Chương 2: Hai bạn nhỏ Phần 2: Hồi ức đẹp đẽ

Hồi lúc còn học cấp một, Takara Rin là một cô bé dễ thương, hoạt bát và lại còn rất được lòng các bậc phụ huynh do hành động và cử chỉ hiểu chuyện của em ấy, ở trường thì lại học rất giỏi và đạt được nhiều giải thưởng học sinh giỏi.

Tuy học hành giỏi và có đạo đức tốt ở trường là vậy nhưng cô bé khá là khó để kết bạn vì Rin là một người rất trầm tính và thậm chí từ chối các lời mời mà những bạn học khác rủ chơi cùng bọn họ.

Tuy vậy, ở đây vẫn còn có một người mà cô bé thật sự vui vẻ khi ở bên.

Ume Shiki, một thằng nhóc rất ham chơi và tinh nghịch, cậu ta toàn đùa mấy câu nhảm nhí như:

Tại sao con gà băng qua đường?

→ Vì nó muốn sang đường.

Con gà và quả trứng cái nào có trước?

→ Cái chảo có trước.

. . .

Thế nhưng cô bé ấy vẫn cười vui vẻ và lại còn thích thú với kiểu đùa ấy . . .

Không ngày nào là không thấy hai đứa ngồi cười nói vui vẻ và lại còn quan tâm nhau hết mực nữa, đến nỗi bé Rin thật sự muốn chiếm hữu cậu ấy cho riêng mình . . .

Giờ giải lao, khi thấy Shiki được một cô bé khác đến gần trò chuyện thì Rin ngay lập tức đến gần cậu và lườm cô bạn ấy với một ánh mắt không thể nào đáng sợ hơn, nó lạnh lẽo nhưng lại vô cùng sắt bén như thể cô bé đang ra tín hiệu rằng "N̸̰͇̿ế̶̞̰̹̊ú̵̩̖͋̚ ̵̗̹͕͠k̵̳͕̏̆h̶̳͖̆͌̓ô̵̼͖̥̓̊̌n̷̗̩̤̾͆̎g̸̡͚͊̔͝ ̶̨͌̅͂t̸͕̟͐̏̚ŕ̷̨á̴̙̓̐̓n̵̥̓̅̉ḩ̵̨͙̎ ̷̞̰̲̀̈́x̷̞̟́́͠a̵̢̩̿͐̀ ̸͚̅ć̵͙̺̣͂͠ậ̴̛͕u̵͍̒͋̑ ̷̢͈̿̚ấ̵̭̥̍y̶̞͈̺̎ ̸̤͐͋͜ṭ̴̦̾̀̾h̵͚̱̰̎͛̍ì̴̭̀ ̷͔̭̝̾͐ṇ̵͓̥͠g̷̨͛ư̸̹̲̓̂ơ̵̱͖̊̄̋ĩ̸̛͉̿ ̷͎̔s̶̛̟̥̑͋ẽ̴̮̎͋ ̴͈̞̂͗c̶̲̿͋h̷̠͙̻͂ế̷̞͉͂͋t̵͔̾̔̃" vậy…

Lúc ấy, cô bé kia tái hết mặt mũi, cơ thể cứng đờ trong thoáng chốc, đôi mắt như nhìn thấy một kẻ vô cùng xấu xa, liền quay đầu và đi ra chỗ khác, Shiki trông không hiểu đang có chuyện gì xảy ra, liền quay về phía Rin thì cậu cũng cảm nhận được sự đáng sợ trong ánh mắt ấy nhưng nó không đến nỗi làm cậu có biểu hiện như cô bé kia.

Rin thu ánh mắt về và lại triều mến hướng nó về phía Shiki, cô bé nói

"Shi-chan à có chuyện gì vậy?"

Shiki im lặng trong vài giây rồi trả lời…

"Rin-chan à, hồi nãy ánh mắt cậu hơi đáng sợ đấy nha"

"ừm hứm, tớ chỉ là hơi ghen tị thôi"

Cô bé với bộ mặt nũng nịu, dễ thương nói với Shiki

Shiki sững người một chút, hơi không tin cô bé nhưng chỉ qua thoáng chốc thì cậu đã bỏ qua và tươi cười nói với Rin

"Hehe, cậu có lúc lại đáng sợ nhưng cũng có lúc lại dễ thương hé, mình thích điểm đó ở cậu!"

Nói xong, bé Rin đỏ mặt, hai bàn tay che mặt lại quay sang chỗ khác, lấp bấp nói

"T-tớ không có d-dễ thương đâ-đâu, nhưng mà tớ vui khi nghe cậu nói vậy"

Shiki cười khúc khích rủ Rin đi ra ngoài chơi.

Ngày hôm đó hai người chơi với nhau rất vui vẻ, họ cùng chơi xích đu, trốn tìm. . .

Shiki là người trốn còn Rin là người tìm

"Tớ đếm đến 50 giây là tớ sẽ tìm cậu đó nha"

"Khỏi đi, tớ chỉ cần 20 giây thôi!"

"Cậu tự tin quá he, vậy tớ sẽ đếm đến 20 giây"

1

..

2

..

Shiki bức hết tốc lực, chạy về phía sâu trong khu rừng tối và nấp vào một bụi cây kế bên một cái hồ nước.

20!

"Tớ đi tìm cậu đây!!!" Rin như hô hoan to hết sức có thể để báo cho Shiki biết rằng đã tới lúc cô bé ấy đi tìm cậu bé rồi.

Từ vị trí của Shiki thì cậu thậm chí còn không thể nghe được cô bé đang hô cái gì.

Bỗng chỉ sau gần 10 giây thì Rin nhào tới đè Shiki ra.

"Tớ bắt được cậu rồi nè"

Hai người, hai đôi mắt đối diện thẳng mặt nhau, khung cảnh tựa như những khoảnh khắc lãng mạn bên hồ của mấy một cặp đôi trong phim vậy.

Hai người đỏ mặt nhìn nhau trong một khoảng thời gian

..

..

"Thôi được rồi Rin-chan, tớ thua tớ thua"

"Hehe, lần nào cậu cũng thua mà không chịu từ bỏ sao?"

"Tớ không muốn từ bỏ đâu, nhất định sau này tớ sẽ thắng cậu một lần!"

"Được thoai, tớ sẽ đợi cậu"

"thôi được rồi, về lớp thôi"

"Hai!"

Sau đó cả hai quay về lớp học và cũng cùng lúc có tiếng chuông reo lên.

"May quá về kịp lúc, mà sao cậu luôn đi nhanh hơn tớ dù tớ có chạy nhanh cỡ nào vậy, Rin-chan?"

Rin tỏ vẻ mặt trêu chọc đáp

"Tớ hong biết"

"Đừng có trêu tớ nhá, tớ biết cậu đang nghĩ trong đầu rằng do tớ yếu chứ gì?"

"Chắc là vậy á, hihi"

Rin cười khúc khích đáp.

Shiki phồng má, đầu quay đi chỗ khác

"Tớ nhất định cũng sẽ chạy nhanh hơn cậu"

Rin cười tươi đáp

"Thế tớ cũng sẽ đợi cậu làm được điều đấy"

Hai người nhìn nhau đầy hứa hẹn nhưng Shiki đang nghĩ trong đầu…

'Làm thế nào để thắng cậu ấy đây? Cậu ấy lúc nào cũng đều có thể tìm thấy mày ngay lập tức dù mày có trốn xa cỡ nào đi chăng nữa hay là chạy nhanh cấp mấy đi chăng nữa. . . thật khó hiểu mà!'

Sau giờ học, Shiki bị một thằng nhóc nào đó có cơ thể to con và quả đầu đinh trong rất côn đồ đòi đưa tiền cho hắn khi cậu đang trên đường về nhà, cậu cố chống trả lại nhưng vẫn vô ích vì cậu không mạnh bằng hắn ta nên đành phải thỏa hiệp và đưa hết tiền tiết kiệm tuần này cho hắn, cậu ấm ức khóc, chạy về nhà nhưng không dám nói với bố mẹ vì sợ họ lo lắng.

Ngày hôm sau, khi đến trường, cậu nghe tin của mấy thằng nhóc thích vật nhau trong lớp bàn tán với nhau rằng bố mẹ của cái thằng béo côn đồ nhất trong trường đến trường khóc than với thầy hiệu trưởng rằng từ hôm qua đến giờ nó chưa về nhà và không ai biết nó ở đâu, nghe nói nó được nhìn thấy lần cuối ở gần khu rừng kế bên trường với hai dấu giày khác nhau, một to một bé, nghe nói nó chỗ đấy có vài vết máu với những mẫu thịt rải rác? nghe nói có khi nó đã bị giết rồi?

Sau khi Shiki nghe tin này, cậu cười một cách thỏa mãn và quái dị như thể nghe tin kẻ thù lớn nhất của mình đã bị giết vậy

Nghe tiếng mở cửa, Shiki không cười nữa mà quay sang, Rin đi vào trong với khuôn mặt trong rất mệt mỏi vì mất ngủ, đầu tóc khá bù xù với lại bộ đồ của cô bé trong như vừa bị ngã vậy, khá là bẩn. Cô bé ngồi vào bàn của mình rồi gục mặt xuống

"Rin-chan, cậu mất ngủ hả? Trong cậu mệt mỏi quá"

"Đúng vậy. . . vì đống bài tập về nhà hôm qua cô giao á" Rin mệt mỏi trả lời

Tôi sững người vì tôi biết rằng hôm qua cô không giao bài tập về nhà nào cả.

"Rin à, hôm qua đâu có bài tập về nhà nào đâu?" Tôi bối rối trả lời.

Rin cười, một nụ cười và đôi mắt ma mị

"Vậy hả? Vậy là bài tập khác rồi"

Tôi hơi rùng mình môt chút nhưng tôi biết cô ấy đang nói dối.

Nhưng tôi không muốn hỏi xem cô ấy đã thật sự làm gì.

Trong vô thức, tôi đã nở một nụ cười và đôi mắt. . . cũng giống Rin.

..

..

..

..

..

Tôi lắc đầu mình, khó hiểu tự hỏi

'Mình vừa làm gì vậy?

"Thôi bỏ qua đi"

Tôi vỗ nhẹ lên đầu cô ấy

"Thôi đừng ngái ngủ nữa, vô tiết rồi kìa"

Rin với gương mặt dễ thương đáp

"Hai!"

Hết chương 2