phía Cahaya. "Là số lạ." "Đừng nghe máy." Cuộc gọi kết thúc, tiếp theo là một tin nhắn. [Đây là lý do tôi ghét bọn Tacheon các người.] Dù số điện thoại không được lưu, nhưng ngay lập tức một gương mặt hiện ra trong đầu Seowoon. [Tôi là Kyungmin.] Đây là người mà Seowoon đã đoán trước là sẽ liên lạc. "A… Lớn chuyện rồi." "Có chuyện gì vậy?" Cahaya liếc qua tin nhắn của Seowoon. "Chuyện này đâu có gì to tát đâu?" "Cậu nghĩ tớ là cậu à?" [Tôi xin lỗi, các thành viên trong hội đói quá nên đi ăn trước rồi. Trễ rồi, tôi sẽ liên lạc lại sau.] Seowoon trả lời một cách lịch sự. [Phó hội trưởng, sao không dạy mấy thành viên hội của cậu vài phép lịch sự trước khi ăn đi?] Cahaya cũng nhìn thấy tin nhắn gay gắt đó, lẩm bẩm đầy mỉa mai, "Đúng là thằng mọt sách khó ưa." Seowoon chỉ bình luận nhẹ nhàng, "Chắc là ông ta giận lắm," rồi nhét điện thoại vào túi sau. "Hắn như vậy là vì mặc cảm tự ti thôi." Nghe câu đó, Seowoon khựng lại; bàn tay đang rút khỏi túi sau khẽ run nhẹ. "Hắn không thể tự kiếm được quặng WU. Kệ hắn đi. Chỉ là thằng chó vô dụng sủa bậy thôi." "Gì chứ? Jo Kyungmin là Healer mà." "Hay là tớ làm Healer luôn nhỉ?" "Cậu nghĩ cái đó muốn làm là làm được chắc? Với lại, nó đâu hợp với cậu." "Tớ thấy nó hợp với cậu hơn." "Cậu nói linh tinh gì vậy? Làm Searcher cũng đâu hợp với tớ. Làm Kiếm Sĩ là hợp nhất rồi. Mà này, tớ từng đặt tên cho 'cosmos' của mình, nhưng bị lấy mất rồi. Trả lại năng lực cho tớ đi!" Seowoon, người đã ngà ngà say, than thở với không khí. "Cậu đặt tên gì?" "Bí mật..." Seowoon kéo dài giọng, giống hệt cách Cahaya hay làm. "Quá rõ ràng." "Rõ ràng cái gì?" "Tím, hoặc violet. Tớ cá một tỷ là kiểu gì cũng liên quan đến mấy màu đó." Cahaya nói mà không cần suy nghĩ. "Không phải đâu nhé? Sáng tạo của cậu có vấn đề à?" Đôi mắt tím của Seowoon mở to, ánh lên sự phản đối dữ dội. "Hả? Động đất?" 'Động đất?' Seowoon nhìn xuống chân mình. "Trong mắt Cha Seowoon kìa." Cahaya trêu chọc, cười khúc khích. "Tớ đoán trúng rồi đúng không?" <À, lúc đó tôi không biết. Khoảnh khắc hạnh phúc của chúng tôi sẽ kết thúc tại đây. Giá mà tôi biết trước điều đó....> "...." Cha Seowoon cố gắng kiềm chế những lời chửi thề đang trực chờ bật ra khỏi miệng. Lời dẫn chuyện của Messenger giống như dòng chảy của một câu chuyện khiến Seowoon sợ hãi. Giống như một bộ phim hay tiểu thuyết báo hiệu những thời khắc hạnh phúc sắp nhường chỗ cho bi kịch. Seowoon siết chặt nắm tay, móng tay gần như cắm sâu vào lòng bàn tay. 'Nó đang báo hiệu một tương lai đen tối sao?' Từ trước đến giờ, Messenger không chỉ cung cấp thông tin về đám biến thể mà còn đưa ra những thứ cần thiết để sống sót. Có những điều giống như điềm báo, khiến Seowoon luôn nơm nớp chờ đợi những thông báo tiếp theo. 'Đó là trò đùa à?' Nếu có thể tóm cổ Messenger, Seowoon đã làm điều đó cả trăm lần. Dù vậy, nhờ có Messenger, cậu đã sống sót không biết bao nhiêu lần, nên cậu cũng chẳng thể phủ nhận được sự biết ơn. Thực tế là, ngoài việc bày tỏ lòng biết ơn, cậu không thể cắt đứt mối liên kết với Messenger. "!" Cha Seowoon bỗng khựng lại. "Có chuyện gì vậy?" Cahaya lập tức phản ứng. "Cahaya, cho tớ mượn thanh kiếm của cậu, nhanh lên." Việc không mượn vũ khí của người khác gần như là một luật bất thành văn giữa các Mansaengjong. Tuy nhiên, Cahaya lại chẳng mấy bận tâm đến chuyện đó. Không chút do dự, cậu đưa vỏ kiếm cho Seowoon. Ngay lúc này, tại nơi này, có lẽ đây là cơ hội để tìm lại bản chất thực sự của Mansaengjong, cảm giác mà Seowoon đã trải qua khi thức tỉnh lần đầu. Cậu siết chặt tay. Seowoon nắm lấy chuôi kiếm và rút mạnh lưỡi kiếm ra. <'Gầm lên thanh kiếm của ta, Violet Rain!'> "...." <Điều kiện là phải hét câu đó với âm lượng trên 80 decibel.> *Decibel: đơn vị dùng để đo độ lớn âm thanh, 80 dB là cỡ khoảng tiếng của xe tải. Seowoon tra kiếm lại vào vỏ. "Chuột chù con, cậu vừa ban phước cho thanh kiếm của tớ à?" Cahaya bật cười như thể cảm thấy vô lý, nhưng dường như cậu cũng xem đó là kiểu hành động của Seowoon. "...Không. Tớ chỉ đang so sánh nó với Matahari thôi." Dù đã nói với Cahaya rằng mình không dùng từ 'Violet' làm tên, nhưng làm sao cậu có thể hét lên câu đó ngay tại đây được? Messenger chỉ đang trêu đùa cậu mà thôi. Dù sao thì cũng còn nhiều thời gian. Có lẽ cậu nên về nhà và thử nghiệm nó bí mật với Matahari. "Cậu cần chút thời gian dọn dẹp bên trong à?" Cahaya chỉ tay về phía căn hộ cao tầng nơi Seowoon sống. "Đó là thói quen của cậu khi hẹn hò với bạn gái à?" "Tớ chưa bao giờ đến nhà bạn gái." Cahaya nheo đôi mắt như tinh vân của mình. "Nói dối vừa phải thôi." "Tớ thật sự không nhớ mà." "Bộ não cậu bị chạm mạch à?" "Tớ chỉ nhớ những thứ cần thiết thôi." "Gì chứ. Vậy ký ức tớ làm cậu buồn là thứ cần thiết à?" "Cái đó thì sống động lắm luôn." Cahaya cười, vừa trả lời vừa nhấn nút thang máy. Đôi khi Seowoon thấy mình may mắn vì là con trai. Tình bạn giữ cậu và Cahaya chỉ có thể tồn tại vì cậu không phải người khác giới. Nếu cậu là con gái, có lẽ cậu đã chủ động hẹn hò với Cahaya. Nếu làm vậy, cậu cũng sẽ trở thành một quá khứ bị lãng quên như những người bạn gái cũ của Cahaya. Seowoon nhìn vào hình ảnh phản chiếu của Cahaya trên cửa thang máy. Cahaya cũng nhìn lại cậu theo cách tương tự. "Tại sao cậu lại giữ khoảng cách với tớ?" Câu hỏi thẳng thắn đó làm Seowoon không kịp chuẩn bị. Vì thế, cậu cũng không kịp né tránh ánh mắt của Cahaya.