CHƯƠNG 6: DUYÊN SỐ HAY ĐỊNH MỆNH?

Một tuần trôi qua kể từ cuộc đối thoại hôm đó. Nhã Đoan cố gắng quăng mọi suy nghĩ về Ánh Dương ra khỏi đầu, nhưng cô không thể. Mỗi lần chạm tay vào chiếc áo khoác cũ của Nhật Hạ hay vô thức nấu món ăn quen thuộc, tâm trí cô lại lạc lối vào những câu hỏi không có lời giải.

Hôm nay là cuối tuần, Nhã Đoan về nhà mẹ để đón Bông về chơi. Cô chỉ định ghé qua một lát, nhưng khi vừa bước đến cổng, một cảnh tượng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán khiến cô chết sững.

Giữa sân nhà, dưới tán cây xoài quen thuộc, người phụ nữ trẻ đang ngồi xổm, giang rộng tay để đón lấy Bông đang chạy nhào vào lòng. Tiếng cười giòn tan vang lên trong không gian, hòa lẫn với giọng nói vui vẻ của mẹ cô.

Ánh Dương.

Nhã Đoan gần như đứng bất động. Cô chớp mắt vài lần, tưởng rằng mình hoa mắt. Nhưng không, bóng dáng ấy quá rõ ràng.

Mái tóc hơi ngắn được buộc tạm, vài sợi rơi ra tự nhiên, gương mặt mang hơi hướng phi giới tính với đôi mắt phượng sắc sảo. Ánh Dương đang ngồi thoải mái như thể đây là nhà mình, chiếc áo thun trắng đơn giản với tay áo xắn lên để lộ cánh tay rắn chắc, quần jeans ôm gọn tôn lên dáng người thể thao.

Nhã Đoan bất giác dừng lại. Trong khoảnh khắc, cô tự hỏi liệu mình có đang mơ hay không.

"Mẹ ơi, cô Ánh Dương vẽ con mèo cho con nè!"

Giọng nói trong trẻo của Bông kéo cô trở về thực tại. Đứa bé hào hứng giơ lên bàn tay bé xíu, khoe hình vẽ một chú mèo con bằng bút bi.

Nhã Đoan nhíu mày, giọng cô khẽ run. "Cô Ánh Dương?"

Nghe thấy tiếng gọi, Ánh Dương từ tốn ngẩng lên. Đôi mắt phượng chạm vào ánh nhìn của Nhã Đoan, và khóe môi cô vẽ nên một nụ cười quen thuộc—nụ cười nửa miệng đặc trưng.

"Chào chị." Cô ấy vỗ nhẹ đầu Bông trước khi đứng dậy, đôi mắt sáng lấp lánh như thể biết trước sự bất ngờ của Nhã Đoan.

Mẹ Nhã Đoan cười tươi, kéo tay cô vào trong sân. "Con về rồi hả? Mẹ tưởng hôm nay con bận."

"Dạ… con tranh thủ về sớm." Cô lúng túng đáp, ánh mắt vẫn không rời khỏi Ánh Dương.

Mẹ cười hiền hậu, quay sang Ánh Dương. "Ánh Dương tình cờ gặp mẹ ngoài chợ sáng nay. Con bé giúp mẹ mang đồ về, rồi tự nhiên nói chuyện thấy hợp quá, nên mẹ mời nó ở lại chơi luôn."

"Dạ đúng đó chị." Ánh Dương khẽ nhún vai, giọng điệu thoải mái. "Mẹ bảo em vào nhà ăn cơm, nhưng em nói phải đợi chị về thì mới chịu."

Nhã Đoan đưa mắt nhìn cô ấy chăm chú, trong lòng dấy lên cảm giác kỳ lạ. Mọi thứ về Ánh Dương… từ sự thân thuộc với Bông, đến cách trò chuyện với mẹ cô như thể đã quen biết từ lâu… tất cả đều quá giống Nhật Hạ.

Không, không thể nào.

Cô tự nhắc nhở bản thân, nhưng đôi mắt sâu thẳm của Ánh Dương lại như đang chờ đợi cô đặt ra câu hỏi.

Nhã Đoan nuốt khan, cố giữ giọng bình tĩnh. "Sao em biết mẹ chị?"

Ánh Dương mỉm cười, nhẹ nhàng nhún vai. "Có lẽ là… duyên số?"

Lại là duyên số.

Câu trả lời lập lờ ấy khiến sống lưng Nhã Đoan lạnh buốt. Cô không biết do trời hôm nay se lạnh hay do chính cái cách Ánh Dương nói ra hai chữ ấy khiến cô rùng mình.

Thế nhưng, dù có băn khoăn đến đâu, cô vẫn phải bước vào nhà, vẫn phải ngồi vào bàn ăn như chưa có chuyện gì xảy ra.

Bữa cơm trưa diễn ra trong bầu không khí ấm cúng. Bông líu ríu kể đủ chuyện trên trời dưới đất, lâu lâu lại quay sang khoe với Nhã Đoan những trò chơi mà Ánh Dương vừa dạy bé. Mẹ cô thì vui vẻ gắp thức ăn cho mọi người, thỉnh thoảng lại khen Ánh Dương khéo léo, vừa lễ phép vừa biết cách dỗ trẻ con.

Chỉ riêng Nhã Đoan là không thể thoải mái được. Cô cầm đũa nhưng chẳng thể tập trung vào thức ăn, trong đầu chỉ toàn là những thông tin mà cô đã tìm hiểu về Ánh Dương.

Đúng vậy, Cô đã không thể để yên. Những trùng hợp quá mức giữa Ánh Dương và Nhật Hạ khiến cô phát hoảng, buộc cô phải thuê người điều tra về thân thế của người phụ nữ này. Nhưng kết quả lại càng khiến cô bàng hoàng hơn.

Ánh Dương sinh năm 1999, nhỏ hơn Nhã Đoan 10 tuổi và kém Nhật Hạ 5 tuổi. Cô là con một trong một gia đình giàu có, chuyên kinh doanh hàng hóa xuất nhập khẩu. Từ nhỏ, Ánh Dương đã được gửi đi du học, tốt nghiệp từ một trong những trường đại học danh tiếng tại Mỹ. Sau khi hoàn thành chương trình học, cô trở về nước và ngay lập tức mua lại quán cà phê Mộc Miên, trở thành chủ sở hữu kiêm người điều hành.

Mọi thứ trong lý lịch của Ánh Dương đều hoàn hảo, rõ ràng, hợp lý—ngoại trừ một chi tiết duy nhất.

Ngày 15/10/2019.

Ngày mà Nhật Hạ ra đi mãi mãi trong vụ tai nạn liên hoàn kinh hoàng.

Hồ sơ điều tra ghi rõ: Ánh Dương cũng là một trong những nạn nhân của vụ tai nạn hôm ấy.

Nhã Đoan cảm thấy lòng bàn tay lạnh toát, nắm chặt đôi đũa đến mức các ngón tay tê cứng. Cô vẫn còn nhớ rất rõ hôm ấy. Mưa xối xả, đèn xe nhòe nhoẹt trong đêm tối, tiếng còi xe cứu thương vang vọng khắp con phố. Nhật Hạ đã không thể qua khỏi, còn những nạn nhân khác… cô chưa từng tìm hiểu thêm, bởi vào thời điểm đó, mất mát quá lớn đã nhấn chìm toàn bộ thế giới của cô.

Nhưng nếu Ánh Dương cũng có mặt ở đó… thì tại sao cô ấy vẫn còn sống?

Và quan trọng hơn—tại sao cô ấy lại xuất hiện trước mặt cô, với dáng vẻ, hành động, sở thích, thậm chí cả ánh mắt đều giống hệt Nhật Hạ?

Giọng mẹ vang lên, kéo Nhã Đoan ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Cô giật mình ngước lên, chạm phải ánh mắt lo lắng của mẹ và ánh nhìn khó lường của Ánh Dương.

"Con sao thế? Không khỏe à?" Mẹ dịu dàng hỏi, đặt nhẹ tay lên mu bàn tay cô.

"Dạ không, con hơi mệt một chút." Nhã Đoan vội lắc đầu, cố nặn ra một nụ cười trấn an.

Ánh Dương quan sát cô, đầu hơi nghiêng, khóe môi khẽ nhếch nhưng ánh mắt lại sâu thẳm, như thể đã nhìn thấu điều gì đó.

"Nếu chị mệt thì để em đưa về nhé?" Cô ấy đề nghị, giọng nói không nhanh không chậm, như thể đang chờ xem Nhã Đoan phản ứng thế nào.

Nhã Đoan nuốt khan. Không. Cô không thể để Ánh Dương nhìn thấu suy nghĩ của mình ngay lúc này.

"Không cần đâu, lát chị về cùng Bông luôn." Cô nói nhanh, cố tình tránh nhìn thẳng vào mắt Ánh Dương.

Một giây yên lặng trôi qua.

Rồi Ánh Dương khẽ cười.

"Vậy cũng được."

Chỉ ba chữ đơn giản, nhưng Nhã Đoan lại cảm thấy gai ốc nổi lên dọc sống lưng. Cô không biết vì sao, nhưng linh cảm mách bảo cô rằng Ánh Dương đã nhận ra điều gì đó.

Và cô ấy đang chờ đợi cô đến gần hơn để tìm ra sự thật.

Sau bữa ăn, Nhã Đoan thu dọn bát đũa cùng mẹ, trong khi Ánh Dương tự nhiên chơi đùa với Bé Bông ngoài sân. Tiếng cười giòn tan của con gái cô hòa vào giọng nói trầm ấm của Ánh Dương khiến Nhã Đoan thoáng khựng lại. Hình ảnh đó quá quen thuộc, quá giống với những ngày tháng trước đây khi Nhật Hạ còn sống.

Cô hít sâu một hơi, dặn lòng không được để cảm xúc chi phối. Cô đã tự nhủ bao lần rằng Ánh Dương và Nhật Hạ là hai người khác nhau, nhưng những sự trùng hợp đáng sợ cứ liên tục xuất hiện, đẩy cô vào một trạng thái hoang mang, bức bối.

Trước khi rời đi, mẹ cô còn nắm tay cô, khẽ thở dài:

"Ánh Dương… con bé ấy làm mẹ nhớ Nhật Hạ quá. Từ dáng vẻ, giọng nói đến cả ánh mắt, đều có chút gì đó giống nhau. Nhìn con bé, mẹ lại nhớ da diết những ngày Hạ còn hay lui tới nhà mình…"

Nhã Đoan lặng người. Lời mẹ nói như một nhát dao đâm thẳng vào lớp phòng bị mà cô cố dựng lên. Cô vẫn luôn nghĩ có lẽ chỉ mình cô nhạy cảm quá mức, nhưng ngay cả mẹ—người từng yêu quý Nhật Hạ như con ruột—cũng cảm nhận được điều này.

Cô siết chặt tay, mím môi, cố xua đi cảm giác nghèn nghẹn trong lồng ngực. Cô không thể để mình chìm vào ảo giác được. Nhật Hạ đã rời đi mãi mãi. Còn Ánh Dương… chỉ đơn giản là một người xa lạ với ánh mắt và hành động quen thuộc đến mức kỳ lạ mà thôi.

Lúc rời khỏi nhà mẹ, Ánh Dương không ngần ngại lần nữa đề nghị chở hai mẹ con cô về. Nhã Đoan định từ chối, nhưng Bé Bông đã hào hứng trèo lên xe trước, khiến cô không thể làm gì khác ngoài im lặng ngồi vào ghế phụ.

Trên suốt quãng đường, Nhã Đoan vẫn giữ một sự cảnh giác vô hình. Ánh Dương lái xe rất bình thản, thỉnh thoảng lại quay sang trêu chọc Bé Bông, hỏi chuyện một cách tự nhiên như thể đã thân quen từ lâu. Nhưng với Nhã Đoan, mọi thứ không thể đơn giản như thế được, cô im lặng nhìn ra cửa sổ, nhưng tâm trí thì rối như tơ vò.

Phía sau, Bé Bông cười khanh khách, giơ lên một con mèo nhỏ xíu gấp từ giấy, đôi mắt tròn xoe đầy thích thú. "Cô Ánh Dương giỏi ghê luôn đó mẹ! Hồi nãy cô chỉ con cách xếp origami hình con mèo nữa nè!"

"Vậy à?" Nhã Đoan gượng cười, nhưng lòng cô lại dậy sóng.

Ánh Dương… rốt cuộc cô ta là ai? Tại sao mẹ lại nói cô ta quá giống Nhật Hạ? Làm sao cô ta có thể hòa hợp với Bông nhanh đến vậy? Làm sao cô ta lại biết cách nấu ăn đúng khẩu vị của cô? Tất cả những điều này… không thể chỉ là trùng hợp được.

"Nhã Đoan, chị đang nghĩ gì thế?" Giọng nói trầm ấm của Ánh Dương vang lên, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ.

Cô quay sang, bắt gặp ánh mắt tinh nghịch nhưng ẩn chứa chút thăm dò của người lái xe. Cô siết nhẹ hai bàn tay, cố giữ giọng bình thản: "Không có gì."

Ánh Dương bật cười, nửa đùa nửa thật: "em mà tin thì chắc mặt trời mọc đằng Tây mất."

Cô biết rõ Nhã Đoan đang nghi ngờ mình. Từ ánh mắt dò xét, từ sự đề phòng mỗi khi họ ở gần nhau, từ những tin nhắn thỉnh thoảng Nhã Đoan gửi cho ai đó rồi lập tức xóa đi.

"Cô ấy đang điều tra mình!"

Ánh Dương thầm nghĩ… Và cô chấp nhận điều đó.

Cô không có gì để giấu. Cô không sợ bị đào bới quá khứ, bởi vì chính bản thân cô cũng muốn biết—rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?

Từ khi gặp Nhã Đoan, mọi thứ đều trở nên bất thường. Những giấc mơ lặp đi lặp lại. Cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ. Và đặc biệt là… giọng nói ấy.

"Gần hơn chút nữa."

"Hãy nhớ đi."

Càng đến gần Nhã Đoan, giọng nói bí ẩn trong tâm trí cô càng rõ ràng. Nó không phải ảo giác. Nó có thật.

Ánh Dương siết chặt vô lăng, đưa mắt dò xét người phụ nữ bên cạnh. Cô biết Nhã Đoan đang cảnh giác. Nhưng điều đó không làm cô chùn bước—ngược lại, nó càng khiến cô muốn tiến gần hơn, muốn tìm ra câu trả lời.

Có lẽ, thay vì phủ nhận những trùng hợp kỳ lạ này, cô nên để mọi thứ diễn ra tự nhiên… và chờ xem Nhã Đoan sẽ phản ứng ra sao.