Nhã Đoan ngồi thẫn thờ trên ghế sofa, lòng rối bời. Cuộc trò chuyện ban sáng cứ văng vẳng trong đầu cô.
"Có thể nào, có những thứ không thực sự biến mất?""Chịu đau một chút thôi, sẽ hết ngay.""Cô giống hệt mẹ Hạ ạ!"
Cô ôm đầu, cảm giác như mình đang bị cuốn vào một vòng xoáy không lối thoát.
Ánh Dương… Cô ấy là ai?
Mọi thứ về cô ấy đều bình thường. Nhưng cũng có điều gì đó không bình thường.
Giống Nhật Hạ—nhưng lại không phải Nhật Hạ.
Không chỉ là cử chỉ, ánh mắt, hay thói quen—mà còn là cảm giác.
Cảm giác như một mảnh ghép thất lạc bỗng xuất hiện trước mặt, nhưng lại không thể nào hoàn thiện được.
Nhã Đoan không tin vào luân hồi, càng không tin vào số mệnh. Nhưng nếu những sự trùng hợp này không phải ngẫu nhiên—thì rốt cuộc là gì?
Cô cần câu trả lời.
Mà để có câu trả lời—
Cô cần ở gần Ánh Dương hơn nữa.
Nhã Đoan siết chặt tay, ánh mắt lóe lên sự kiên định.
Dù sự thật có là gì đi nữa, cô cũng phải làm rõ nó.
-----------------------------------------------------------------------------------------------
Ánh Dương dựa lưng vào ghế, ánh mắt trân trân nhìn màn hình laptop trước mặt.
Trên đó là một bức ảnh cũ—chụp một cô gái với đôi mắt cười quen thuộc.
Nhật Hạ.
Cái tên ấy, khuôn mặt ấy—từ khi nào đã trở thành một nỗi ám ảnh trong tâm trí cô?
Cô không nhớ đã bao nhiêu lần mình mơ thấy bóng hình ấy.
Không rõ mặt. Không nghe rõ giọng.
Nhưng luôn có một âm thanh văng vẳng trong những giấc mơ—mơ hồ, lúc gần lúc xa, như tiếng vọng từ một nơi rất đỗi quen thuộc.
"Ánh Dương…"
Mỗi lần cô tỉnh giấc, giọng nói ấy vẫn còn vang vọng trong đầu, bám riết lấy cô đến cả khi tỉnh táo.
Có những đêm, giữa khoảng lặng của màn đêm tịch mịch, cô chợt giật mình, ngỡ như ai đó vừa thì thầm bên tai—một âm thanh nhẹ nhàng nhưng day dứt, chạm thẳng vào tim cô.
"Hãy tìm sự thật."
Những từ ngữ đó luôn lặp đi lặp lại, đan xen giữa những ký ức mơ hồ.
Nhưng điều đó là không thể.
Cô chưa từng gặp Nhật Hạ.
Cô chắc chắn về điều đó.
Vậy thì tại sao?
Tại sao cô lại có những ký ức không thuộc về mình?
Tại sao giọng nói ấy cứ đeo bám cô?
Và tại sao… khi nhìn Nhã Đoan, trái tim cô lại đau đến thế?
Ánh Dương khẽ nhắm mắt, hít sâu.
Nếu đây chỉ là một sự trùng hợp, thì cô phải chứng minh nó chỉ là trùng hợp.
Còn nếu không…
Cô phải tìm ra sự thật.
Bàn tay siết chặt con chuột máy tính, Ánh Dương gõ vào ô tìm kiếm.
Dòng chữ hiện lên trên màn hình.
"Vụ tai nạn 15/10/2019."
--------------------------------------------------------------------------------------------
Ba ngày sau, Nhã Đoan bất ngờ nhắn tin rủ Ánh Dương đi cà phê.
Lời mời này khiến Ánh Dương thoáng bất ngờ. Cô không nghĩ Nhã Đoan sẽ chủ động liên lạc, nhất là sau cuộc trò chuyện lần trước. Cả hai không cắt đứt liên lạc, nhưng cũng chẳng ai cố ý tìm đến đối phương. Cảm giác lưng chừng ấy kéo dài suốt mấy ngày.
Vậy mà giờ đây, Nhã Đoan lại là người phá vỡ khoảng cách ấy trước.
"Chị muốn biết thêm điều gì?"
Ánh Dương bật cười khẽ. Nhưng cô không hỏi.
Họ gặp nhau tại quán cà phê Mộc Miên. Không vòng vo, Nhã Đoan đi thẳng vào vấn đề:
"Chị muốn hiểu thêm về em."
Ánh Dương đặt tách cà phê xuống, ánh mắt lóe lên một tia thích thú.
"Tại sao?"
Nhã Đoan khựng lại.
Cô cũng không chắc.
Là vì những trùng hợp kỳ lạ? Vì cảm giác quen thuộc đến mức đáng sợ?
Hay là vì mỗi khi ở bên cạnh Ánh Dương, cô lại cảm thấy một sự yên bình lạ lẫm—một cảm giác cô không biết mình có thể tin tưởng hay không?
Cô không tìm ra câu trả lời. Nhưng chính sự mơ hồ đó lại khiến cô muốn bước sâu hơn.
Và điều đó… làm cô sợ.
Nó giống như ngày xưa, khi Nhật Hạ vẫn còn bên cô—
Sự hiện diện của Nhật Hạ từng là chốn trú ngụ duy nhất trong những ngày cô đơn nhất của cô.
Nhưng người ấy đã rời đi rồi.
Bây giờ, một người khác xuất hiện, mang theo những ký ức cũ, những thói quen cũ, thậm chí là cả những cái nhíu mày giống hệt.
Nó làm cô hoang mang, khiến cô luôn có cảm giác mình đang đứng trước một vực sâu vô định.
Cô vừa muốn rời xa, vừa không thể kìm lòng mà tiến lại gần.
Cuối cùng, cô chỉ đáp ngắn gọn, giọng trầm xuống như chính cô cũng không chắc về câu trả lời của mình:
"Vì em rất kỳ lạ."
Ánh Dương khẽ cười, ánh mắt ánh lên một tia thích thú.
"Vậy thì chị cứ tiếp tục tìm hiểu đi."
Những cuộc gặp gỡ sau đó dần trở thành một thói quen.
Ban đầu chỉ là những cuộc hẹn tình cờ, nhưng chẳng biết từ lúc nào, Nhã Đoan đã bắt đầu chủ động tìm Ánh Dương nhiều hơn—rủ đi ăn, đi dạo, thậm chí còn dẫn cô về nhà dùng bữa tối với bé Bông.
Cô không phủ nhận rằng mình đang cố tìm kiếm điều gì đó từ con người này—từ thói quen, ánh mắt, giọng nói, cho đến cả những điều nhỏ nhặt nhất.
Nhưng càng ở gần Ánh Dương, cô càng cảm thấy mâu thuẫn.
Nỗi sợ hãi lớn dần theo từng ngày, mỗi khi nhìn vào đôi mắt ấy, cô lại thấy lòng dịu lại—như thể một phần trong cô luôn biết rằng mình thuộc về nơi này.
Và chính điều đó… lại càng làm cô hoang mang hơn.
Sự yên bình ấy giống như một lời nguyền.
Cô không rõ mình đang tìm kiếm câu trả lời, hay chỉ đang cố bám víu vào một thứ gì đó đã mất từ lâu.
Nhưng cô biết một điều chắc chắn—
Dù có là gì đi nữa, nó đã cuốn cô vào quá sâu.
Quá sâu để có thể quay đầu.
Trong khi đó, Ánh Dương vẫn âm thầm điều tra về vụ tai nạn của Nhật Hạ.
Cô ấy đã tìm thấy một bức ảnh cũ của Nhật Hạ.
Và khi nhìn vào đó—
Tim cô bất giác đập chậm lại.
Cô không nhớ rõ mình đã thấy gương mặt này ở đâu.
Nhưng có một cảm giác rất kỳ lạ.
Cứ như thể đã từng biết người này.
Không chỉ qua câu chuyện của Nhã Đoan.
Mà là... trước đó.
Ánh Dương lật lại hồ sơ vụ tai nạn năm 2019.
Có một chi tiết khiến cô ấy không thể bỏ qua.
Ngày 15/10/2019. Một vụ tai nạn liên hoàn xảy ra trên tuyến đường cao tốc.
Nguyên nhân được xác định là do tài xế taxi ngủ gục.
Chiếc xe đâm vào dải phân cách trước khi bị một xe tải phía sau tông mạnh.
Người ngồi trên xe taxi khi đó—Là Ánh Dương.
Ánh Dương vừa về nước không lâu, đang trên đường từ sân bay về nhà.
Tai nạn xảy ra quá nhanh. Cô không nhớ rõ khoảnh khắc va chạm.
Chỉ nhớ được—Trước khi bất tỉnh, ngay giây phút đầu óc quay cuồng vì cú va đập mạnh, cô đã thấy một hình bóng mờ ảo.
Giữa tiếng còi xe, tiếng phanh gấp, tiếng người la hét—
Có một người đứng đó.
Một bóng dáng rất quen thuộc.
Nhưng mờ nhạt, đến mức cô không thể nhìn rõ gương mặt.
Không thể nhớ nổi người đó là ai.
Chỉ có một điều chắc chắn.
Khoảnh khắc đó, một cảm giác đau nhói len vào tim cô.
Một cảm giác mất mát sâu sắc—
Như thể cô đã đánh mất điều gì đó quan trọng từ rất lâu.
Ánh Dương siết chặt bàn tay, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.
Có phải...
Người mình thấy hôm đó—
Là Nhật Hạ?
Tại sao trong hồ sơ không có bất kỳ ghi chép nào về việc cô ấy cũng có mặt tại hiện trường?
Tại sao cô không thể nhớ được?
Và quan trọng nhất—
Tại sao những giấc mơ của mình lại có liên quan đến cái tên này?
Ánh Dương nhắm mắt lại, hơi thở khẽ run.
Cô ấy biết rằng mình đang tiến gần hơn đến sự thật.
-----------------------------------------------------------------------------------------
Buổi sáng tại công ty lúc nào cũng bận rộn.
Nhã Đoan lướt nhanh qua lịch trình dày đặc trên màn hình, tay thoăn thoắt ký vào xấp tài liệu mới được đưa tới. Thư ký đứng bên cạnh liên tục báo cáo về các cuộc họp, đối tác, kế hoạch triển khai dự án.
Cô không có thời gian nghỉ ngơi, cũng không cần đến nó. Công việc chính là cách duy nhất giúp cô quên đi những khoảng trống trong lòng.
Điện thoại rung lên trên bàn.
Cô liếc nhìn màn hình—mẹ cô, bà Thanh.
Hơi nhíu mày, cô ra hiệu cho thư ký tạm dừng rồi ấn nút nghe.
"Mẹ à? Có chuyện gì không ạ?"
Giọng bà Thanh vang lên từ đầu dây bên kia, ôn hòa nhưng có chút nghiêm túc.
"Con đang bận không? Mẹ có chuyện muốn nói."
Nhã Đoan lật nhanh xấp tài liệu trước mặt. "Cũng không quá bận. Mẹ cứ nói đi ạ."
"Cuối tuần này cả nhà mình đi du lịch nhé."
Tay cô khựng lại trên trang giấy. "Tuần này ạ?"
"Ừ. Bông cũng rất hào hứng. Và mẹ nghĩ con nên có thời gian thư giãn."
Nhã Đoan đặt bút xuống, ngả người ra ghế. Từ sau khi Nhật Hạ mất, cô chưa từng có thời gian nghỉ ngơi đúng nghĩa. Công việc đã trở thành tất cả, và cô nghĩ mình chẳng còn hứng thú với những kỳ nghỉ nữa.
Cô đang định từ chối thì bà Thanh tiếp tục:
"Mẹ muốn Ánh Dương đi cùng."
Nhã Đoan lập tức ngồi thẳng dậy.
"Mẹ... tại sao lại muốn em ấy đi cùng?"
"Mẹ thích con bé." Giọng bà nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. "Nó làm mẹ nhớ đến Nhật Hạ. Không chỉ vì dáng vẻ hay cách cư xử, mà là cảm giác con bé mang lại."
Tay Nhã Đoan siết chặt cây bút.
"Mẹ..."
"Mẹ không muốn con cứ mãi sống trong cái bóng quá khứ." Giọng bà Thanh chùng xuống. "Từ ngày Nhật Hạ mất, con luôn thu mình lại. Mẹ thấy con luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng mẹ biết con vẫn chưa vượt qua được."
Ánh sáng từ màn hình máy tính phản chiếu trong mắt Nhã Đoan, nhưng đầu óc cô lúc này lại trống rỗng.
"Mẹ không ép con phải quên đi. Nhưng mẹ hy vọng con có thể bước ra ngoài một chút. Đừng tự giam mình mãi như vậy."
Cô mím môi, chưa biết phải đáp thế nào.
"Ánh Dương không phải Nhật Hạ." Bà Thanh tiếp tục, giọng đầy hy vọng. "Nhưng con bé có thể là người kéo con trở lại."
Nhã Đoan cười nhạt. "Mẹ kỳ vọng quá nhiều rồi."
"Không. Mẹ chỉ muốn con có cơ hội."
Đầu bút gõ nhẹ lên mặt bàn. Cô có thể từ chối.
Nhưng...
Từ khi gặp Ánh Dương, dù hoang mang, nghi ngờ, thậm chí sợ hãi—cô chưa từng muốn tránh xa.
"Con bé rất quan tâm đến con." Bà Thanh nói tiếp. "Mẹ có thể thấy điều đó. Và con cũng không ghét con bé, đúng không?"
Cô không thể phủ nhận điều đó.
"Mẹ chỉ xin con một lần này thôi." Giọng bà dịu dàng. "Hãy thử mở lòng một chút. Không phải để thay thế Nhật Hạ, mà để con có thể tiếp tục sống, một cách thật sự."
Nhã Đoan thở dài, miết trán.
Cuối cùng, cô khẽ gật đầu.
"Được rồi. Con sẽ đi."
Mẹ Nhã Đoan nghe thấy câu trả lời của con gái, liền mỉm cười nhẹ nhõm.
"Tốt. Vậy con có thể mời Ánh Dương đi cùng được không?"
Nhã Đoan nhíu mày. "Mẹ muốn đích thân con mời em ấy?"
"Mẹ nghĩ sẽ ý nghĩa hơn nếu con là người nói ra lời mời." Giọng bà đầy ẩn ý. "Dù sao, đây cũng là chuyến đi dành cho con mà."
Nhã Đoan đưa tay day trán. "Mẹ nghĩ em ấy sẽ đồng ý sao?"
"Mẹ tin là vậy."
Cô trầm mặc một lúc. Trong lòng cô không biết cảm giác này là gì—có chút lưỡng lự, có chút do dự, nhưng cũng có một sự tò mò khó hiểu.
"Đi đâu vậy mẹ?"
"Đà Lạt." Giọng bà trở nên phấn khởi hơn. "Không khí ở đó tốt, phong cảnh cũng đẹp. Một nơi thích hợp để nghỉ ngơi."
Nhã Đoan thoáng ngẩn người.
Đà Lạt...
Là nơi mà cô và Nhật Hạ từng hứa sẽ cùng nhau đi.
Nhưng lời hứa đó chưa bao giờ trở thành hiện thực.
Bà Thanh dường như biết được suy nghĩ của con gái, bà nhẹ nhàng nói tiếp:
"Con đừng nghĩ quá nhiều. Hãy coi đây là một chuyến đi để thay đổi không khí. Để con có thể cảm nhận điều gì đó mới mẻ hơn."
Nhã Đoan hít một hơi sâu. Cô chưa từng nghĩ mình sẽ quay lại nơi đó, nhưng lúc này, lại không thấy có lý do gì để từ chối.
Cô khẽ nhắm mắt, sau đó chậm rãi nói:
"Con sẽ mời em ấy."
Buổi chiều, sau giờ làm, Nhã Đoan lái xe đến quán cà phê của Ánh Dương. Không hiểu sao, cô lại thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường. Đây chỉ là một lời mời đi du lịch, một chuyến đi cùng gia đình—không có gì to tát cả.
Nhưng khi đứng trước cửa quán, cô vẫn do dự một lúc lâu.
Tại sao cô lại phải suy nghĩ nhiều đến vậy?
Nhã Đoan hít sâu, bước vào.
Bên trong quán, Ánh Dương đang đứng sau quầy pha chế, dáng vẻ tập trung như mọi khi. Không khí tràn ngập mùi cà phê thơm lừng, hòa với ánh nắng cuối ngày tạo nên một cảm giác yên bình đến lạ.
"Chị mới đến à?"
"Uhm."
Không cần hỏi, Ánh Dương đã pha một ly latte với lượng đường đủ để làm hài lòng vị giác hảo ngọt của Nhã Đoan. Từng động tác đều tự nhiên, như thể đã quen thuộc từ rất lâu.
Nhìn thấy cảnh này, Nhã Đoan lại khẽ sững người.
Cô không biết mình đã bao lần đến đây, bao lần trải qua khoảnh khắc này—nhưng mỗi lần, cô vẫn không khỏi bất ngờ trước sự thấu hiểu của Ánh Dương.
Ly cà phê được đặt xuống trước mặt cô một cách hoàn hảo, không thiếu không thừa.
Cô ngước lên nhìn Ánh Dương.
"Lúc nào em cũng biết chị thích gì!"
Ánh Dương mỉm cười, chống cằm nhìn cô, giọng điềm tĩnh nhưng lại khiến Nhã Đoan cảm thấy có điều gì đó khó nắm bắt.
"Và chị thích những gì em biết."
Nhã Đoan khẽ cắn môi, cảm giác có gì đó vừa gợn lên trong lòng.
Cô đưa tay nắm lấy ly cà phê, cảm giác hơi ấm truyền vào lòng bàn tay.
"… Tuần sau, chị đi Đà Lạt với mẹ và bé Bông."
Ánh Dương vẫn giữ nụ cười nhẹ, chờ cô nói tiếp.
"Uhm….."
Nhã Đoan hít một hơi sâu, cố giữ giọng điệu bình tĩnh.
"… Em có muốn đi cùng không?"
Ánh Dương chớp mắt.
Một giây, hai giây trôi qua.
Rồi cô khẽ nghiêng đầu, ánh mắt có chút ấm áp nhưng cũng ẩn chứa điều gì đó sâu hơn.
"Là mẹ mời em, hay là chị mời em?"
Nhã Đoan thoáng sững người.
Trong thoáng chốc, cô không biết phải trả lời thế nào. Một cảm giác lạ lẫm len lỏi trong lòng—bối rối, mơ hồ, và một chút gì đó giống như... chờ mong.
Cuối cùng, cô chỉ có thể đáp khẽ:
"Cả hai."
Ánh Dương bật cười, nụ cười ấy dịu dàng nhưng lại mang theo một cảm giác kỳ lạ, như thể cô đã biết trước câu trả lời.
"Vậy thì… em đồng ý."