CHƯƠNG 5: Người đứng đợi trong đêm

Bóng đêm phủ xuống thành phố, những ánh đèn đường rọi sáng từng góc khuất, kéo dài những cái bóng chập chờn trên vỉa hè.

Nhã Đoan lê từng bước về nhà, cả ngày dài trôi qua trong trạng thái mơ hồ, như thể cô chỉ đang tồn tại mà không thực sự sống. Ánh Dương cứ xuất hiện trong đầu cô—từng ánh mắt, từng nụ cười, từng lời nói. Tất cả đều gợi nhắc đến Nhật Hạ, đến mức khiến cô rùng mình.

Nhưng đó không chỉ là sự giống nhau.

Có điều gì đó ở Ánh Dương còn kỳ lạ hơn cả sự tương đồng ấy. Một thứ gì đó... khiến cô bất an.

Khi bước đến cửa nhà, Nhã Đoan chợt khựng lại. Một dáng người quen thuộc đang đứng đó, lặng lẽ dưới ánh đèn vàng hiu hắt. Cô sững sờ.

Ánh Dương.

Nhưng… đó có thật sự là Ánh Dương không?

Trong thoáng chốc, hình ảnh trước mắt như chồng chéo lên nhau. Dáng đứng tự tin. Cánh tay khoanh hờ hững. Ánh mắt sắc lạnh. Khí chất mạnh mẽ ấy không phải chỉ của riêng Ánh Dương.

Giống quá.

Giống đến mức khiến cô rùng mình.

Nhã Đoan siết chặt quai túi, lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Cô không dám bước tới, không dám thốt ra bất cứ lời nào. Cảm giác như chỉ cần một giây sơ suất, cô sẽ làm vỡ tan một ảo ảnh nào đó.

Ánh Dương hơi nghiêng người, nụ cười nửa miệng quen thuộc thấp thoáng trên môi.

"Về muộn vậy, chị có biết có người chờ chị lâu lắm không?"

Giọng cô vang lên, nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự tự tin.

Nhã Đoan nuốt khan, cổ họng khô khốc. Cô muốn nói gì đó, nhưng chẳng thốt nên lời.

Ánh Dương tiến lên một bước, rút từ túi áo ra một lon nước ngọt, xoay nhẹ trong tay rồi đưa đến trước mặt cô.

"Chị nghĩ xem, điều gì khiến em đứng đây đợi chị?"

Câu nói ấy...

Nhã Đoan khẽ rùng mình. Giọng điệu này, nhịp điệu này. Quá quen thuộc.

Cô nhìn vào đôi mắt ấy, cảm giác tim bị siết chặt, như thể có một sợi dây vô hình đang kéo cô về một nơi xa xăm. Một phần trong cô thôi thúc quay lưng bỏ chạy, nhưng phần còn lại lại không thể rời mắt khỏi con người trước mặt.

Cố giữ giọng bình tĩnh, cô cất lời:

"Điều gì?"

Ánh Dương bật nắp lon nước, nhấp một ngụm rồi cười tinh nghịch.

"Có thể là... để thay đổi cuộc đời chị."

Rồi cô nháy mắt một cái, hệt như Nhật Hạ từng làm.

Khoảnh khắc ấy, Nhã Đoan cảm thấy như cả thế giới của mình đang chao đảo.

Nhật Hạ… hay là Ánh Dương đây?

Nhã Đoan đứng bất động trước cánh cửa nhà, trái tim đập loạn nhịp. Ánh Dương vẫn đứng đó, dựa nhẹ vào tường, tay cầm một túi đồ, dáng vẻ ung dung nhưng đôi mắt lại ánh lên một sự dịu dàng khó tả.

Cô khẽ xoay lon nước trong tay, ánh mắt dõi theo Nhã Đoan, giọng trầm hơn một chút:

"Em đợi chị lâu lắm rồi đấy."

Giọng nói ấy vang lên, trầm ấm, tự tin, nhưng lần này, có một điều gì đó khác lạ.

Nhã Đoan cắn môi, cố giữ bình tĩnh. "Sao em lại ở đây?"

Ánh Dương nhún vai, giơ túi đồ lên. "Mang đồ ăn tới cho chị nè. Sáng nay khi nói chuyện thấy chị có vẻ không ổn, em nghĩ chắc chị không ăn gì tử tế."

Nhã Đoan nhìn túi đồ trong tay cô ấy, lòng chợt nhói lên.

Cảnh tượng này… đã từng lặp lại không biết bao nhiêu lần.

Nhật Hạ cũng từng đứng trước cửa nhà cô như vậy, với túi đồ trên tay, nụ cười nửa miệng và ánh mắt đầy cưng chiều.

Những ký ức như những mảnh ghép rơi xuống, lắp vào nhau trong một bức tranh mà cô không muốn nhìn thấy.

Cô hít sâu, ép mình quay về thực tại.

"Không cần đâu, em về đi."

Ánh Dương chớp mắt, ánh mắt thoáng vẻ bối rối, nhưng rồi cô nhanh chóng lấy lại vẻ tinh nghịch thường thấy.

"Không cần cũng được, nhưng… ít ra cho em vào nhà ngồi chút đi? Chị không định để em đứng đây suốt đêm đấy chứ?"

Nhã Đoan chần chừ.

Nhưng trong khoảnh khắc ấy, cô nhìn thấy một điều gì đó trong mắt Ánh Dương—một nỗi khắc khoải khó tả.

Không chỉ là sự bông đùa hay theo đuổi đơn thuần.

Có một sự thôi thúc khác đang kéo Ánh Dương về phía cô.

Như thể… cô ấy cũng đang tìm kiếm một điều gì đó.

Nhã Đoan mở cửa.

"Vào đi. Nhưng chỉ một lát thôi."

Ánh Dương nhún vai, nở một nụ cười lém lỉnh trước khi bước vào.

Dưới ánh đèn vàng dịu, bóng dáng cô thấp thoáng trong căn bếp nhỏ. Ban đầu, Nhã Đoan chỉ định để cô ấy ngồi yên, nhưng chẳng mấy chốc, Ánh Dương đã thoăn thoắt di chuyển, tự nhiên đến kỳ lạ.

Cô mở ngăn kéo lấy muỗng, rút dao thái rau một cách chuẩn xác, không hề do dự dù chỉ một giây.

Nhã Đoan đứng lặng ở một góc, ánh mắt dõi theo từng cử động của Ánh Dương, lòng đầy nghi hoặc.

Ánh Dương đứng trong bếp, dáng vẻ thoải mái như thể đây chính là nhà mình. Tấm lưng thẳng, bờ vai rộng nhưng không quá thô, đường nét cơ thể săn chắc cho thấy rõ ràng cô thường xuyên tập luyện thể thao. Làn da cô không quá trắng cũng không quá đen, mang một sắc thái khỏe khoắn đầy sức sống.

Mái tóc hơi ngắn, được buộc tạm bằng một chiếc dây mảnh, nhưng vài sợi tinh nghịch vẫn rơi xuống hai bên thái dương, vô tình làm tăng thêm vẻ lãng tử. Nhã Đoan nhìn từ phía sau, tim bỗng đập nhanh hơn một nhịp. Tất cả những gì trước mắt cô lúc này… đều quen thuộc đến khó tin.

Ánh Dương hơi nghiêng đầu khi lấy gia vị, động tác dứt khoát nhưng không mất đi sự thanh thoát. Gương mặt nghiêng nghiêng, mang hơi hướng phi giới tính, đường nét hài hòa giữa sự mạnh mẽ và thanh tú. Đôi mắt phượng hơi xếch, luôn ánh lên một tia sáng tinh nghịch nhưng cũng sắc bén đến khó lường. Sóng mũi cao, thẳng tắp, còn khuôn miệng kia—vẫn luôn treo một nụ cười nửa miệng đặc trưng, vừa tự tin vừa có chút gì đó thách thức.

Rồi bỗng nhiên, một chi tiết nhỏ khiến cô rùng mình.

Ngay khoảnh khắc Ánh Dương với tay lấy chiếc tô sứ trên kệ cao, môi cô ấy khẽ mấp máy, rất nhẹ, như thể đang tự lẩm bẩm điều gì đó. Nhưng không—giọng nói ấy không phát ra từ miệng cô ấy.

Nó len lỏi trong không gian, mơ hồ như một làn hơi lạnh thoảng qua bên tai Nhã Đoan:

"Bên trái… hàng thứ hai… chiếc tô xanh."

Và đúng như vậy, Ánh Dương đưa tay lấy chính xác chiếc tô ấy, không chậm một nhịp.

Nhã Đoan chợt thấy sống lưng lạnh buốt.

Cô không lên tiếng, chỉ đứng bất động quan sát. Cô cần chắc chắn. Một lúc sau, khi Ánh Dương cúi xuống tìm dao gọt trái cây, giọng nói ấy lại vang lên—trầm thấp, xa xăm, như vọng về từ một ký ức đã bị chôn vùi:

"Ngăn dưới… phía trong cùng."

Không hề do dự, bàn tay Ánh Dương lướt qua hàng loạt vật dụng, rồi dừng lại chính xác ở vị trí đó.

Cô rút con dao ra, nhẹ nhàng như thể đây là căn bếp của chính mình.

Hoặc… như thể ai đó đang dẫn dắt cô.

Lúc này, Nhã Đoan không thể giữ im lặng thêm nữa.

"Ánh Dương." Cô lên tiếng, giọng hơi khàn.

Ánh Dương ngước lên, ánh mắt vẫn trong veo, không có chút xao động. "Sao thế?"

Nhã Đoan siết chặt bàn tay, cố giữ bình tĩnh.

"Em… làm sao biết mấy thứ đó ở đâu?"

Một giây im lặng thoáng qua.

Rồi, như thể bị ai đó giật dây, Ánh Dương nở một nụ cười nửa miệng cố hữu.

"Chẳng phải nơi hợp lý nhất để đặt sao? Với cả… linh cảm chăng?"

Linh cảm?

Nhã Đoan mím môi. Cô không biết điều gì đáng sợ hơn—sự trùng hợp kỳ lạ này, hay cảm giác rằng… không chỉ có hai người trong căn bếp này.

Bên kia, Ánh Dương vẫn bình thản nấu ăn, như thể không nhận ra sự hoang mang trong ánh mắt Nhã Đoan. Hoặc… cô ấy nhận ra, nhưng cố tình lờ đi?

Ánh Dương cẩn thận bưng tô canh nóng hổi đặt lên bàn, hương thơm thanh nhẹ lan tỏa khắp không gian bếp. Cô cẩn thận xếp từng món ăn ra đĩa, mọi thứ đều được bày biện chỉn chu, không thừa cũng không thiếu. Nhã Đoan nhìn những món ăn trước mặt—cơm trắng mềm dẻo, thịt kho tiêu vừa tới, rau luộc chấm với chén nước tương có chút đường, tô canh bí đỏ nấu tôm ngọt thanh.

Cô lặng người.

Mọi món ăn trước mặt… đều đúng y như khẩu vị của cô. Nhạt nhưng hơi ngọt, không quá nhiều gia vị nhưng vẫn đậm đà một cách vừa phải. Chính xác như cách Nhật Hạ từng nấu.

Ánh Dương kéo ghế ngồi xuống, chống cằm nhìn Nhã Đoan cười cười:

"Sao thế? Đói đến mức không tin vào mắt mình à?"

Nhã Đoan siết nhẹ đôi đũa trong tay, cố giữ giọng bình tĩnh:

"Sao em biết khẩu vị của chị?"

Ánh Dương nhún vai, nụ cười vẫn mang theo chút tinh nghịch:

"Linh cảm chăng? Hoặc... do em giỏi đoán ý người khác."

Nhã Đoan chậm rãi gắp một miếng rau xào đưa lên miệng. Vị thanh ngọt lan ra đầu lưỡi. Cô thử tiếp một muỗng canh, rồi một miếng thịt kho. Mọi thứ... chuẩn xác đến từng chi tiết nhỏ nhất.

Cô không phải người kén ăn, nhưng… có người từng hiểu rõ khẩu vị của cô đến mức này.

Cảm giác lạnh sống lưng len lỏi, dù trước mặt chỉ là những món ăn quen thuộc.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Nhã Đoan đặt đũa xuống bàn, đôi mắt tối sầm lại. Cô siết chặt bàn tay, cố giữ bình tĩnh trước cơn sóng dữ đang trào lên trong lòng.

"Em rốt cuộc là ai?" Giọng cô trầm xuống, mang theo sự hoài nghi lẫn kích động.

Ánh Dương không lập tức trả lời. Cô chống khuỷu tay lên bàn, nghiêng đầu nhìn Nhã Đoan đầy thích thú. "Chị nghĩ em là ai?"

Sự điềm nhiên đó khiến Nhã Đoan càng thêm căng thẳng. Cô hít sâu, cố giữ nhịp thở đều đặn nhưng vẫn không giấu được sự run rẩy trong giọng nói.

"Em biết rõ khẩu vị của tôi, biết rõ từng món ăn tôi thích, thậm chí còn biết cả thói quen sinh hoạt của tôi." Nhã Đoan ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu người trước mặt. "Những điều này… chỉ có một người trên đời này biết."

Ánh Dương vẫn không né tránh ánh mắt của Nhã Đoan. Cô khẽ cười, vươn tay vuốt nhẹ má Nhã Đoan, động tác chậm rãi, đầy chủ đích. "Vậy chị muốn em là ai?"

Nhã Đoan lập tức lùi về sau, cảm giác tê rần nơi da thịt vừa bị chạm vào như một mồi lửa châm vào cơn hỗn loạn trong lòng cô.

"Đừng đùa nữa!" Cô gằn giọng, trong mắt hiện lên sự giằng xé mãnh liệt. "Tôi không biết em là ai, nhưng điều tôi muốn là sự thật. Ngay bây giờ!"

Lần này, giọng Nhã Đoan bỗng trở nên sắc lạnh hơn bao giờ hết.

"Và quan trọng nhất…" Cô dằn từng chữ, ánh mắt rực lên sự nghi hoặc pha lẫn chút hoảng loạn. "Làm thế nào mà em biết nhà và chỗ làm của tôi?"

Lời chất vấn sắc như một nhát dao cắt ngang không gian, khiến nụ cười trên môi Ánh Dương khựng lại trong thoáng chốc.

"Tôi chưa từng nói cho em địa chỉ nhà hay công ty. Tôi chưa từng nhắc đến nơi này, vậy mà em lại đến đây như thể… đã quen thuộc từ lâu."

Giọng Nhã Đoan lạnh băng, nhưng hơi thở lại hơi gấp gáp. Cô nghiến răng, cố kiểm soát cơn run rẩy trong lồng ngực.

"Tại sao?!"

Ánh Dương bỗng chốc im lặng. Sự tự tin thường trực trong ánh mắt cô bắt đầu lay động.

Cô mở miệng định nói gì đó, nhưng rồi khựng lại. Một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong đầu—một mớ hỗn độn giữa ký ức và sự trống rỗng.

"Em…" Cô ngập ngừng, trán hơi nhăn lại. "Em… cũng không biết."

Lời nói ấy vừa thốt ra, chính Ánh Dương cũng thoáng sững sờ.

Nhã Đoan nheo mắt. "Không biết?"

"Phải." Giọng Ánh Dương trầm xuống, vẻ lạc quan thường thấy dần phai nhạt. "Em không nhớ mình đã biết nhà chị từ khi nào. Chỉ là… nó quen thuộc. Như thể em đã đến đây hàng trăm lần, nhưng lại không thể nói rõ tại sao."

Cô đưa tay xoa trán, cảm giác như có ai đó siết chặt lấy đầu mình. Một cơn nhức nhối âm ỉ dâng lên, kéo theo những hình ảnh chớp nhoáng thoáng qua—mơ hồ, rời rạc, nhưng không thể nắm bắt.

Bàn tay Nhã Đoan dưới bàn vô thức siết chặt lại. Một nỗi sợ mơ hồ dâng lên trong lòng—một linh cảm rằng câu trả lời cho tất cả những điều này… sẽ không hề đơn giản.

"Nhật Hạ…"

Cô thì thầm, như thể gọi tên một bóng ma trong tiềm thức.

Lập tức, Ánh Dương ngước lên. Đôi mắt đen sâu thẳm thoáng qua một tia dao động, như mặt hồ bị khuấy động bởi một cơn gió nhẹ. Nhưng chỉ trong giây lát, sóng lặng trở lại—ánh nhìn cô ấy lại bình thản như cũ.

"Chị muốn em là cô ấy sao?"

Câu hỏi cất lên, nhẹ như gió thoảng.

Nhã Đoan không trả lời. Bởi chính cô cũng không biết… điều bản thân đang mong đợi là gì.

Căn phòng chìm trong sự im lặng căng thẳng. Nhã Đoan siết chặt tay, trái tim đập dồn dập như muốn phá tung lồng ngực. Cô nhìn chằm chằm vào Ánh Dương, nhưng lúc này, cô ấy lại trở nên điềm tĩnh một cách kỳ lạ.

Không nói gì, Ánh Dương đứng dậy, chậm rãi bước đến bên cửa sổ. Đầu ngón tay lướt nhẹ qua mép rèm trước khi kéo nó sang một bên. Ánh trăng tràn vào phòng, phủ lên gương mặt cô một lớp sáng nhợt nhạt, khiến đường nét ấy càng trở nên mơ hồ, như thể không hoàn toàn thuộc về thế giới này.

"Chị có bao giờ nghĩ rằng có những điều đã được sắp đặt từ trước không?" Cô lên tiếng, giọng nhẹ như gió thoảng.

Rồi cô quay lại, đôi mắt đen sâu thẳm phản chiếu ánh trăng mờ ảo. Một tia cảm xúc lướt qua nơi đó—không rõ là do dự, hay là một sự thấu hiểu mà Nhã Đoan chưa thể chạm đến.

"Nếu câu trả lời của em quá hoang đường…" Giọng Ánh Dương trầm xuống. "Chị có dám tin không?"

Nhã Đoan mím môi. Một cảm giác bất an len lỏi vào lòng cô, vô hình nhưng rõ ràng đến nghẹt thở. Hơi thở cô khẽ chậm lại khi đối diện với đôi mắt ấy—ánh nhìn như một cơn sóng ngầm, vừa quen thuộc, vừa xa lạ đến đáng sợ.

Nhã Đoan chưa kịp đáp lời, Ánh Dương đã khẽ nghiêng người, tiến lại gần. Từng bước chân chậm rãi, cố ý thu hẹp khoảng cách—gần đến mức chỉ còn lại một hơi thở mong manh.

Khoảnh khắc ấy, Nhã Đoan khẽ cứng người lại.

Hương thơm thoang thoảng trên người Ánh Dương bất giác len lỏi vào khứu giác, vừa dịu dàng, vừa mơ hồ đến mức khiến cô cảm thấy như bị kéo vào một vòng xoáy nguy hiểm—một sự cám dỗ nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực.

Vô thức, cô siết chặt bàn tay, như thể đó là cách duy nhất để giữ bình tĩnh.

"Chị đang run đấy."

Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, mang theo hơi ấm phả nhẹ vào làn da, cùng với một ý cười mờ ám.

"Sợ em đến vậy sao?"

Nhã Đoan nghiêng mặt, né tránh ánh nhìn ấy. Nhưng ngay cả khi không đối diện trực tiếp, cô vẫn cảm nhận được hơi thở của Ánh Dương đang vây lấy mình, cùng với nhịp tim hỗn loạn đến mức gần như vọng lên trong lồng ngực.

"Chị nói đúng." Ánh Dương nhìn thẳng vào mắt Nhã Đoan, từng chữ thốt ra như đang khám phá chính bản thân mình. "Em biết mọi thứ về chị… từ món ăn yêu thích, thói quen sinh hoạt, địa chỉ nhà, đến cả cách chị nhíu mày khi tức giận."

Cổ họng Nhã Đoan khô khốc. Cô vô thức lùi lại một bước, nhưng lưng đã chạm vào mép bàn—không còn đường lui.

Ánh Dương khẽ cười, nhưng nụ cười ấy chỉ kéo dài trong thoáng chốc. Chính cô cũng không hiểu tại sao mình lại nói những lời này, như thể chúng không phải do lý trí quyết định mà tự nhiên bật ra từ sâu trong tiềm thức.

Đôi mắt phượng hơi xếch ánh lên sự bí ẩn, nhưng sau lớp vỏ ngoài điềm tĩnh, một tia bối rối vụt qua—nhanh đến mức ngay cả cô cũng không chắc mình có thực sự cảm thấy điều đó hay không.

"Bởi vì…" Giọng cô nhỏ dần, như thể đang thử nghiệm chính suy nghĩ của mình. "Có lẽ… người từng yêu chị nhất đời này chưa bao giờ thực sự rời xa chị."

Câu nói ấy bật ra khỏi môi, nhẹ nhàng nhưng lại tựa như một tiếng sấm nổ giữa đêm khuya tĩnh lặng. Khoảnh khắc lời nói vang lên, Ánh Dương thoáng khựng lại, đôi môi hơi hé ra như chính bản thân cũng bất ngờ với những gì mình vừa thốt ra.

Một cơn rùng mình lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Cô không hiểu… Tại sao mình lại nói vậy? Những lời đó, cứ như thể không phải do cô chủ động nói ra, mà là một thứ gì đó vô hình đã dẫn lối.

Ánh Dương thoáng siết nhẹ bàn tay, rồi lặng lẽ thả lỏng, cố gắng duy trì vẻ bình thản. Cô nhìn thẳng vào Nhã Đoan, chờ đợi phản ứng của đối phương—nhưng đồng thời, một nỗi hoang mang mơ hồ cũng đang dần dâng lên trong lòng cô.

Lời nói ấy như một cú tát mạnh giáng thẳng vào tâm trí Nhã Đoan. Cô cảm thấy cả thế giới xung quanh như xoay tròn, đầu óc trống rỗng.

Nhật Hạ… phải chăng…?

Không thể nào.

"Em… đang nói gì vậy?" Nhã Đoan hít mạnh một hơi, cố gắng trấn tĩnh.

Ánh Dương hơi nheo mắt, ánh nhìn sắc bén như muốn thấu suốt mọi suy nghĩ trong lòng Nhã Đoan. Nhưng ngay sau đó, cô lại thả lỏng, khóe môi nhấc lên một nụ cười nhàn nhạt, vừa như trêu chọc, vừa như giấu đi điều gì đó sâu bên trong.

"Chị muốn biết sự thật không?" Giọng cô trầm xuống, mang theo một sự chắc chắn kỳ lạ. "Nếu vậy… hãy thử tin em một lần."

Nhã Đoan nhìn cô, trong lòng tràn ngập mâu thuẫn. Lý trí bảo cô rằng đây chỉ là một sự trùng hợp kỳ lạ, nhưng trái tim… lại khát khao một điều không thể nào xảy ra.

Cô phải làm gì đây?