CHƯƠNG 12: ĐÊM CỦA CHÚNG TA

Buổi chiều muộn, ánh đèn đường bắt đầu hắt xuống những vệt sáng dài trên mặt đường. Ánh Dương chờ sẵn bên ngoài công ty của Nhã Đoan, tay đút túi quần, dáng vẻ thoải mái nhưng ánh mắt lại sắc bén như đang quan sát xung quanh.

Nhã Đoan bước ra, nở một nụ cười tươi tắn khi trông thấy Ánh Dương đứng đợi.

"Chờ lâu chưa?"

"Không lâu, vừa kịp lúc tan làm của chị." Ánh Dương nhoẻn miệng cười, đưa tay mở cửa xe cho Nhã Đoan. Nhưng ngay khi cô vừa định bước vào, một giọng nói đầy mỉa mai vang lên sau lưng.

"Chậc, xem ai đây? Bạn gái mới của chị dâu tôi à?"

Ánh Dương lập tức quay đầu lại, ánh mắt sắc bén chạm ngay vào một khuôn mặt quen thuộc đến rợn người—khuôn mặt đã từng xuất hiện trong giấc mơ ám ảnh của cô.

Nhật Đông.

Hắn đứng đó, khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh lùng xen lẫn vẻ khinh thường. Bộ vest hàng hiệu hắn mặc chẳng thể che giấu được khí chất ngang tàng và sự kiêu ngạo của một kẻ quen thói dùng quyền lực để chèn ép người khác.

"Cậu muốn gì?" Nhã Đoan lên tiếng, giọng điệu bình thản nhưng không giấu được sự căng thẳng.

Nhật Đông nhếch môi cười nhạt, ánh mắt lướt qua Ánh Dương đầy khiêu khích.

"Chỉ là muốn nói chuyện một chút với chị thôi. Về thứ mà chị đang giữ của gia đình tôi."

Ánh Dương bước lên một bước, chắn trước Nhã Đoan, giọng trầm xuống đầy cảnh giác.

"Nếu cậu muốn nói chuyện, thì chọn cách khác đi. Đừng kiếm chuyện ngay trước cửa công ty."

Nhật Đông hất cằm, cười khẩy.

"À, tôi quên mất, bây giờ cô ta có người bảo vệ rồi nhỉ? Nhưng cô nghĩ mình có thể bảo vệ cô ta bao lâu? Thứ tôi muốn lấy lại, nhất định tôi sẽ lấy được. Và ai cản đường tôi... sẽ không có kết cục tốt đâu."

Ánh Dương nheo mắt, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Hình ảnh từ giấc mơ hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết—Nhật Đông đứng trong bóng tối, nhìn Nhật Hạ gục ngã trong đau đớn. Lời cảnh báo của Nhật Hạ vang vọng trong tâm trí cô: "Hắn sẽ không dừng lại... Nhã Đoan sẽ là người tiếp theo."

Siết chặt bàn tay, Ánh Dương kìm nén cơn giận, trừng mắt nhìn Nhật Đông.

"Tôi khuyên cậu nên suy nghĩ kỹ trước khi làm bất cứ điều gì ngu ngốc."

Nhật Đông bật cười, giọng điệu chế nhạo.

"Cứ chờ xem."

Hắn quay người bỏ đi, để lại một bầu không khí căng thẳng bao trùm. Nhã Đoan cắn môi, cảm nhận rõ ràng bàn tay Ánh Dương đang siết chặt lấy tay mình. Cô quay sang nhìn cô ấy, chạm phải ánh mắt sâu thẳm chứa đầy quyết tâm và cả sự lo lắng.

"Chúng ta đi thôi."

Ánh Dương trầm giọng nói, kéo Nhã Đoan vào xe, lòng thầm thề dù thế nào cũng sẽ không để kịch bản trong giấc mơ trở thành sự thật.

Sau khi về đến nhà, Nhã Đoan nhẹ nhàng đóng cửa, thở dài một hơi, dường như trong lòng vẫn còn vướng bận. Ánh Dương nhận ra điều đó, cô nhẹ nhàng đặt tay lên vai Nhã Đoan, giọng trầm ấm:

"Chị đang lo lắng chuyện gì sao?"

Nhã Đoan do dự một lát rồi thở dài, chậm rãi nói:

"Thật ra dạo gần đây, chị luôn cảm giác có người lởn vởn quanh nhà mình. Không chỉ ở đây, mà cả nhà mẹ chị nữa. Thậm chí ở trường của bé Bông, chị cũng thấy có người khả nghi xuất hiện."

Ánh Dương khẽ nhíu mày, nhưng nhanh chóng giãn ra, nhẹ nhàng siết tay Nhã Đoan trấn an:

"Đó là người của em."

Nhã Đoan sững người, ánh mắt có chút hoang mang:

"Người của em?"

Ánh Dương gật đầu, đôi mắt sâu thẳm hiện lên tia kiên định:

"Em đã nhờ vài người đáng tin cậy theo dõi và bảo vệ chị cùng gia đình. Em lo chuyện trong mơ có thể thành sự thật, chị phải cẩn thận."

Nhã Đoan nhìn cô chằm chằm, trái tim khẽ rung động. Cô không biết nên trách hay cảm kích trước sự chu đáo này. Một lúc sau, cô mới chậm rãi hỏi:

"Giấc mơ nào?"

Ánh Dương hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn quyết định kể lại. Cô thuật lại giấc mơ của mình, từng hình ảnh mơ hồ rồi dần rõ nét, từng cảm giác nghẹt thở đến hoang mang, đặc biệt là gương mặt kẻ chủ mưu… chính là Nhật Đông.

Nhã Đoan cảm thấy cả cơ thể mình lạnh toát, từng thớ thịt như đông cứng lại. Cô siết chặt hai tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến mức đau rát, nhưng cơn đau ấy chẳng thể so sánh với nỗi bàng hoàng đang cuộn trào trong lồng ngực. Cô không ngờ… không ngờ rằng Nhật Hạ—người phụ nữ mạnh mẽ mà cô yêu—lại bị chính người thân của mình hại chết. Hóa ra, vụ tai nạn ấy không phải chỉ là một sự trùng hợp nghiệt ngã, mà là một kế hoạch được sắp đặt tàn nhẫn. Nghĩ đến cảnh Nhật Hạ cô độc đối mặt với cái chết trên con đường cao tốc đêm hôm đó, lòng Nhã Đoan quặn thắt đến nghẹt thở.

Nhật Đông…

Cái tên ấy giờ đây trở thành một vết dao cứa sâu vào tâm trí cô. Không chỉ vì lòng tham mà hắn sẵn sàng cướp đi sinh mạng của chị gái ruột mình, giờ đây hắn còn muốn lặp lại bi kịch đó với cô. Nhã Đoan cắn chặt môi, đôi mắt ngập tràn lửa giận. Cô không cho phép hắn tiếp tục giẫm đạp lên những gì mà Nhật Hạ đã để lại. Và càng không thể để hắn làm tổn thương người thân của mình thêm một lần nào nữa.

Ánh Dương nhận ra sự bàng hoàng pha lẫn phẫn nộ trong mắt Nhã Đoan. Cô không run rẩy vì sợ hãi, mà bởi nỗi đau và căm giận đang cuộn trào trong lồng ngực. Ngón tay Nhã Đoan siết chặt thành quyền, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay như muốn khắc ghi sự thật cay nghiệt này vào tận xương tủy. Nhật Hạ – người phụ nữ cô yêu – đã bị chính em trai cùng mẹ khác cha của mình hại chết, chỉ vì lòng tham và sự tàn độc đến đáng sợ.

Không để Nhã Đoan chìm sâu trong cơn sóng cảm xúc hỗn loạn, Ánh Dương kéo cô vào vòng tay, giữ chặt lấy bờ vai run rẩy. Giọng cô trầm thấp, kiên định như một lời thề khắc cốt ghi tâm:

"Chị không đơn độc. Em sẽ không để ai chạm vào chị, dù chỉ một đầu ngón tay. Từ bây giờ, đừng ở một mình, cũng đừng tin bất kỳ ai ngoài em. Nhật Đông có thể nhẫn tâm với người thân của hắn, thì cũng có thể tàn nhẫn với người khác. Em thề, hắn sẽ không bao giờ có cơ hội làm tổn thương chị."

Sự kiên định trong ánh mắt Ánh Dương như một ngọn lửa cháy rực, thiêu rụi mọi hoài nghi và bất an. Nhã Đoan lặng người, trái tim vốn dĩ đã nguội lạnh bỗng rung lên một nhịp mạnh mẽ. Không phải vì sợ hãi, mà là vì cô nhận ra—có một người sẵn sàng đặt tất cả để bảo vệ mình.

Không còn khoảng cách, không còn do dự. Nhã Đoan siết chặt lấy vạt áo của Ánh Dương, kéo cô sát lại. Hơi thở của cả hai quấn lấy nhau, nóng bỏng và gấp gáp. Ánh Dương thoáng sững lại, rồi ánh mắt chợt tối đi bởi ham muốn không thể kìm nén.

Cô cúi xuống, chiếm đoạt đôi môi Nhã Đoan một cách mãnh liệt, như muốn khẳng định sự tồn tại của mình trong thế giới đầy rẫy nguy hiểm này. Bàn tay mạnh mẽ trượt dọc theo đường cong mềm mại, kéo Nhã Đoan vào một vòng xoáy của khao khát và đam mê. Mọi suy nghĩ lý trí đều bị cuốn trôi, chỉ còn lại những xúc cảm nguyên sơ nhất giữa hai con người đang tìm kiếm sự cứu rỗi trong nhau.

Ánh Dương siết chặt lấy Nhã Đoan, môi cô lướt nhẹ qua cổ người phụ nữ, từng cái chạm đều mang theo sự chiếm hữu không thể kiềm chế. Hơi thở của cả hai hòa quyện vào nhau, nóng bỏng và rực cháy như lửa. Nhã Đoan không thể kháng cự được nữa, cả cơ thể cô như mềm nhũn trước sự tấn công mạnh mẽ và cuồng nhiệt của Ánh Dương.

Chiếc áo sơ mi trên người Nhã Đoan bị cởi bỏ một cách chậm rãi nhưng đầy dứt khoát. Làn da trắng mịn của cô hiện ra dưới ánh đèn mờ ảo, khiến Ánh Dương không thể nào rời mắt. Bàn tay cô lướt dọc theo đường cong cơ thể Nhã Đoan, như muốn khắc ghi từng centimet trên da thịt. Nhã Đoan khẽ rùng mình, hơi thở trở nên gấp gáp khi cảm nhận được những nụ hôn rực lửa của Ánh Dương trượt dần xuống.

Những ngón tay nóng bỏng chạm vào từng nơi nhạy cảm nhất, mang đến một cảm giác vừa tê dại vừa đê mê. Nhã Đoan siết chặt lấy bờ vai của Ánh Dương, cảm nhận sự cứng cáp, mạnh mẽ từ cô gái trẻ. Cô chưa từng nghĩ rằng một người nhỏ tuổi hơn lại có thể khiến bản thân mình mất kiểm soát đến vậy.

Ánh Dương thì thầm bên tai Nhã Đoan, giọng nói khàn đặc vì khao khát:

"Chị là của em, chỉ một mình em."

Không đợi Nhã Đoan đáp lại, cô cúi xuống chiếm lấy bờ môi đang run rẩy kia, mang theo tất cả sự đam mê cuồng nhiệt. Cả hai quấn lấy nhau, từng cử động đều bùng cháy như lửa, hòa vào nhau trong một bản nhạc đầy hoang dại và say đắm.

Đêm nay, không có gì tồn tại ngoài họ. Không còn quá khứ, không có tương lai. Chỉ có hiện tại, nơi họ hòa quyện vào nhau, nếm trải từng hơi thở, từng nhịp đập con tim đang đập dồn dập, như một khúc ca của những linh hồn đang rực cháy.

Sau trận hoan ái đầy mãnh liệt, cả hai nằm cạnh nhau, hơi thở vẫn còn vương chút gấp gáp. Ánh Dương vươn tay kéo Nhã Đoan sát vào lòng, cằm tựa lên đỉnh đầu cô, giọng khàn khàn còn vương hơi nóng của dục vọng.

"Chị hài lòng chứ?" Cô hỏi, ánh mắt ánh lên tia tinh nghịch nhưng vẫn không giấu được sự quan tâm.

Nhã Đoan hơi ngượng, khẽ vùi mặt vào ngực Ánh Dương để trốn tránh ánh nhìn sắc bén kia.

"Em còn dám hỏi sao?"

Ánh Dương bật cười trầm thấp, bàn tay không an phận vuốt ve tấm lưng trần của Nhã Đoan, giọng điệu trêu chọc:

"Vậy có nghĩa là rất hài lòng rồi nhỉ? Nếu chị chưa đủ thì em có thể—"

"Đừng có nói linh tinh!" Nhã Đoan nhéo nhẹ vào eo cô, khiến Ánh Dương bật cười lớn.

Không gian dần chìm vào sự yên tĩnh, chỉ còn lại nhịp thở hòa quyện của hai người. Nhã Đoan nhắm mắt, cảm nhận vòng tay rắn chắc đang ôm lấy mình, cảm giác an toàn lan tỏa trong lòng. Cô chưa bao giờ nghĩ lại sẽ có một ngày được ai đó bao bọc, chở che như thế này, như lúc Nhật Hạ vẫn còn sống.

Ánh Dương khẽ thì thầm bên tai cô:

"Ngủ đi, chị không cần phải lo gì hết. Có em ở đây rồi."

Dưới ánh đèn ngủ vàng nhạt, Nhã Đoan khẽ trở mình, tựa đầu lên cánh tay rắn rỏi của Ánh Dương. Cô im lặng một lúc lâu, như thể đang cân nhắc từng lời trước khi cất giọng:

"Ánh Dương, chị có thể tin em, nhưng... giấc mơ có thực sự chính xác đến thế không? Làm sao em chắc chắn rằng những gì mình thấy không phải chỉ là ảo giác ?"

Ánh Dương khẽ nhíu mày, một tay vươn ra vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của Nhã Đoan, giọng trầm xuống:

"Không chỉ là giấc mơ đâu, Đoan. Em đã tìm hiểu thêm về vụ tai nạn đó."

Cô với lấy điện thoại trên tủ đầu giường, mở một số tài liệu và hình ảnh mà mình thu thập được. Ngón tay thon dài lướt nhẹ qua màn hình, dừng lại ở một bức ảnh chụp chiếc xe của Nhật Hạ sau vụ tai nạn.

"Nhìn đi, đây là hình ảnh hiện trường. Ban đầu, cảnh sát kết luận là tai nạn liên hoàn do mất kiểm soát, nhưng có một điểm bất thường."

Ánh Dương phóng to một góc ảnh, chỉ vào dấu vết trên lốp xe của Nhật Hạ.

"Lốp trước bị cắt một đường rất nhỏ nhưng đủ để gây rò rỉ áp suất dần dần. Điều này có thể khiến xe mất kiểm soát khi chạy với tốc độ cao."

Nhã Đoan cắn môi, ánh mắt tối lại.

"Nhưng vẫn chưa đủ chứng minh Nhật Đông đứng sau chuyện này..."

"Chị nói đúng." Ánh Dương gật đầu, giọng trầm ổn. "Nhưng em còn một chuyện nữa. Trước ngày Nhật Hạ gặp nạn, có một giao dịch đáng ngờ trong tài khoản của một người làm việc trong gara bảo dưỡng xe của cô ấy. Hắn ta nhận một khoản tiền lớn từ một tài khoản ẩn danh. Em đã nhờ người kiểm tra, và tài khoản đó có liên hệ gián tiếp với một công ty vỏ bọc mà Nhật Đông sở hữu."

Nhã Đoan nín thở, cảm giác một cơn lạnh chạy dọc sống lưng.

"Nhưng..." Cô chợt ngập ngừng. "Nếu vậy, tại sao cảnh sát không phát hiện ra? Tại sao mọi chuyện lại dễ dàng bị chôn vùi như thế?"

Ánh Dương thở dài, kéo cô lại gần, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán.

"Đoan à, đôi khi sự thật không phải lúc nào cũng được nhìn thấy ngay lập tức. Có những kẻ sẵn sàng che giấu nó bằng mọi giá. Nhưng em hứa, em sẽ không để mọi chuyện dừng lại ở đây."

Nhã Đoan nhìn sâu vào mắt Ánh Dương, thấy trong đó là sự kiên định, là quyết tâm. Cô khẽ siết tay Ánh Dương, cảm giác bất an vẫn còn, nhưng có cô ấy bên cạnh, ít nhất cô biết mình không đơn độc.

"Cảm ơn em, Ánh Dương..." Cô thì thầm.

"Không cần cảm ơn, vì em làm tất cả điều này không chỉ vì chị, mà còn vì Nhật Hạ." Ánh Dương dịu dàng vuốt ve gò má cô. "Và cũng vì em không muốn mất chị."

Nhã Đoan ngồi bật dậy, ánh mắt tối sầm lại. Cô siết chặt tấm chăn quấn quanh người, khớp hàm hơi run lên vì phẫn nộ.

"Nhật Đông… hắn ta thực sự đã ra tay với chính chị ruột của mình? Vì tiền, vì quyền lực, hắn có thể đẩy chị gái mình vào chỗ chết?"

Giọng cô nghẹn lại, pha lẫn sự đau lòng và tức giận. Những ký ức về Nhật Hạ ùa về—một nữ giám đốc tài giỏi, xinh đẹp và đầy tự tin. Cô ấy luôn xuất hiện với phong thái mạnh mẽ, ánh mắt sắc sảo nhưng lại dịu dàng khi nhìn Nhã Đoan. Nhật Hạ không chỉ thông minh mà còn quyết đoán, luôn biết cách lèo lái công ty vượt qua những giai đoạn khó khăn nhất.

Hình ảnh người phụ nữ mà Nhã Đoan từng yêu thương, trong những bộ vest thanh lịch, nụ cười rạng rỡ nhưng cũng mang nét kiêu hãnh, từng bước khẳng định vị thế của mình trên thương trường… tất cả cứ thế hiện lên trong tâm trí cô. Nhớ về những lúc Nhật Hạ dịu dàng chăm sóc mình, về những cái ôm ấm áp, về những lời hứa hẹn chưa kịp thực hiện—tất cả nay đã hóa thành hư vô.

Nhã Đoan siết chặt tay, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay đến mức đau nhói. Cô không chỉ đau lòng, mà còn phẫn nộ. Nhật Đông… hắn không chỉ cướp đi Nhật Hạ khỏi cô, hắn đã tàn nhẫn hủy hoại người con gái cô yêu bằng chính lòng tham và sự tàn độc của mình!

"Ánh Dương, nếu những gì em nói là sự thật, nếu Nhật Đông thực sự đứng sau tất cả… thì hắn sẽ không dừng lại đâu. Hắn đã làm một lần, thì sẽ còn có lần thứ hai. Hắn sẽ tìm mọi cách trừ khử những ai cản đường hắn." Cô nhìn thẳng vào Ánh Dương, đôi mắt tràn đầy lo lắng. "Em cũng đang ở trong tầm ngắm của hắn, em có hiểu không?"

Ánh Dương không nói gì ngay. Cô lặng lẽ đưa tay lên, nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Nhã Đoan, nhẹ nhàng xoa dịu. Một lúc sau, cô mới khẽ cười, ánh mắt sâu thẳm nhưng kiên định.

"Chị nghĩ em sợ hắn à?"

Nhã Đoan sững người. Ánh Dương ngả người về sau, tay chống xuống nệm, giọng nói toát ra một sự tự tin lạnh lùng.

"Hắn có thể nguy hiểm với người khác, nhưng với em thì không dễ dàng như vậy đâu." Cô nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười sắc bén. "Nhật Đông có tiền, có quyền, có người chống lưng… nhưng em cũng không phải tay mơ. Em không đơn độc trong cuộc chiến này, chị quên rồi sao?"

Nhã Đoan ngỡ ngàng nhìn cô.

"Em đã từng nói, em có những mối quan hệ của riêng mình. Những kẻ như Nhật Đông, em đã đối phó không ít. Quan trọng là tìm ra điểm yếu của hắn và hạ gục đúng lúc."

Cô nhẹ nhàng nâng cằm Nhã Đoan lên, buộc cô phải nhìn vào mắt mình.

"Chị đừng lo cho em, Nhã Đoan. Điều chị cần làm bây giờ là giữ an toàn cho bản thân và bé Bông. Còn Nhật Đông… cứ để em lo."

Nhã Đoan cảm thấy tim mình thắt lại trước sự điềm tĩnh của Ánh Dương. Trong khoảnh khắc đó, cô nhận ra—Ánh Dương không chỉ là một người trẻ tuổi liều lĩnh. Cô ấy có bản lĩnh, có sự chuẩn bị, và có một ý chí mạnh mẽ không gì có thể lay chuyển.

Nhưng chính điều đó lại càng khiến Nhã Đoan lo lắng hơn.

Cô đưa tay chạm vào gương mặt Ánh Dương, ánh mắt dịu lại.

"Em hứa với chị một chuyện được không?"

"Sao nào?"

"Hãy bảo vệ bản thân, dù có chuyện gì xảy ra cũng không được hành động lỗ mãng."

Ánh Dương nhìn cô một lúc lâu, rồi bật cười, kéo cô lại gần, vùi mặt vào hõm cổ cô.

"Chị càng ngày càng giống một bà vợ lo lắng cho chồng rồi đấy."

"Ánh Dương!"

"Được rồi, em hứa." Cô khẽ thì thầm, giọng trầm ấm. "Vì chị, em sẽ không để mình gặp chuyện gì đâu."