Chương 26

Seowoon uống hết một gói protein nữa rồi với tay lấy Matahari.

Chuôi kiếm bọc da rắn mang đến cảm giác mát lạnh khi chạm vào. Khi Matahari trượt ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm mượt mà, gần như thể nó đang háo hức được thoát ra sau một thời gian dài. Seowoon nắm chặt thanh kiếm bằng cả hai tay, tập trung để giải phóng 'vũ trụ'. Tuy nhiên, như thể bị mất trí nhớ, cậu không thể nhớ nổi cảm giác lúc đó.

Seowoon nhìn quanh phòng khách. Dù biết mình là người duy nhất ở đây, cậu cảm thấy mình phải thận trọng.

Hụ Hụ. Cậu hắng giọng rồi siết chặt chuôi kiếm.

"Gầm lên... thanh kiếm của ta, Violet Rain."

Có lẽ vì nói quá nhanh so với bình thường nên Matahari vẫn im lặng. Ngay cả Messenger cũng không phát ra âm thanh nào, nên Seowoon phải mở miệng lần nữa.

Lần này, cậu nói to và rõ ràng hơn.

"Gầm lên thanh kiếm của ta, Violet Rain!"

<70 decibel. Không đáp ứng điều kiện kích hoạt.>

Mặt Seowoon đỏ bừng vì phản hồi quá mức lịch sự không cần thiết.

"GẦM LÊN! THANH KIẾM! CỦA TA! VIOLET RAIN!"

Seowoon nhấn mạnh từng từ, hét lớn đến mức gân cổ nổi lên. Thực ra, cậu thấy đặt tên Violet Rain cũng hợp lý, nhưng cái cụm từ kỳ lạ phía trước khiến cậu có chút xấu hổ.

"Rõ ràng là trên 80 decibel rồi, rốt cuộc bị làm sao vậy!"

Seowoon vung Matahari lên xuống, trông cứ như đang cố sửa một chiếc TV bị hỏng. Cậu hạ tay xuống, nói nhỏ: 'Làm ơn nghe lời ta đi.'

TẰNG!

Luồng năng lượng màu tím bao phủ quanh Matahari, trông như ngọn lửa của một Pyromancer. 'Vũ trụ' tạo ra âm thanh bùng nổ dữ dội khuếch tán theo gió. Mặt sàn thậm chí còn lõm xuống, như thể chỉ làm vỡ cửa sổ phòng khách là chưa đủ.

"...Ha."

Trước đây, 'vũ trụ' của Seowoon có sức tàn phá lớn hơn nhiều. Cậu tự hỏi sức mạnh đó đã biến đi đâu mất rồi.

Vù—

Vấn đề bây giờ là cơn gió lạnh đang lùa qua khung cửa sổ bị vỡ tan. Cửa sổ không còn giữ được hình dạng, nên chẳng thể dùng báo mà dán tạm lại được nữa.

'Thiệt hả trời.'

Seowoon chán nản tra Matahari vào vỏ. Cậu chỉ có thể dùng nó một lần mỗi ngày, vậy mà lại phí phạm vô ích. Nhưng dù sao cũng cần thử nghiệm một lần, và kết quả không tệ lắm, nên cậu đành cho qua lần này.

"SSeowoon, có chuyện gì vậy?!"

"Seowoon hyung!"

Abdul Aziz và Yoochan lao xuống từ tầng hai và tầng bốn, đẩy mạnh cánh cửa. Seowoon, vẫn cầm thanh kiếm trên tay, quay sang nhìn họ với vẻ lúng túng.

"Seowoon, sao thế?! Gặp ác mộng à?"

"Có biến thể xâm nhập hả?!"

Họ vẫn chưa biết rằng Seowoon đã mất đi năng lực của mình. Nếu Kangsan đến NARAKA, chắc chắn cậu ta sẽ kể về chuyện Seowoon tái thức tỉnh thành chuột chù voi, vậy nên cậu quyết định tạm thời giấu nhẹm chuyện này.

"Không có gì nghiêm trọng đâu. Lâu rồi không dùng Matahari, nên anh kiểm soát chưa tốt."

Seowoon ngán ngẩm với việc cứ phải bịa lý do hết lần này đến lần khác. Sớm muộn gì Kangsan cũng khai tuốt chuyện này, vậy nên cậu chọn cách đẩy trách nhiệm luôn cho tiện.

"Hyung, định sửa chỗ này kiểu gì đây?" 

Yoochan chỉ vào cái lỗ thủng toang hoác trên cửa sổ. Những lọn tóc đen đã bắt đầu mọc ra từ chân tóc tẩy của cậu ấy.

"Anh ngủ ở phòng ngủ là được."

Căn phòng đó toàn một màu hồng, với ga giường viền ren nữ tính, nhưng rồi cậu cũng sẽ quen thôi, đúng không? So với cái lều tồi tàn mà cậu từng sống trước đây, dù là hồng hay đỏ thì cũng biết ơn lắm rồi.

Xấu hổ, Seowoon cố dùng chăn che đi cái lỗ thủng trên sàn.

"Cậu đang làm gì vậy?"

Cahaya, không biết từ đâu xuất hiện, đứng ngay trước cửa. Cậu cầm kiếm trên tay, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.

Việc Cahaya ngạc nhiên cũng là điều hiển nhiên, bởi lẽ cậu biết Seowoon đã mất đi năng lực của mình.

"À... cái này..." 

Seowoon lúng túng, liếc nhìn Yoochan và Abdul Aziz.

"Lên sân thượng đi."

Cahaya quay người rồi rời khỏi cửa trước.

'Nhưng sao cái tên chết tiệt này lại ra lệnh cho mình như thế...'

Seowoon nghiến răng tức giận, nhưng ngay sau đó nhìn sang hai người còn lại trong phòng, và nhanh chóng trở nên bối rối.

"Abdul hyung, anh đang ngủ hả? Xin lỗi vì đánh thức anh nhe. Yoochan, tiếp tục đánh răng đi."

Mái tóc của Abdul Aziz rối tung như tổ quạ, còn trên môi Yoochan vẫn dính đầy bọt kem đánh răng. Seowoon khẽ cười rồi rảo bước đuổi theo Cahaya.

Cậu nhảy hai bậc cầu thang một lúc, lên đến sân thượng thì thấy cửa đã mở sẵn.

Cahaya đứng gần lan can, cảm nhận được sự hiện diện của Seowoon nhưng không quay lại. Seowoon đứng cạnh bên, cả hai cùng hướng mắt về một phía.

Một tiếng thở dài khẽ thoát ra từ môi Seowoon.

Cửa sổ của Brilliant Piano trong tòa nhà đối diện đã vỡ tan; ngay cả lớp xi măng cũng nứt toác.

'Cahaya, cậu ngủ ở nhà tớ à?'

Seowoon muốn hỏi ngay từ khi gặp Cahaya, nhưng thời điểm không phù hợp, và bầu không khí xung quanh Cahaya lại quá lạnh lẽo.

Cảm giác như Cahaya đang thất vọng vì Seowoon lại nói dối cậu một lần nữa.

Cahaya vốn không phải kiểu người dễ dàng thất vọng về người khác. Ngay cả khi Seowoon chủ động tạo khoảng cách trước kia, nhưng bây giờ, có lẽ cậu nên thành thật. Nếu không, Cahaya sẽ không chỉ đơn thuần là thất vọng nữa.

"Đừng nhìn tớ như thế."

Nhưng những gì thoát ra từ môi Cahaya lại là những lời sắc bén.

Nghĩ lại thì, đây vốn là năng lực của Seowoon, vậy thì Cahaya đâu có lý do gì để tức giận?

"Không phải cậu làm sao?"

"Tớ làm đấy."

Seowoon có thể đổ lỗi cho Yoochan hay Abdul Aziz, nhưng cậu đã không làm vậy.

"Tớ cũng thấy rồi. Màu tím của Cha Seowoon đang chạy loạn."

Cahaya chắc hẳn đã chứng kiến 'vũ trụ' của Seowoon trên đường đến căn cứ. Đúng là một thời điểm hoàn hảo.

"Thế nên tớ đã nói mà. Tớ làm đấy."

"Nếu cậu dám chối, tớ đã xoa sạch* môi cậu rồi. Tiếc thật."

Seowoon mím môi lại, rồi lên tiếng lần nữa.

"Tớ vẫn chưa kiểm soát hết năng lực của mình, nhưng chắc tới có thể dùng nó khoảng một lần mỗi ngày. Giống như một chiêu đặc biệt vậy...."

Giá mà cậu có thể thoải mái nói về Messenger thì tốt biết mấy.

"Tớ tin cậu."

"Hả?"

Seowoon tròn mắt ngạc nhiên. Cahaya hạ khẩu trang xuống, thể hiện sự tin tưởng của mình. Dưới ánh nắng sớm, người này đứng đây, nói rằng cậu ấy tin mình, trông đẹp trai hơn bao giờ hết.

"Nếu cậu định lừa tớ, cậu đã không làm ầm lên thế này."

"Nhưng sao vừa mới đến mà cậu đã nổi giận rồi?"

"Cha Seowoon."

Cahaya quay lưng lại phía mặt trời, bóng cậu trải dài trên mặt đất.

"Tớ thấy rõ như ban ngày."

"...."

Seowoon nín thở khi Cahaya nhìn cậu chằm chằm. Cố che đi khuôn mặt đang đỏ lên, cậu sắp sửa cau có hỏi: "Thấy cái gì?"

"Cậu thực sự phải tăng cân đi. Ngay cả môi cũng gầy đi rồi, tớ chẳng nắm được gì cả."

"Cả đời này tớ cũng không cho cậu nắm đâu, nghe rõ chưa? Biến đi."

Seowoon đập vào cánh tay Cahaya rồi buông thõng nắm đấm xuống sàn.

"Họ nói tớ có 3 ngày, sao lại kéo tớ ra sớm vậy?"

"Tưởng cậu trốn vì không muốn làm tiệc tân gia chứ?"

"Muốn về là về được chắc? Mà cậu, mới hai ngày thôi đúng không?"

"Không. Tớ về sớm để ngắm 'vũ trụ' của Cha Seowoon sau bao lâu không gặp."

"Thằng khốn nạn này đúng là lắm lời thật."

Seowoon chợt nhớ đến điều khoản 15 trong tờ thông tin về CỔNG.

[15. Những ai muốn quay về NARAKA trước khi cạn kiệt quặng, hãy sử dụng CỔNG tại sân trường trung học phổ thông Seongsang.]

Seongsang chính là ngôi trường mà họ đã tốt nghiệp.

"Cậu dùng CỔNG ở trường à?"

"Trường đóng cửa rồi."

"Đương nhiên là vậy."

CỔNG không ảnh hưởng đến người bình thường, nhưng ai cũng ngần ngại vì thế giới bên kia toàn là biến thể.

"...Lúc tớ đột nhiên biến mất, cậu có ngạc nhiên không?" Seowoon hỏi khẽ.

"Sảng khoái hẳn. Lần đầu tiên dự tiệc tân gia mà không có chủ nhà."

"Cậu ngủ ở đâu?"

Đôi mắt tím khẽ rung lên, Cahaya cười thầm.

"Tớ ngủ nhà cậu."

"Trên giường tớ? Cậu không biết tớ có phòng dành cho khách à?"

"Hầm rượu không có rượu và cây đàn piano chẳng bao giờ chơi mới là điểm nhấn."

"Sở thích của tớ đó, đừng để ý."

Seowoon chăm chú quan sát sắc mặt của Cahaya nhưng không thấy biểu hiện gì đặc biệt.

'May mà cậu ấy không nghe thấy.'

Thật ra, kể cả có nghe chưa chắc Cahaya đã hiểu được, nhưng Seowoon không khỏi cảm thấy bất an.

"Kangsan và Han Donhee đâu?"

'Ai biết?' Cahaya nhún vai, khó chịu. 'Đến lúc cần thì tụi nó tự xuất hiện thôi.'

Khi quy mô hội thu nhỏ lại, các thành viên cũng được tự do hơn. Seowoon chẳng có ý định làm một phó hội trưởng nghiêm chỉnh tuân theo quy tắc.

"Cha Seowoon, ngoài mấy chuyện khác ra thì mình cứ thành thật với nhau đi, được không?"

"Thành thật chuyện gì?"

Đôi mắt Seowoon lại rung lên như những bông hoa tím lay động trong gió.

"Tớ biết cậu đỉnh mà."

'Tớ biết tớ đỉnh mà.'

Seowoon đã nói câu đó vào ngày gặp lại Cahaya. Nghĩ đến kỷ niệm ấy, cậu bất giác nở một nụ cười đắc thắng.

"Cậu nên biết mình may mắn thế nào đi. Thông tin lần này đỉnh lắm nhé."

Khóe môi Seowoon cong lên, má cậu hơi ửng đỏ vì phấn khích, trông thực sự vui vẻ.

Ngay giây phút đó, tâm trạng Cahaya rơi thẳng xuống vực thẳm.

Cậu nhớ lại một video kinh tởm do mấy thằng biến thái tạo ra. Mấy thằng khốn đó đã deepfake mặt Seowoon vào phim khiêu dâm đồng tính. Trong đoạn video đó, Cha Seowoon cũng cười y hệt như vậy.

Phá hủy cái trang web chó chết đó đúng là một quyết định đúng đắn.

"Đổi kiểu cười đi."

"Hả?"

"Từ giờ đừng cười như thế nữa. Cười kiểu khác đi."

"Cậu bị điên à?"

Seowoon nhíu mày, nụ cười tắt ngấm, thay vào đó là ánh mắt sắc lạnh vô cảm.