Sau tất cả, Nhã Đoan vẫn cảm thấy có điều gì đó chưa thực sự khép lại. Những câu hỏi chưa có lời giải về sự liên kết kỳ lạ giữa Ánh Dương và Nhật Hạ vẫn luôn ám ảnh cô.
Tại một đêm yên tĩnh, khi chỉ còn lại tiếng gió lùa qua tán cây, Nhã Đoan quyết định phá vỡ sự im lặng.
"Ánh Dương… em có bao giờ cảm thấy quen thuộc với cái tên Nhật Hạ không?"
Ánh Dương đang ngồi tựa vào lan can, ánh mắt nhìn xa xăm. Cô không quay lại, nhưng giọng nói vang lên trầm lắng:
"Từ lần đầu tiên nghe đến cái tên đó, em đã cảm thấy rất lạ… như thể nó vốn đã thuộc về em từ lâu rồi."
Nhã Đoan siết nhẹ ly rượu trong tay. Cô biết mình không hề nhầm lẫn—sự trùng hợp giữa Ánh Dương và Nhật Hạ không phải là ngẫu nhiên.
"Chị nghĩ… Nhật Hạ chưa bao giờ thực sự rời đi."
Ánh Dương nhắm mắt lại, cảm nhận một làn gió nhẹ lướt qua da. Một ký ức xa xăm hiện về—một cảm giác ấm áp, một giọng nói quen thuộc văng vẳng bên tai.
"Tại sao chị lại nói vậy?"
Nhã Đoan khẽ cười, đặt ly rượu xuống bàn.
"Em chưa từng thắc mắc tại sao em luôn có cảm giác muốn bảo vệ chị sao? Hoặc tại sao ngay từ lần đầu gặp nhau, chị đã cảm thấy ở em có điều gì đó rất đặc biệt?"
Ánh Dương trầm ngâm. Đúng vậy… cô luôn có một sự thôi thúc mãnh liệt để bảo vệ Nhã Đoan, ngay cả khi cô không hiểu lý do.
Nhưng giờ đây, từng mảnh ghép trong tâm trí cô dần khớp lại với nhau.
"Ý chị là… em có liên quan đến Nhật Hạ?"
Nhã Đoan gật đầu, đôi mắt ánh lên sự chắc chắn.
"Không phải chỉ là liên quan. Mà chính em… có thể là sự tiếp nối của cô ấy."
Khoảnh khắc đó, Ánh Dương cảm thấy như một luồng sáng lướt qua tâm trí mình. Những giấc mơ rời rạc, những ký ức không thuộc về cô, những cảm xúc sâu thẳm mà cô không thể lý giải—tất cả đều có một câu trả lời.
Cô không chỉ đơn thuần là một người xa lạ bước vào cuộc đời Nhã Đoan.
Cô chính là mảnh ghép còn sót lại của Nhật Hạ.
Không phải tái sinh, không phải đầu thai, nhưng một phần linh hồn Nhật Hạ—phần cảm xúc, phần tình yêu và sự nuối tiếc chưa kịp nói ra—vẫn còn tồn tại đâu đó trong cô.
Nhã Đoan nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Ánh Dương, chậm rãi nói:
"Nếu em thực sự là sự tiếp nối của Nhật Hạ… thì em nghĩ mình sẽ làm gì?"
Ánh Dương hít một hơi thật sâu, rồi mỉm cười.
"Em sẽ sống… và bảo vệ chị, lần này một cách trọn vẹn."
Nhã Đoan bật cười, nhưng lần này không còn là nụ cười buồn bã hay nặng trĩu ký ức nữa.
Lần này, đó là một nụ cười của sự giải thoát và hạnh phúc.
Bởi vì cuối cùng, dù trong bất kỳ hình hài nào, người đó vẫn ở đây.
------------------------------------
Đêm ấy, Ánh Dương và Nhã Đoan đều có cùng một giấc mơ.
Họ đứng giữa một không gian mờ ảo, xung quanh là màn sương trắng lơ lửng. Không có bầu trời, không có mặt đất, chỉ có một cảm giác trống rỗng và xa vời.
Ở phía xa, một bóng dáng quen thuộc dần hiện ra.
Nhật Hạ.
Cô mặc một chiếc váy trắng đơn giản, mái tóc dài khẽ lay động trong làn gió vô hình. Gương mặt cô vẫn đẹp như trong những bức ảnh còn sót lại, nhưng ánh mắt mang theo một nỗi buồn sâu thẳm.
"Chị Nhã Đoan…"
Giọng cô vang lên, dịu dàng nhưng cũng đầy day dứt.
Nhã Đoan sững sờ.
"Nhật Hạ…" Giọng cô run lên, cảm giác quen thuộc dâng tràn trong lòng.
Nhật Hạ mỉm cười nhẹ, ánh mắt cô dừng lại trên gương mặt Nhã Đoan và Ánh Dương.
"Cuối cùng chị cũng biết hết mọi chuyện rồi phải không?"
Nhã Đoan bước lên một bước, giọng nghẹn lại.
"Em đã biết từ trước rồi đúng không? Biết ai đã hại mình… biết ai đứng sau cái chết của em?"
Nhật Hạ khẽ gật đầu.
"Đúng vậy. Ngay từ khoảnh khắc chiếc xe mất lái… em đã hiểu chuyện gì đang xảy ra."
Cảnh tượng trong quá khứ bỗng hiện lên như một thước phim quay chậm.
Nhật Hạ ngồi sau vô lăng, trên con đường quen thuộc về nhà.
Mọi thứ diễn ra bình thường, cho đến khi chiếc xe đột nhiên rung lắc mạnh. Một cảm giác lạ lan tỏa trong lòng, nhưng cô chưa kịp phản ứng thì—
Bánh xe trượt đi mất kiểm soát.
Lốp xe nổ tung.
Chiếc xe lao đi như một viên đạn mất phương hướng.
Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi bị bóng tối nuốt chửng, Nhật Hạ nhận ra một điều.
—Có người đã động tay vào xe của cô.
Và cô cũng hiểu rõ người đó là ai.
Màn sương tan dần, kéo họ trở về thực tại trong giấc mơ. Nhã Đoan nghiến chặt răng, nắm chặt tay thành nắm đấm.
"Em đã biết… Vậy tại sao? Tại sao em không làm gì cả? Tại sao em không báo cho ai biết?"
Nhật Hạ nhìn cô với một ánh mắt dịu dàng nhưng đầy đau xót.
"Vì em không muốn Nhật Đông bị vạch trần."
Ánh Dương cau mày. "Hắn đã giết em, vậy mà em vẫn muốn bảo vệ hắn sao?"
Nhật Hạ cười buồn.
"Dù thế nào đi nữa, hắn vẫn là anh trai em. Em không thể để ba mẹ biết sự thật này. Nếu họ biết con trai mình đã giết con gái mình, họ sẽ không sống nổi."
"Nhưng em lại chọn cách che giấu tất cả bằng chính mạng sống của mình?" Nhã Đoan nghẹn giọng, nước mắt dâng tràn trong đôi mắt cô.
Nhật Hạ lắc đầu.
"Không chỉ vì vậy… mà còn vì một điều khác."
Cô quay sang nhìn Ánh Dương, ánh mắt mang theo một sự ấm áp khó diễn tả.
"Ngay khoảnh khắc đó, Chị có một sự thôi thúc vô hình… một cảm giác rất lạ, như thể có một sợi dây nào đó đang kéo chị về phía em."
Ánh Dương khựng lại.
"Một sợi dây mà chị không thể lý giải, nhưng nó quá mạnh mẽ… khiến chị không thể không đi theo nó."
Cô mỉm cười, lần này nụ cười có chút nhẹ nhõm hơn.
"Có lẽ… định mệnh đã sắp đặt mọi thứ từ trước rồi."
Cơn gió nhẹ lướt qua, cuốn lấy những ký ức cũ kỹ và đau đớn. Nhã Đoan cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt.
"Em quay lại lần này… là vì muốn cảnh báo chị về Nhật Đông đúng không?"
Nhật Hạ gật đầu.
"Hắn sẽ không dừng lại. Hắn sẽ tìm cách hại chị, Nhã Đoan. Em không thể đứng nhìn thêm nữa."
Cô đưa tay đặt lên vai Nhã Đoan, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
"Lần này, em sẽ không để chị chiến đấu một mình nữa."
Ánh sáng dần bao trùm không gian, bóng dáng Nhật Hạ nhạt nhòa dần.
Trước khi hoàn toàn biến mất, cô mỉm cười dịu dàng.
"Hãy sống thật tốt nhé, cả hai người."
Một cơn gió cuốn qua, và Nhật Hạ biến mất vào hư vô.
Ánh Dương và Nhã Đoan bật dậy khỏi giấc mơ, hơi thở dồn dập. Họ nhìn nhau, không cần nói lời nào cũng hiểu rằng—
Sự thật cuối cùng đã sáng tỏ.