Màn đêm phủ kín khu nhà bỏ hoang, gió rít qua những ô cửa kính vỡ vụn, mang theo mùi ẩm mốc và thép lạnh. Bên trong, Minh Hùng ung dung ngồi trên chiếc ghế cũ kỹ, điếu xì gà cháy đỏ lập lòe trong tay. Nhật Đông thì sốt ruột đi tới đi lui, đôi mắt vằn đỏ vì lo sợ.
"Mày bình tĩnh chút coi," Minh Hùng nhếch mép, nhả một làn khói dày đặc.
"Bình tĩnh? Tao đã mất tất cả!" Nhật Đông rít lên. "Bây giờ chỉ còn con bé này làm con tin. Nếu chúng không mang cổ phần đến, tao sẽ—"
BÙM!
Cánh cửa kim loại bất ngờ nổ tung, mảnh vỡ bay tứ tung.
Ánh Dương lao vào như cơn bão, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao bén ngót. Không một lời báo trước, cô siết cò.
Tạch! Tạch!
Hai tên đàn em đổ gục, súng trên tay chưa kịp chĩa về phía cô.
"CHẾT TIỆT! BẮN NÓ!" Nhật Đông gào lên.
Nhưng ngay lúc đó, đèn vụt tắt.
Không gian chìm vào bóng tối.
Tách! Tách! Những tia lửa lóe lên từ súng giảm thanh. Tiếng la hét vang lên. Những cái bóng di chuyển nhanh như quỷ dữ.
Nhật Đông hoảng loạn rút súng, nhưng bóng tối không có mắt.
"ÁNH SÁNG! BẬT ĐÈN LÊN!" Minh Hùng quát.
Nhưng không ai đáp lại. Từng tên đàn em gục xuống trong bóng tối, tiếng rên rỉ vang vọng đầy kinh hoàng.
Rồi một giọng nói vang lên giữa màn đêm—lạnh lùng, tàn nhẫn:
"Nhật Đông... mày nghĩ mày có thể thoát được sao?"
Một tia sáng lóe lên. Đèn pin chiếu thẳng vào gương mặt tái nhợt của Nhật Đông. Hắn giật bắn người, lùi về phía sau.
Ánh Dương từ từ tiến đến, đôi mắt sáng lên như mãnh thú.
"Giờ thì, trò chơi kết thúc rồi."
Cô nâng súng, nổ một phát.
Viên đạn bay sượt qua tai Nhật Đông, găm thẳng vào tường. Sức ép khiến hắn ngã ngửa ra sàn, mồ hôi túa ra lạnh ngắt.
Minh Hùng nghiến răng, quay người định rút súng, nhưng bụp!
Một bóng đen lướt đến nhanh như chớp, cú đấm của Sky giáng thẳng vào quai hàm hắn. Minh Hùng loạng choạng, máu rỉ ra từ khóe môi.
Sky nắm cổ áo hắn, gằn giọng:
"Đây không phải là một cuộc thương lượng. Đây là sự kết thúc của mày."
Minh Hùng nhìn quanh—đám đàn em của hắn đã nằm la liệt trên sàn, bất động.
Mọi thứ... kết thúc trong chớp mắt.
Nhật Đông quỳ sụp xuống, run rẩy như một con chó mất chủ.
Ánh Dương cúi xuống, chậm rãi thì thầm vào tai hắn, từng chữ như lưỡi dao khắc sâu vào não hắn:
"Nhật Hạ... gửi lời chào mày từ địa ngục."
----------------------------------
Bé Bông bị trói chặt vào một chiếc ghế gỗ cũ kỹ, hai mắt bịt kín, cơ thể run rẩy vì sợ hãi. Cách đó không xa, bạn gái của Sky – Thanh Trúc, cũng bị trói tương tự, khóe miệng rỉ máu, có lẽ đã bị đánh khi cố phản kháng.
Minh Hùng và Nhật Đông đã bị khống chế, nhưng vẫn còn một vài tên đàn em cố thủ ở khu vực này. Trận chiến chưa kết thúc.
Ánh Dương ra hiệu cho Sky, ánh mắt cả hai gặp nhau, ngầm hiểu kế hoạch.
"Xử bọn còn lại. Tao sẽ đưa họ ra ngoài." Sky khẽ gật đầu.
Ánh Dương tiến về phía bé Bông, cẩn thận tháo băng bịt mắt và dây trói. Cô bé bật khóc khi thấy cô.
"Cô Ánh Dương!" Bé Bông nhào vào lòng cô, tay nhỏ bé níu chặt lấy áo cô như sợ cô sẽ biến mất.
"Không sao rồi, có cô đây." Ánh Dương vỗ nhẹ lưng bé, giọng dịu dàng nhưng vẫn cảnh giác.
Cô nhanh chóng tiến đến Thanh Trúc, nhưng vừa chạm vào dây trói, một tiếng súng vang lên!
Pằng!
Viên đạn sượt qua tay cô, cắm vào tường.
Một tên đàn em của Minh Hùng từ trong góc tối lao ra, súng trên tay đang nhắm thẳng vào cô.
"ĐỪNG ĐỘNG ĐẬY! TAO BẮN!" Hắn gào lên.
Ánh Dương nhếch mép, ánh mắt sắc như dao.
"Vậy mày nghĩ tao đứng yên sao?"
Không đợi hắn kịp phản ứng, cô vung chân đá văng khẩu súng khỏi tay hắn, đồng thời rút con dao nhỏ giắt ở đùi, xoay người đâm thẳng vào bắp tay hắn.
Phập!
Tên đó rú lên đau đớn, nhưng chưa kịp phản kháng, Sky từ phía sau vung một cú đấm trời giáng thẳng vào gáy hắn.
Hắn gục xuống, bất tỉnh.
"Nhanh lên, còn bao vây được bao lâu nữa?" Sky hỏi gấp.
"Chỉ cần đưa họ ra ngoài, đội của tao sẽ dọn dẹp phần còn lại."
Ánh Dương gật đầu, nhanh chóng cởi trói cho Thanh Trúc.
Cô gái vừa được tự do liền lao vào vòng tay Sky, cơ thể run lên vì hoảng sợ.
"Em không sao chứ?" Sky siết chặt cô vào lòng, ánh mắt đầy lo lắng.
Thanh Trúc khẽ lắc đầu, dù sắc mặt vẫn tái nhợt.
"Đi thôi." Ánh Dương bế bé Bông lên, quay lưng chạy thẳng ra cửa. Sky dìu Thanh Trúc theo sau.
BÙM!
Một tiếng nổ lớn vang lên từ phía sau, ngọn lửa bùng lên dữ dội.
Cả bốn người lao ra khỏi khu nhà ngay khi nó đổ sập xuống trong biển lửa.
Bên ngoài, thuộc hạ của Sky đã dọn sạch chiến trường. Nhìn khu nhà rực cháy phía sau, Sky nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng:
"Vậy là xong."
Ánh Dương nhìn bé Bông trong tay, cô bé đang ôm chặt lấy cổ cô, vẫn còn thút thít.
Cô khẽ xoa đầu bé, thở phào nhẹ nhõm.
Trận chiến này... cuối cùng cũng kết thúc.
ĐẠI KẾT CỤC
Minh Hùng và Nhật Đông – hai kẻ từng ngạo nghễ, giờ đây như hai con thú hoang bị dồn đến đường cùng.
Sau khi cuộc đột kích kết thúc, Minh Hùng bị đàn em phản bội, chúng giao nộp hắn cho Sky để đổi lấy mạng sống. Bị đánh gục hoàn toàn, hắn bị trói quỳ giữa nhà kho bỏ hoang, mặt mũi bầm dập, không còn chút dáng vẻ của một ông trùm từng làm mưa làm gió.
Sky đứng trước mặt hắn, lạnh lùng nhìn xuống.
"Minh Hùng, mày nghĩ bản thân đủ thông minh để chơi tao?"
Hắn nở một nụ cười méo mó, nhổ ra một búng máu.
"Mày thắng rồi, Sky... Nhưng nghĩ tao sẽ cầu xin mạng sống à?"
Sky cười nhạt, rút khẩu súng từ thắt lưng, chĩa thẳng vào đầu hắn.
"Không. Tao không cần mày cầu xin. Nhưng tao sẽ đảm bảo mày không bao giờ có cơ hội ngóc đầu dậy nữa."
Tiếng súng vang lên.
Viên đạn xuyên qua đầu gối Minh Hùng. Hắn gào lên đau đớn, nhưng Sky chỉ thờ ơ nhìn.
"Đưa hắn đến cảnh sát. Tao đã chuẩn bị đủ chứng cứ về tất cả các phi vụ rửa tiền, buôn lậu và ám sát của hắn. Lần này, hắn sẽ không còn đường thoát."
Thuộc hạ lập tức kéo Minh Hùng đi, để lại vũng máu loang dưới sàn. Đế chế của Minh Hùng chính thức sụp đổ.
Về phần Nhật Đông...
Sau khi bị cha mẹ từ bỏ, hắn đã mất tất cả – gia đình, công ty, danh dự. Khi bị bắt giữ tại hiện trường, hắn không sợ hãi, không tuyệt vọng, mà trái lại, còn cười nhếch mép đầy ngạo nghễ.
"Nhã Đoan! Là mày! Chính mày đã hủy hoại tao! Nhưng mày nghĩ đã thắng sao?" Hắn nhếch môi, ánh mắt đầy thách thức. "mày sẽ chẳng bao giờ có được chiến thắng trọn vẹn đâu!"
Nhã Đoan khoanh tay đứng trước mặt hắn, đôi mắt không chút dao động.
"Không, Nhật Đông. Là mày tự hủy hoại chính mình."
Cô tiến lại gần, cúi xuống thì thầm vào tai hắn.
"Và mày biết không? Nhật Hạ... chết vì chính mày. Nếu không phải mày ngu xuẩn và tham lam, cô ấy đã không phải chịu số phận bi thảm như vậy."
Nhật Đông bỗng cười khẩy, đôi mắt hắn lóe lên tia điên loạn.
"Tao biết chứ." Hắn nhếch môi. "Và tao chưa bao giờ hối hận."
Nhã Đoan thoáng sững lại. Ánh Dương cũng khẽ nhíu mày.
"Nhật Hạ lúc nào cũng là con cưng, là kẻ được yêu thương, là ánh sáng của gia đình! Tao thì sao? Tao chỉ là cái bóng mờ nhạt, là kẻ thừa thãi! Vậy nên tao đã lấy lại thứ đáng ra thuộc về mình!" Hắn bật cười, ánh mắt đắc ý.
Nhã Đoan siết chặt nắm tay, giọng lạnh băng.
"Mày đúng là cặn bã."
Ánh Dương bước lên, cúi xuống nhìn thẳng vào đôi mắt đầy điên loạn của hắn.
"Mày tưởng vậy là hay ho lắm sao? Mày chẳng qua chỉ là một thằng thất bại đáng thương, bấu víu vào ảo tưởng của chính mình."
Nhật Đông cười lớn, nhưng lần này, nụ cười của hắn không còn ngạo nghễ nữa – mà là tuyệt vọng, điên cuồng.
Cảnh sát ấn hắn xuống đất, còng tay.
Ánh Dương khoanh tay, nhìn hắn lần cuối, thở dài đầy khinh bỉ.
"Đưa hắn đi."
Nhật Đông bị tống lên xe cảnh sát, vẫn cười cợt, nhưng trong mắt đã mất đi ánh sáng của một kẻ chiến thắng.
Hắn cứ nghĩ rằng mình đã giành lại tất cả, nhưng cuối cùng, hắn chẳng còn gì.
Sau tất cả...
Ánh Dương, Nhã Đoan và Sky trở về sau trận chiến cuối cùng, mang theo những vết thương chưa kịp lành. Nhưng lần này, họ không còn phải đối mặt với nguy hiểm hay những âm mưu đen tối nữa. Lần này, họ trở về với một tương lai mới—một tương lai tươi sáng hơn.
---
Ba ngày sau
Ánh Dương đứng trên sân thượng, ly cà phê trên tay, tận hưởng cơn gió mát lành thổi qua. Lần đầu tiên sau rất lâu, cô không cảm thấy phải cảnh giác hay lo lắng bất cứ điều gì.
Một giọng nói quen thuộc cất lên từ phía sau.
"Nếu cứ đứng đó mãi, em sẽ bị cảm đấy."
Cô quay lại, thấy Nhã Đoan khoác một chiếc áo len mỏng, trong tay cầm thêm một ly cà phê nữa.
Ánh Dương bật cười, đón lấy ly cà phê từ tay Nhã Đoan.
"Cảm ơn, chị."
Nhã Đoan ngồi xuống cạnh cô, ánh mắt xa xăm nhìn về thành phố.
"Cuối cùng thì, mọi chuyện cũng kết thúc."
"Ừ."
"Mọi người đều ổn, đúng không?"
Ánh Dương nhấp một ngụm cà phê, mỉm cười.
"Ổn hơn bao giờ hết."
--------------------------------------
Tại văn phòng của Sky
Sky ném một xấp tài liệu lên bàn, nhưng lần này không phải là báo cáo về kẻ thù hay nguy hiểm gì cả—mà là kế hoạch mở rộng công ty.
"Dọn dẹp mọi thứ gọn gàng rồi chứ?" Anh hỏi trợ lý.
"Dạ, mọi thứ đã ổn định, không còn bất kỳ ai dám nhúng tay vào nữa."
Sky gật đầu hài lòng. Cuối cùng thì, anh cũng có thể tập trung vào những gì thực sự quan trọng—phát triển sự nghiệp, tận hưởng cuộc sống, và dành thời gian cho những người quan trọng với mình.
Anh đứng dậy, vươn vai một cái.
"Tốt. Vậy thì tối nay tổ chức một bữa tiệc đi. Gọi Nhã Đoan và Ánh Dương nữa."
Trợ lý ngạc nhiên.
"Tiệc... gì ạ?"
Sky cười nhếch môi.
"Ăn mừng chứ sao. Sau tất cả những gì chúng ta đã trải qua, chẳng lẽ không xứng đáng có một bữa tiệc à?"
---
Buổi tối hôm đó
Tại một nhà hàng sang trọng, ánh đèn lấp lánh phản chiếu lên ly rượu vang. Nhã Đoan, Ánh Dương và Sky cùng ngồi quanh bàn, nâng ly chúc mừng.
"Chúng ta đã thắng." Sky nâng ly lên.
"Không chỉ thắng," Nhã Đoan mỉm cười, "mà còn sống sót để tận hưởng chiến thắng."
Ánh Dương khẽ cụng ly với họ, ánh mắt sáng lên một cách nhẹ nhõm.
"Và đây chỉ mới là khởi đầu."
Họ bật cười, chạm ly vào nhau, tận hưởng khoảnh khắc hiếm hoi mà họ có thể thật sự thoải mái.
Bên ngoài kia, thành phố vẫn nhộn nhịp như mọi ngày. Nhưng với họ, từ hôm nay, mọi thứ sẽ khác. Không còn những cuộc chiến, không còn những mối đe dọa—chỉ còn tương lai phía trước, rộng mở và đầy hy vọng.
Và lần này, họ sẽ tận hưởng nó trọn vẹn.