Đêm trước ngày đi Đà Lạt.
Bầu trời khuya tĩnh lặng, ánh đèn vàng nhàn nhạt len lỏi qua rèm cửa sổ, phủ một lớp sáng mờ lên bàn làm việc. Nhã Đoan ngồi bất động trước màn hình máy tính.
Một dòng thông tin khiến cô không thể rời mắt.
"Tính cách của Ánh Dương thay đổi hoàn toàn sau vụ tai nạn ngày 15/10/2019."
Nhã Đoan nhíu mày. Cô ấy đã thay đổi ư? Trước đây, Ánh Dương không phải là người điềm tĩnh và nhẹ nhàng như bây giờ.
Một Ánh Dương của quá khứ—mạnh mẽ hơn, bốc đồng hơn. Táo bạo đến mức liều lĩnh. Và đôi khi, bất cần.
Nhưng sau vụ tai nạn, cô ấy mất đi một phần ký ức. Và cùng với đó, có vẻ như một phần con người cô ấy cũng không còn nữa.
Nhã Đoan khẽ siết chặt con chuột, đầu ngón tay bỗng trở nên lạnh buốt. Một cảm giác khó diễn tả lan dọc sống lưng, như thể cô vừa chạm vào một bí mật đã bị chôn vùi.
Những lần tiếp xúc với Ánh Dương chợt ùa về trong trí óc.
Thân thuộc—nhưng xa lạ.
Những cử chỉ, ánh mắt, từng lời nói... tất cả đều quá giống cô ấy. Quá giống Nhật Hạ.
Chỉ là trùng hợp, hay còn điều gì đó đang bị che giấu?
Nhật Hạ và Ánh Dương—rốt cuộc, giữa họ có mối liên hệ gì?
-------------------------------------------------------------------------------------------
Cùng thời điểm đó, tại một căn hộ khác trong thành phố, Ánh Dương ngồi lặng trước màn hình laptop, ánh mắt tối lại.
Thông tin vừa nhận được khiến tim cô đập mạnh.
"Vụ tai nạn liên hoàn ngày 15/10/2019… không đơn thuần là tai nạn."
Chính xác hơn, chỉ có một vụ tai nạn thực sự xảy ra—do tài xế ngủ gục.
Còn những gì tiếp theo đó…
"Có một bàn tay nào đó đã thúc đẩy nó."
Nhưng tại sao? Và nhắm vào ai? Cô… hay một người khác?
Ánh Dương siết chặt điện thoại, trong đầu vang lên một giọng nói mơ hồ.
"Em đang tiến gần hơn rồi đấy."
Giọng nói trong giấc mơ của cô.
Một bóng hình mờ ảo mà cô chưa từng nhìn rõ.
Ánh Dương nhắm mắt, hít sâu một hơi.
Ngày mai, cô sẽ cùng Nhã Đoan và gia đình đi Đà Lạt.
Và cô biết—chuyến đi này sẽ thay đổi rất nhiều thứ.
-------------------------------------
Đêm ấy, hai giấc mơ giao nhau trong tĩnh lặng.
Nhã Đoan chìm vào giấc ngủ với một tâm trạng hỗn loạn.
Cô mơ thấy Nhật Hạ.
Vẫn là hình bóng ấy—nhưng lần này, rõ ràng hơn bao giờ hết.
Nhật Hạ đứng trước cô, đôi mắt sâu thẳm ánh lên một nỗi niềm khó tả. Đôi môi khẽ mấp máy, như muốn nói điều gì đó.
Nhưng không có âm thanh nào thoát ra.
Mọi thứ xung quanh nhòe đi, chỉ còn đôi mắt ấy—tha thiết, chờ đợi, khao khát một điều gì đó mà Nhã Đoan không thể nắm bắt.
Cô vươn tay về phía trước, muốn chạm vào Nhật Hạ—
Nhưng đúng khoảnh khắc ấy, hình ảnh Nhật Hạ vỡ vụn thành hàng ngàn mảnh sáng li ti.
Một giọng nói vang lên—rời rạc, nhưng rõ ràng:
"Hãy giúp em ấy…"
Nhã Đoan giật mình tỉnh dậy.
Tim đập dồn dập.
Cảm giác như vừa chạm vào một thứ gì đó rất thật—nhưng lại không thể níu giữ.
Lời nhắn gửi ấy… rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Ở một nơi khác, Ánh Dương cũng đang mơ.
Nhưng giấc mơ của cô không rõ ràng.Trong màn sương dày đặc, mọi thứ hiện lên mơ hồ—tựa như một ký ức cũ kỹ phủ đầy bụi thời gian.
Tiếng kim loại va vào nhau chát chúa. Âm thanh của những cú va chạm xé toạc không gian.
Và lần này, không chỉ có âm thanh—
Cô nhìn thấy tất cả.
Cô thấy chính mình.
Cô đang đứng bên lề đường.
Nhưng cơ thể cô lại mờ nhạt, tựa như chỉ là một bóng ma lặng lẽ chứng kiến mọi thứ.
Chiếc xe màu bạc lao đi trong màn đêm.
Ngay trước khi nó mất kiểm soát—
Có ai đó xuất hiện.
Một bóng người khoác áo tối màu.
Họ đứng bên chiếc xe trước khi Nhật Hạ rời đi, đôi tay thoăn thoắt làm gì đó ở phần bánh trước.
Nhịp tim Ánh Dương chậm lại.
Cô tiến gần hơn—
Không gian xung quanh méo mó, gương mặt kẻ đó dần hiện rõ trong làn sương—
Nhưng đúng lúc cô sắp nhìn thấy—
Giấc mơ vỡ vụn.
Ánh Dương choàng tỉnh.
Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
Hơi thở dồn dập, tim đập điên loạn trong lồng ngực.
Cảm giác này—
Không phải là một giấc mơ bình thường.
Nó chân thực đến đáng sợ.
Như thể... một ký ức.
Nhưng làm sao có thể?
Cô không quen biết Nhật Hạ.
Cô không nhớ đã từng ở đó.
Vậy tại sao—
Cô lại nhìn thấy tất cả, từ góc nhìn của một kẻ đứng ngoài cuộc?
bạc lao đi trong màn đêm.
Và ngay trước khi nó mất kiểm soát—
Có ai đó đã xuất hiện.
Một bóng người trong áo khoác tối màu.
Họ đứng bên chiếc xe trước khi Nhật Hạ rời đi, đôi tay thoăn thoắt làm gì đó ở phần bánh trước.
Ánh Dương cảm thấy nhịp tim mình chậm lại.
Cô tiến lại gần—
Mọi thứ xung quanh như bị bóp méo, nhưng gương mặt của kẻ đó dần hiện rõ trong làn sương—
Nhưng ngay khi cô sắp nhìn thấy—
Giấc mơ vỡ vụn.
Ánh Dương choàng tỉnh, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
Hơi thở cô dồn dập, trái tim đập loạn trong lồng ngực.
Cảm giác này—
Không phải là một giấc mơ thông thường.
Nó giống như... một ký ức.
Nhưng làm sao có thể?
Cô không quen biết Nhật Hạ.
Cô không nhớ đã từng ở đó.
Vậy tại sao—
Cô lại nhìn thấy tất cả, từ góc nhìn của một kẻ đứng ngoài cuộc?
----------------------------------------------------------------------------------------------
Buổi sáng ở Đà Lạt luôn mang một vẻ đẹp yên bình, dịu dàng như một bức tranh thủy mặc. Ánh nắng sớm len lỏi qua những tán thông, hắt xuống con đường nhỏ dẫn vào homestay mang tên Mây, tạo nên những vệt sáng lung linh. Không khí se lạnh ôm lấy mọi thứ, quyện cùng hương cỏ cây và thoảng chút mùi cà phê từ quán nhỏ gần đó.
Cả gia đình Nhã Đoan và Ánh Dương cùng nhau bước vào không gian ấm cúng của homestay. Nó được xây theo phong cách vintage với những mảng tường gỗ, cửa sổ lớn mở ra một khu vườn đầy hoa. Bé Bông là người vui vẻ nhất, con bé chạy quanh khám phá từng ngóc ngách, miệng không ngừng ríu rít.
Suốt quãng đường di chuyển từ Sài Gòn ra Đà Lạt, sự hòa hợp giữa Ánh Dương và mọi người trong gia đình Nhã Đoan càng trở nên rõ ràng. Mẹ Nhã Đoan, bà Thanh, rất quý Ánh Dương, bà liên tục trò chuyện và khen ngợi cô. Còn Bé Bông thì gần như bám lấy Ánh Dương không rời, luôn đòi cô dắt đi chơi, mua quà và cùng chụp ảnh.
Một buổi chiều, mọi người cùng đi dạo quanh hồ Xuân Hương. Gió nhẹ thổi qua mặt hồ, những gợn nước lăn tăn phản chiếu bầu trời xanh thẳm. Bé Bông chạy trước, kéo tay Ánh Dương đòi chơi đạp vịt. Nhã Đoan nhìn cảnh ấy, bất giác có cảm giác gì đó thật khó diễn tả—vừa thân thuộc, vừa xa lạ.
Và rồi, những điều kỳ lạ lại bắt đầu xuất hiện.
Khi đi ngang qua một quầy bán đồ lưu niệm, Nhã Đoan đang phân vân không biết nên mua gì thì Ánh Dương bất giác nói:
"Mèo con, chị thích vòng tay da, đúng không?"
Nhã Đoan sững người. "Mèo con"—biệt danh mà chỉ Nhật Hạ từng gọi cô. Không ai khác biết điều đó.
Cô quay sang nhìn Ánh Dương. Nhưng ngay cả cô ấy cũng có vẻ ngạc nhiên với chính lời mình vừa nói.
Lần khác, khi cả nhóm đang ngồi nhâm nhi ly cacao nóng tại một quán nhỏ trên triền đồi, Nhã Đoan vô tình nhắc đến việc mình chưa từng có dịp đi Đà Lạt với Nhật Hạ.
Ánh Dương im lặng một lúc, rồi buột miệng:
"Nhưng chúng ta đã hứa sẽ cùng đi mà, đúng không?"
Nhã Đoan cảm thấy tim mình như hẫng một nhịp. Lời hứa ấy... cô chưa từng kể với ai.
Nhưng điều khiến cô chấn động nhất—
Một buổi tối, khi cả hai ngồi trên ban công ngắm nhìn Đà Lạt về đêm, Ánh Dương bất chợt lên tiếng:
"Không biết kiếp sau chúng ta có còn gặp lại nhau không nhỉ?"
Câu nói ấy như một nhát dao xuyên thẳng vào ký ức của Nhã Đoan.
Dưới bầu trời đầy sao thế này, Nhật Hạ cũng từng nói câu ấy với cô. Không lệch một chữ.
Nhã Đoan quay sang nhìn Ánh Dương. Cô ấy thoáng sững lại, như thể chính mình cũng không hiểu tại sao lại nói ra điều đó.
Cơn gió lạnh buốt lướt qua, nhưng Nhã Đoan lại cảm thấy một hơi ấm quen thuộc vây lấy mình.
----------------------------------------------------------------------------------------
Dưới bầu trời Đà Lạt tĩnh lặng, ánh trăng mờ ảo phủ một lớp sương huyền bí lên từng tán cây, từng con đường nhỏ quanh co. Tiếng gió rì rào len lỏi qua những hàng thông, hòa cùng hơi thở của màn đêm.
Nhã Đoan choàng tỉnh, lòng bàn tay siết chặt ga giường lạnh ngắt. Hơi thở cô gấp gáp, trái tim đập dồn dập như vừa chạy đường dài. Trong đầu vẫn còn văng vẳng giọng nói của Nhật Hạ—rõ ràng đến mức cô có cảm giác nếu vươn tay ra, có thể chạm vào người ấy.
Ở phòng bên, Ánh Dương mở bừng mắt. Trán cô lấm tấm mồ hôi, nhưng nhịp tim dần chậm lại khi cô nhận ra điều vừa xảy ra. Giấc mơ... không, phải nói là một ký ức. Lần này, cô đã thấy rõ—Nhật Hạ. Chiếc xe. Và một bàn tay xa lạ với hành động đầy ẩn ý.
Cảm giác bức bối lan tràn trong lồng ngực. Nhã Đoan lặng lẽ ngồi bên giường, nhưng không tài nào ngủ lại. Cô bước xuống, khoác vội chiếc áo mỏng.
Cùng lúc đó, Ánh Dương cũng đẩy chăn ra, rời khỏi phòng với một suy nghĩ duy nhất—cô cần hít thở chút không khí.
Khi cánh cửa khẽ mở, ánh sáng vàng nhạt từ hành lang len qua khe cửa, hắt lên gương mặt cả hai.
Họ chạm mắt nhau.
Ánh Dương sững lại khi thấy Nhã Đoan.
Còn Nhã Đoan, trong một thoáng chớp nhoáng, cô bỗng ngỡ ngàng—trước mắt cô là Ánh Dương, hay Nhật Hạ?
Không ai nói gì. Chỉ có ánh mắt giao nhau trong khoảng lặng kéo dài, như thể giữa họ có một sợi dây vô hình kết nối, cùng những cảm xúc chưa thể gọi tên.
Và như một sự ăn ý không cần lời, cả hai lặng lẽ bước ra ngoài.
Gió đêm mơn man làn da, mang theo hơi lạnh đặc trưng của Đà Lạt. Ánh Dương nhét tay vào túi áo, bước song song cùng Nhã Đoan trên con đường nhỏ lát đá. Không gian tĩnh lặng bao trùm, chỉ còn tiếng côn trùng rả rích và tiếng bước chân xào xạc trên lớp lá khô, lẫn với những viên đá cuội lăn nhẹ dưới chân.
Nhã Đoan khẽ cất giọng:
"Em không ngủ được à?"
Ánh Dương nghiêng đầu, đôi mắt phản chiếu ánh sáng mờ nhạt từ những ngọn đèn nơi xa.
"Chị cũng vậy?"
Nhã Đoan mím môi, khẽ gật đầu.
Họ tiếp tục bước đi, chậm rãi, như thể đang lắng nghe nhịp thở của Đà Lạt về đêm.
"Chị lại mơ thấy cô ấy." Nhã Đoan thì thầm, giọng nói như bị gió cuốn đi.
"Nhật Hạ?" Ánh Dương nheo mắt, nhẹ giọng hỏi.
"Ừm…" Nhã Đoan khẽ gật đầu.
Ánh Dương bất chợt dừng bước. Cô ấy nhìn Nhã Đoan, rồi nhẹ nhàng nói:
"Em cũng vậy."
Hai người đứng lặng dưới tán thông già, để gió đêm cuốn lấy những suy tư không lời. Xung quanh, chỉ còn tiếng gió vi vu len qua tán lá, hòa cùng nhịp thở khẽ khàng của họ. Nhã Đoan siết chặt hai bàn tay trong túi áo, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía xa, nơi ánh đèn vàng hắt lên những mái nhà chìm trong sương.
"Chị vẫn luôn nghĩ… nếu ngày đó Nhật Hạ không rời khỏi nhà, bi kịch ấy có thể tránh được không?" Giọng Nhã Đoan nhẹ như gió thoảng, nhưng ẩn chứa nỗi đau đè nặng suốt một năm qua.
Ánh Dương im lặng. Cô không biết nên đáp lại thế nào, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh, chờ Nhã Đoan tiếp tục.
"Cô ấy từng nói sẽ không bao giờ bỏ chị lại một mình. Nhưng cuối cùng, cô ấy vẫn rời đi." Nhã Đoan khẽ cười, nụ cười không giấu được sự xót xa. "Vẫn để chị lại một mình."
Gió lạnh lướt qua, như muốn cuốn đi nỗi buồn vương trong đáy mắt cô.
Ánh Dương cắn nhẹ môi dưới. Cô mơ hồ nhận ra điều gì đó, nhưng mỗi khi Nhã Đoan nhắc đến Nhật Hạ, cơn đau nơi lồng ngực vẫn khiến cô chững lại.
"Hồi trước, tính cách của em có giống bây giờ không?" Nhã Đoan đột ngột hỏi, đôi mắt nghiêm túc nhìn Ánh Dương.
Ánh Dương giật mình. "Ý chị là sao?"
"Sau tai nạn, em mất một phần ký ức. Nhưng em có bao giờ cảm thấy mình… không còn là chính mình nữa không?"
Ánh Dương hơi sững lại. Cô chưa từng tự hỏi điều này.
"Trước đây, em không điềm tĩnh như bây giờ." Nhã Đoan tiếp tục, ánh mắt dò xét từng biểu cảm của Ánh Dương. "Có người nói với chị rằng trước khi bị tai nạn, em là một người hoàn toàn khác. Trẻ con hơn, bốc đồng hơn."
Ánh Dương không trả lời ngay. Cảm xúc trong cô trở nên rối bời.
"Chị có nghĩ… em thực sự đã thay đổi không?" Cuối cùng, cô cất giọng, hơi trầm hơn bình thường.
"Chị không biết." Nhã Đoan khẽ lắc đầu. "Nhưng mỗi lần nhìn em, chị đều cảm thấy có điều gì đó rất quen thuộc. Như thể…"
Cô ngập ngừng, rồi hạ giọng:
"Như thể chị đã biết em từ trước đó rất lâu."
Ánh Dương nhìn sâu vào mắt Nhã Đoan. Trái tim cô bỗng đập chậm lại.
Cảm giác này… chưa từng xuất hiện trước đây.
Cô không biết. Nhưng có một điều chắc chắn—Cuộc gặp gỡ giữa cô và Nhã Đoan không hề đơn giản.
Ánh Dương thầm nghĩ.
Một lúc sau Nhã Đoan lại chậm rãi lên tiếng:
"Thật ra có một điều chị luôn thắc mắc, nhưng vẫn chưa có dịp hỏi em."
Ánh Dương quay sang, ánh mắt lặng lẽ chờ đợi. Dưới ánh đèn vàng hắt xuống từ cột điện ven đường, những đường nét trên gương mặt cô ấy càng trở nên rõ ràng hơn, vừa mạnh mẽ, vừa bí ẩn.
Chiếc áo sơ mi tối màu càng làm nổi bật vóc dáng khỏe khoắn của cô. Cổ áo hơi mở, để lộ xương quai xanh thanh thoát, tôn lên khí chất phóng khoáng. Mái tóc ngắn được buộc tùy ý, vài sợi lòa xòa trước trán, vừa phóng khoáng vừa cuốn hút. Nụ cười nửa miệng của cô ẩn chứa một chút bất cần, như thể luôn giấu đi điều gì đó phía sau đôi mắt sắc sảo.
Nhã Đoan lại hoàn toàn trái ngược. Chiếc váy dài nhã nhặn ôm lấy dáng người mảnh mai, sắc màu trung tính càng làm tôn lên làn da trắng mịn. Mái tóc xoăn nhẹ buông rủ trên bờ vai, gợn sóng mềm mại theo từng cơn gió nhẹ. Không cần trang điểm cầu kỳ, cô vẫn toát lên vẻ thanh lịch tự nhiên. Nếu Ánh Dương mang phong thái phóng khoáng của một cơn gió tự do, thì Nhã Đoan lại như mặt hồ tĩnh lặng, dịu dàng nhưng sâu thẳm.
"Vì sao em lại mua lại quán cà phê đó?"
Nhã Đoan ngập ngừng một chút rồi nói tiếp.
"Chị biết gia đình em sở hữu một công ty xuất nhập khẩu lớn, với địa vị của em… em hoàn toàn có thể tiếp quản và phát triển nó. Nhưng thay vì vậy, em lại chọn điều hành một quán cà phê nhỏ như Mộc Miên."
Ánh Dương khẽ nhíu mày. Những lời của Nhã Đoan như khơi dậy một cảm giác kỳ lạ trong cô—một cảm giác mà cô không thể diễn tả bằng lời.
Trước đây cô luôn tự nhủ rằng mình mua lại quán cà phê vì muốn có một cuộc sống nhẹ nhàng hơn, tránh xa những áp lực của thương trường. Nhưng giờ phút này, khi nghe Nhã Đoan hỏi, cô lại nhận ra—có thật đây là lý do duy nhất không?
Ánh Dương nhìn Nhã Đoan, giọng nói chậm rãi như thể chính cô cũng đang tìm kiếm câu trả lời cho chính mình.
"Chị biết không? Em đã từng nói với chị về giọng nói đó, nhưng em vẫn không thể lý giải được vì sao nó cứ dẫn em đi như vậy."
Ánh Dương cúi đầu, đôi mắt đăm chiêu. "Trước đây, em chỉ nghĩ giọng nói đó thỉnh thoảng vang lên rồi biến mất. Nhưng giờ em nhận ra, nó không chỉ dẫn đường cho em, mà còn khiến em đưa ra những quyết định mà chính em cũng không thể hiểu được."
Nhã Đoan thở nhẹ, lòng cô không quá ngạc nhiên—chuyện này, Ánh Dương đã từng kể với cô trước đây. Nhưng lần này, chi tiết về quán cà phê khiến cô không khỏi cảm thấy kỳ lạ hơn.
"Chính giọng nói ấy đã dẫn dắt em đến quán cà phê đó."
Nhã Đoan im lặng chờ đợi.
"Hôm đó, em đang đi dạo trên đường thì bỗng nhiên giọng nói ấy cất lên." Ánh Dương trầm tư kể. "Nó bảo em rẽ vào một con phố nhỏ, và khi em làm theo, em nhìn thấy quán cà phê đó."
"Và em đã mua lại nó?" Nhã Đoan hỏi, nhưng giọng cô không còn quá ngạc nhiên.
Ánh Dương cười nhẹ, nhưng trong mắt cô ấy không có sự vui vẻ. "Khi đứng trước quán cà phê ấy, em có một cảm giác rất quen thuộc, cứ như thể… em đã từng ở đó trước đây."
Nhã Đoan lặng người.
"Chị biết đấy, em từng kể với chị về giọng nói đó... Nhưng lần này, em không còn nghi ngờ nữa." Ánh Dương nhìn thẳng vào mắt Nhã Đoan.
"Em nghĩ… đó là Nhật Hạ."
Tim Nhã Đoan bỗng chốc thắt lại. Không phải vì cô ấy nhắc đến Nhật Hạ—mà vì từ sâu thẳm trong lòng, cô cũng đã từng có cảm giác ấy.
Một thoáng im lặng trôi qua.
Nhã Đoan nhìn Ánh Dương, và nhận ra dù cô ấy đang cố tỏ ra bình thản, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa điều gì đó phức tạp hơn nhiều.
"Em từng nghĩ giọng nói ấy là ảo giác. Nhưng rồi em tự hỏi... liệu nó có thực sự là một phần của em, hay chỉ là thứ em vô thức tạo ra để lấp đầy sự trống trải?"
Giọng nói của Ánh Dương nhẹ bẫng, nhưng lại đọng lại trong không gian.
"Em lớn lên trong một gia đình đủ đầy—ít nhất là về vật chất." Cô khẽ cười, nhưng trong giọng nói không hề có chút ấm áp nào. "Ba mẹ em lúc nào cũng bận. Công việc của họ quan trọng, những cuộc hẹn của họ quan trọng. Chỉ có thời gian dành cho em là không."
Nhã Đoan lặng lẽ nhìn cô ấy. Cảm giác quen thuộc len lỏi trong lòng. Cô hiểu sự cô đơn ấy—vì chính cô cũng đã từng sống trong nó.
"Vậy nên em quen với việc một mình." Ánh Dương tiếp tục. "Từ nhỏ em đã học cách tự lập, tự đưa ra quyết định, tự tìm niềm vui cho chính mình. Nhưng dần dần, em nhận ra… Khi không có ai thực sự quan tâm đến mình, con người ta sẽ trở nên trống rỗng. Một cảm giác trống rỗng đến đáng sợ."
Gió đêm khẽ lướt qua, mang theo cái se lạnh đặc trưng của Đà Lạt. Nhã Đoan siết chặt tay trong túi áo, không phải vì lạnh, mà vì trái tim cô bỗng nhói lên một nhịp.
Cô biết cảm giác ấy.
Sự trống vắng khi người ta cứ ngỡ mình có tất cả, nhưng lại không thể lấp đầy những khoảng trống trong tâm hồn.
"Em đã từng cố gắng quen với sự trống rỗng ấy. Tự nhủ rằng mình không cần ai cả. Nhưng rồi em gặp chị…" Giọng Ánh Dương chùng xuống. "Em mới nhận ra, có những thứ nếu bỏ lỡ một lần, có thể sẽ mãi mãi không tìm lại được."
Nhã Đoan không biết từ khi nào, hình ảnh của Nhật Hạ dần hòa vào bóng dáng của Ánh Dương. Không chỉ ở đôi mắt chất chứa những điều chưa nói, mà còn ở cách cô ấy thấu hiểu chị một cách kỳ lạ.
Như thể… có một phần của Nhật Hạ vẫn luôn tồn tại trong cô ấy.
"Ánh Dương…" Cô khẽ gọi tên cô ấy, giọng nhẹ như một cơn gió thoảng.
Ánh Dương quay lại nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm phản chiếu ánh đèn đường mờ ảo.
Giây phút ấy, như có một sợi dây vô hình kéo hai người lại gần nhau hơn.
Không ai lên tiếng. Không có ngôn từ nào có thể diễn tả những cảm xúc đang cuộn trào trong lồng ngực. Nhã Đoan không chắc đó là vì cô đang nhìn thấy Nhật Hạ trong Ánh Dương, hay vì chính Ánh Dương đã khiến cô rung động.
Chỉ biết rằng…
Khi đôi môi Ánh Dương khẽ chạm vào cô, cả thế giới bỗng chốc lặng đi.
Không khí lạnh buốt len lỏi giữa hai người, nhưng hơi thở của họ lại ngày càng gấp gáp. Nhã Đoan cảm nhận được từng nhịp tim đang đập dồn trong lồng ngực mình.
Ánh Dương nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như muốn nhìn thấu tận đáy lòng. Căng thẳng đọng lại trong không khí, mong manh đến mức chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng có thể phá vỡ ranh giới mờ nhạt này.
"Chị lạnh không?" Giọng Ánh Dương khẽ trầm xuống, một tay vô thức vươn ra, nhẹ nhàng lướt dọc theo cánh tay Nhã Đoan.
Nhã Đoan hơi rùng mình, không rõ vì gió hay vì cái chạm nhẹ đầy ẩn ý ấy. "Không… nhưng hình như em mới là người thấy nóng?" Cô cười khẽ, nhưng giọng nói có chút run rẩy.
Ánh Dương không đáp, chỉ hơi nhướng mày rồi chậm rãi tiến sát hơn. Nhã Đoan có thể cảm nhận rõ hơi thở ấm áp của cô ấy phả nhẹ lên làn da mình, vương vấn một chút mùi bạc hà quen thuộc. Khoảnh khắc ấy, lý trí bảo cô nên lùi lại, nhưng trái tim lại níu giữ. Đôi chân như bị ghim chặt xuống nền đất, tim đập loạn nhịp, còn đầu óc thì trống rỗng.
"Đoan…" Giọng Ánh Dương khẽ khàng, mang theo một tia do dự hiếm thấy.
Nhã Đoan không trả lời, nhưng đôi mắt cô đã nói lên tất cả.
Không chần chừ nữa, Ánh Dương nghiêng người áp sát, nhẹ nhàng chạm vào đôi môi cô.
Ban đầu, nụ hôn chỉ là một sự thăm dò, như thể Ánh Dương đang thử xem cô có né tránh hay không. Nhưng khi Nhã Đoan không đẩy cô ấy ra, ánh mắt Ánh Dương chợt tối lại. Bàn tay cô dứt khoát siết lấy eo Nhã Đoan, kéo sát vào cơ thể mình, như thể không muốn để cô thoát đi một lần nào nữa.
Từ nhẹ nhàng, nụ hôn dần trở nên mãnh liệt.
Hơi thở cả hai đan xen, như muốn nuốt trọn lấy đối phương. Ánh Dương không còn ngập ngừng, mà mạnh mẽ càn quét, chiếm đoạt từng chút một. Bàn tay cô ấy trượt từ eo lên lưng cô, siết chặt.
Nhã Đoan chưa từng trải qua cảm giác này. Sự chủ động, nóng bỏng và chiếm hữu đầy táo bạo của Ánh Dương khiến cô như chìm vào một thế giới khác. Một thế giới mà ở đó, cô không còn là Nhã Đoan lạnh lùng, lý trí, mà chỉ là một người phụ nữ đang bị đắm chìm trong cảm xúc.
Cô vô thức vòng tay qua cổ Ánh Dương, đáp lại nụ hôn càng lúc càng sâu hơn.
Bất giác, một hình ảnh chợt hiện lên trong tâm trí cô—Nhật Hạ.
Cô khẽ rùng mình, dường như nhận ra điều gì đó. Cô nhẹ nhàng đẩy Ánh Dương ra, đôi mắt mang theo một tầng cảm xúc phức tạp. Nhưng Ánh Dương không buông cô ngay, vẫn giữ lấy eo cô, ánh mắt dán chặt vào đôi môi vừa bị mình cướp đoạt.
"Đoan…" Giọng cô ấy khàn đi, mang theo chút khẩn trương.
Nhã Đoan mím môi, cố lấy lại nhịp thở bình thường. "Chúng ta nên… dừng lại một chút."
Ánh Dương nhìn cô hồi lâu, rồi khẽ nở một nụ cười nửa miệng quen thuộc. "Vậy là không phải chị không muốn?"
Cô im lặng, không phủ nhận.
Ánh Dương cười nhẹ, nhưng lần này, trong đôi mắt không chỉ có sự chiếm hữu, mà còn có cả sự dịu dàng. Cô ấy không ép cô nữa, chỉ vươn tay vén những sợi tóc lòa xòa trên mặt cô, giọng khàn đặc:
"Chị có biết không? Từ lúc gặp chị, em đã không còn kiểm soát được bản thân nữa rồi."
Nhã Đoan im lặng, trái tim vẫn đập loạn nhịp sau nụ hôn vừa rồi. Câu nói của Ánh Dương như một cơn sóng ngầm quét qua tâm trí cô, để lại những dư chấn không dễ dàng xua tan.
Cô cúi đầu, không dám nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Ánh Dương. Một phần trong cô muốn tin vào cảm xúc này, nhưng phần còn lại vẫn đang đấu tranh, vẫn sợ hãi điều gì đó.
"Em biết chị đang nghĩ gì." Ánh Dương khẽ nói, giọng trầm ấm như thể đang xoa dịu sự hoảng loạn trong lòng cô. "Nhưng em không phải Nhật Hạ."
Câu nói đó như một viên đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng, khuấy động những gợn sóng trong không khí. Nhã Đoan khẽ run lên, ngước mắt nhìn cô ấy. Ánh Dương không tránh né, vẫn bình tĩnh đối diện cô, ánh mắt đầy sự thấu hiểu.
"Chị không cần phải phủ nhận." Ánh Dương cười nhẹ, nhưng trong nụ cười ấy có chút gì đó cay đắng. "Ngay cả khi chị không nói ra, em vẫn cảm nhận được... Trong lòng chị, em và Nhật Hạ đang chồng lên nhau."
"Không phải..." Nhã Đoan vô thức phủ nhận, nhưng chính cô cũng biết lời nói của mình thiếu sức thuyết phục đến mức nào.
"Vậy thì hãy nói cho em biết, khi em gọi chị bằng biệt danh đó, chị đã nghĩ đến ai?"
Nhã Đoan không trả lời.
Không phải là không muốn, mà là không thể.
Bởi vì cô biết rõ, khi nghe Ánh Dương vô thức gọi mình bằng biệt danh mà chỉ có Nhật Hạ biết, tim cô đã khựng lại.
Bởi vì cô không thể phủ nhận sự quen thuộc trong từng hành động, từng lời nói, thậm chí cả những cử chỉ nhỏ nhặt nhất của Ánh Dương.
Nhưng Ánh Dương không phải Nhật Hạ.
Nhã Đoan nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Khi mở mắt ra, chị đã lấy lại bình tĩnh.
"Em đúng là rất giống cô ấy." Giọng chị nhẹ như gió thoảng, mang theo chút gì đó hoài niệm. "Nhưng em không phải Nhật Hạ. Và chị cũng không muốn dùng em để thay thế cô ấy."
Ánh Dương nhìn cô hồi lâu, rồi khẽ cười.
"Chị không dùng em để thay thế, nhưng chị đang sợ hãi vì em giống cô ấy quá nhiều, đúng không?"
Nhã Đoan giật mình, nhưng không phản bác.
Ánh Dương thở dài, cánh tay vẫn ôm chặt eo Nhã Đoan, không hề có ý định buông ra. Sau khoảnh khắc im lặng, cô ấy càng siết chặt hơn, kéo cô ép sát vào người mình, hơi thở nóng rực phả lên làn da mỏng manh của cô trong màn đêm tĩnh lặng.
Nhã Đoan khẽ run, nhưng không né tránh. Cô ngẩng lên, ánh mắt dao động khi chạm phải đôi mắt sâu thẳm của cô ấy.
Ánh Dương chậm rãi lên tiếng, giọng nói trầm thấp vang lên ngay bên tai cô:
"Em cũng không hiểu vì sao bản thân mình lại thay đổi sau vụ tai nạn. Nhưng... có một điều em chắc chắn."
Bàn tay cô ấy vô thức vuốt nhẹ dọc sống lưng cô, như muốn khắc ghi cảm giác này.
"Ngay từ khi tỉnh lại..." Em cúi xuống, hơi thở gần đến mức gần như chạm vào môi chị. "...giọng nói đầu tiên em nghe thấy... là giọng của cô ấy."
Nhã Đoan khẽ cứng người. Cơ thể cô bị ép sát vào người cô ấy, hơi thở lúng túng trong khoảng cách quá gần này.
"Lúc đó, em gần như mất toàn bộ ký ức. Nhưng có một giọng nói cứ vang lên trong đầu em... Nhẹ nhàng, nhưng đầy tha thiết. Cô ấy nói, em phải sống tiếp, phải làm một điều quan trọng. Và từ giây phút ấy, dù không nhớ được trọn vẹn quá khứ, em vẫn cảm thấy có một sợi dây vô hình đang níu giữ mình lại."
Ánh Dương cúi xuống, khoảng cách giữa hai người dường như bị xóa nhòa.
"Chị biết điều kỳ lạ nhất là gì không?"
Nhã Đoan không trả lời. Cô chỉ cảm nhận được bàn tay siết chặt trên eo mình, hơi thở trầm thấp của cô ấy quẩn quanh bên tai, và cả nhịp tim không ổn định của chính mình.
"Mỗi khi nhìn thấy chị..." Ánh Dương tiếp tục, ánh mắt đầy mê hoặc. "...em có cảm giác như mình đang từng bước tiến gần hơn đến câu trả lời."
Những lời nói ấy, ánh mắt ấy, vòng tay siết chặt ấy... Tất cả đều khiến Nhã Đoan như chìm sâu hơn vào một vòng xoáy cảm xúc khó tả.
"Ánh Dương..." Cô khẽ gọi tên cô ấy, nhưng không biết nên nói gì tiếp theo.
Là do không khí quá ái muội, hay là do bản thân cô đang rung động?
Giây phút ấy, Ánh Dương khẽ nghiêng đầu, môi cô ấy chạm nhẹ lên làn da mỏng manh nơi gò má cô. Một nụ hôn nhẹ, nhưng lại mang theo dòng điện tê dại chạy dọc sống lưng.
"Chị muốn biết sự thật không?" cô ấy thì thầm, giọng nói khàn khàn mang theo sự mê hoặc không thể cưỡng lại.
Nhã Đoan thở hắt ra, bàn tay bất giác bấu nhẹ vào áo cô ấy.
"Muốn."
Ánh Dương khẽ cười, siết chặt vòng tay hơn nữa.
"Vậy thì, đừng trốn tránh em nữa."