Chương XV: Biết Chăng Đây Sẽ Là Một Khởi Đầu Khác

“Ê Khôi, rảnh không? Qua chỗ cũ đi, tụi tao chờ” Tôi vừa nhìn tin nhắn của thằng Minh gửi, vừa lưỡng lự suy nghĩ có nên đến hay là không, một lúc sau tôi liền nhắn lại một chữ:

“Ừ”

Tôi chẳng hiểu tại sao tôi lại đồng ý. Chỉ biết rằng, có một cảm giác rất lạ - như thể có ai đó đang thì thầm trong lòng tôi:

“Cứ đi đi, biết đâu lần này sẽ có điều gì đặc biệt đang chờ đợi.”

Thế là, sau giờ học, tôi rẽ qua tiệm cà phê sách “Aiyaa” – nơi tôi ghé qua vào chiều qua.

Một quán nhỏ, tông gỗ trầm ấm, mùi trà quế phảng phất len lỏi vào không khí như ôm lấy cả không gian.

Vừa bước vào quán, tôi chưa kịp gọi đồ thì một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau lưng:

“Ơ…anh Khôi!!!”

Tôi giật mình quay lại

Là Vy.

Cô ấy đang đứng đó – trong chiếc áo sơ mi kem, chân váy nâu nhạt và chiếc khăn len quấn nhẹ quanh cổ.

Ánh nắng buổi chiều xuyên qua cửa kính, rót xuống gương mặt cô một lớp sáng vàng dịu.

Vy đứng ngược sáng, như thể cả quán lúc ấy chỉ còn một điểm sáng duy nhất – là cô ấy.

“Khoảnh khắc ấy, tim tôi như khựng lại một nhịp – không bởi ký ức, mà bởi một hiện thực quá đỗi dịu dàng.”

“Vy…là em sao?” – tôi khẽ gọi, vẫn chưa thể tin vào sự trùng hợp này. “Vâng, anh tới đây gặp ai sao?” – cô ấy mỉm cười, nhẹ giọng hỏi.

Tôi gãi đầu cười khẽ:

“Haha, anh tới gặp mấy đứa bạn”

Vy nghiêng đầu nhìn tôi.

Nụ cười của cô ấy nhẹ đến mức gần như chạm vào lòng người mà không để lại vết xước.

 Vy nhìn quanh rồi chỉ tay về phía chiếc bàn nhỏ ở cạnh cửa sổ:

“Em ngồi bên kia, chỉ định ghé đọc sách một lát thôi…Anh ngồi đợi bạn à? Nếu chưa có ai tới thì…ngồi với em một lúc cũng được.” “Ừ, bạn anh chắc lát nữa mới tới” – tôi thoáng ngập ngừng, rồi gật nhẹ đầu.

Chúng tôi lặng lẽ ngồi đối diện nhau. Vy lấy trong túi qua một cuốn sổ nhỏ, lật vài trang, thỉnh thoảng cô ấy còn ngẩng đầu lên nhìn tôi. Còn tôi…dù cố nhìn ra ngoài cửa sổ cho đỡ ngại, nhưng tâm trí thì cứ quanh quẩn bên nụ cười và ánh mắt của cô ấy.

Cô ấy ngồi nghiêng người, một tay chống cằm, tay còn lại cầm bút viết vào một cuốn sổ nhỏ có bìa da nâu vừa mua hôm qua. Dáng vẻ chăm chú ấy…nó khiến tôi không thể rời mắt. Từng nét chữ của cô ấy uyển chuyển như dòng nước chảy tự nhiên – mang lại cho người xem một cảm giác dễ chịu lạ thường.

Đôi lúc Vy dừng lại, khẽ nghiêng đầu suy nghĩ, rồi lại mỉm cười viết tiếp.

Tôi không hiểu sao mình lại cứ muốn ngắm nhìn hình ảnh đó hoài như vậy. Có gì đó rất bình yên nơi cô ấy – không ồn ào, không phô trương, chỉ là một khoảng dịu dàng đang lặng lẽ tồn tại giữa một buổi chiều.

Một lúc sau, tiếng chuông điện thoại thông báo có tin nhắn mới vang lên:

“Tao tới rồi, mày ngồi đâu?” – Minh nhắn.

Tôi vừa định đứng dậy thì Minh đã bước vào quán, mắt liếc một vòng rồi dừng lại chỗ tôi đã ngồi. Cậu ta nhướng mày, nở một nụ cười đầy ẩn ý:

“Ủa Khôi? Ngồi đây mà hồn vía để đâu vậy? Hẹn hò với gái đẹp là quên luôn tụi này hả?”

Tôi suýt nghẹn, quay sang nhìn Vy – cô chỉ cười nhẹ, tay che miệng và nói nhỏ:

“Bạn anh hài hước ghê”

Tôi cười gượng gạo:

“Ừ, nó lắm mồm quen rồi.”

Minh kéo ghế ở bàn bên cạnh ra rồi ngồi xuống, cười hề hề:

“Xin lỗi đã làm phiền hai bạn trẻ nha. Tụi này ngồi bên cạnh nè. Lát có rảnh thì dắt bạn qua giới thiệu với anh em nha Khôi”

Tôi khẽ nhăn mặt, lườm cho nó một cái.

“Im đi, bảo tụi tao chờ rồi cuối cùng tao lại là đứa tới sớm nhất” “Ai biết gì đâu, tụi tao mà tới sớm thì làm sao thấy được cảnh này, đúng không bọn mày?” – Minh cười ha hả, rồi quay qua nhìn đám bạn.

Mấy đứa kia cười rúc rich liên tục gật đầu tán thành với lời nói của Minh. Tôi chỉ biết thở dài, quay sang nhìn Vy – cô ấy chỉ im lặng, nhìn tôi mỉm cười.

Lúc này, Vy nghiêng đầu, giọng nhỏ nhẹ nhưng không giấu được chút tinh nghịch trong đó:

“Ra là anh cũng có lúc sôi nổi, hoạt bát như thế này nhỉ? Lúc đầu nhìn anh…em cứ nghĩ anh là kiểu người trầm lặng, ít nói, ai ngờ anh lại có nguyên hội bạn thân như vậy.”

Tôi sững người vài giây, rồi bật cười:

“Em đang trêu chọc anh đó hả?” “Em đâu dám~ chỉ là…em chỉ nhận xét theo thực tế thôi mà” – Vy che miệng cười tinh nghịch.

“Lúc đấy, tiếng cười của Vy giống như một cơn gió nhẹ - không ồn ào, nhưng cũng đủ để khiến lòng tôi lay động”

Một lúc sau, Vy khẽ nói:

“Em xin phép về trước, mọi người ở lại vui vẻ nhé.” “Về sớm thế, ở lại làm quen với mọi người chút đi” – Minh trêu chọc.

Tôi nhíu mày lườm Minh, nhỏ giọng nói với Vy:

“Được rồi, em cứ về trước đi”

Vy đứng dậy, tay cầm túi sách. Trước khi rời đi, cô ấy nhìn tôi với ánh mắt lấp lánh:

“Hẹn gặp lại anh…nếu có duyên”

Tôi ngồi đó, nhìn theo bóng dáng Vy rời khỏi quán, lòng thoáng tiếc nuối…

“Có nhưng cuộc gặp không hẹn mà đến, nhẹ như một cơn gió chiều – nhưng nó cũng đủ để làm xao động cả một buổi ngày”

Minh ngồi bên cạnh vỗ nhẹ vai tôi:

“Sao đấy? Thích con bé đó rồi sao?” “Thích thì chủ động đi. Nếu không phải là định mệnh…thì chí ít cũng là một cơ hội. Đừng để vuột mất rồi lại tiếc giống như bé Nhi”

Tôi khẽ mỉm cười nhìn qua cửa kính.

“Nắng đã nhạt dần, nhưng lòng tôi lại vừa le lói lên một điều gì đó…gọi là hy vọng.”

“Ừ…biết đâu lần này, lại là một khởi đầu khác.”