Đều chết

Một đoàn người tiếp tục lên đường, bỏ lại sau lưng thành phố chết chóc âm u kia.

Thế giới bao phủ trong bóng đêm này luôn mang đến cảm giác đè nén, nhưng may mắn là bóng tối dần tan. Một động cơ Plasma khổng lồ đang hoạt động ở phía trước, ánh sáng rực rỡ của nó chiếu sáng cả bầu trời, xua tan đi bầu không khí ảm đạm.

Vivian đề nghị đến gần khu động cơ để xem xét tình hình, Hách Nhân liền để xe tải dẫn đường, tự mình phán đoán lộ trình, sau đó rẽ lên con đường dốc men theo sườn núi thép. Khi khoảng cách đến động cơ khổng lồ ngày càng gần, công trình vĩ đại này càng hiện ra nhiều chi tiết trước mắt mọi người. Hách Nhân thấy vỏ ngoài hình mũi khoan của nó thực tế được bao quanh bởi nhiều đường dốc xoắn ốc như đường núi, những ánh sáng mờ nhạt chạy ngang qua nhanh chóng trên những con đường đó, và trên đỉnh động cơ còn có rất nhiều hình dáng tỏa ra như nan hoa nối liền với những cây cầu dài bằng thép tận ngoài xa, nhưng không biết dùng để làm gì.

Khi họ sắp đến khu động cơ, máy chủ xe tải đột nhiên phát ra tiếng động nhỏ, cùng lúc đó Itzhak cũng nhíu mày: "Phía trước hình như có gì đó."

Hách Nhân nghe vậy vội dừng xe bên đường, Lily đi lên trước nhảy ra ngoài lén lút tiến lên xem xét tình hình, cô bé ghé vào sau một tấm thép lớn thò đầu ra nhìn ngó, sau đó quay lại ra sức ngoắc mọi người.

Những người khác vội vã đi theo, Lily chỉ tay về phía bên kia đường, nhỏ giọng nói: "Xem kìa! Đoàn xe vận chuyển!"

Hách Nhân kinh ngạc nhìn thấy trên con đường lớn bằng thép thẳng tắp dài hơn trăm mét dẫn đến đầu động cơ, những vệt sáng xanh lam mờ ảo trải dài trên đường, giống như đường ray dẫn công trình, và từng chiếc xe vận chuyển giống như máy xúc đang bận rộn qua lại trên những đường ray đó. Trông chúng rất trật tự.

"Không có dấu hiệu của sự sống..." Vivian nhíu mày, đột nhiên ném một con dơi nhỏ về phía một chiếc xe vận chuyển: Vì tác động của động cơ khổng lồ, môi trường khí quyển ở khu vực này không ổn định, con dơi nhỏ của Vivian cuối cùng cũng có đất dụng võ.

Hấp Huyết Quỷ cô nương quả thực đã lâu không dùng đến thiết bị thăm dò hình con dơi này...

Con dơi nhỏ khó khăn duy trì phương hướng trong gió, cuối cùng bám được vào vỏ ngoài của một chiếc xe xúc trong tầm mắt mọi người. Nó nhìn ngó xung quanh thân xe, bò khắp nơi tìm kiếm lối vào – bất kỳ nhà động vật học nào có nhận thức bình thường khi chứng kiến những hành động này của một con dơi có lẽ đều sẽ bắt đầu hoài nghi nhân sinh – nhưng cuối cùng con dơi nhỏ chỉ có thể thất vọng quay về, vì cả chiếc xe hoàn toàn kín mít, ngoại trừ phần thùng xe phía sau.

"Phía sau xe chở đầy những thùng nguyên liệu, có lẽ bên trong là động cơ hoặc nhiên liệu gì đó." Vivian vừa nói vừa vỗ nhẹ con dơi nhỏ vào người, nhíu mày, "Xe không có cửa, cũng không có dấu hiệu của sự sống, chắc là loại xe tự hành."

Hách Nhân suy nghĩ một chút rồi đưa ra một quyết định táo bạo: Bám theo những chiếc xe vận chuyển này.

Lily mạnh dạn đi quanh quẩn gần những chiếc xe đó, phát hiện chúng không hề phản ứng gì, vẫn cứ di chuyển. Cũng không có thấy người máy tuần tra hay gì đó tương tự, nên mọi người đoán rằng hệ thống tự động này có lẽ bị "mù". Hách Nhân lái xe bám theo một chiếc xe vận chuyển vừa rời khỏi động cơ, đi dọc theo con đường ray dài. Sau khi qua vài khúc cua, họ thấy phía trước xuất hiện một khu rừng chằng chịt những công trình thép.

Khu rừng thép này trước đó bị một dãy núi che khuất nên họ không phát hiện ra.

Hách Nhân cẩn thận lái xe vào khu vực này. Một tiếng ồn ào đập vào tai. Khắp nơi là những cỗ máy móc khổng lồ đen ngòm đang vận hành ầm ầm, hoặc những công trình kiến trúc đồ sộ. Đặt mình vào đây, giống như đang ở trong một nhà máy lớn ồn ào náo nhiệt. Vô số xe gầu và các loại xe vận chuyển khác chạy dọc theo các đường ray, tự động di chuyển đến đây. Bên trong khu rừng thép, những cánh tay robot khổng lồ và các bệ nâng hạ kêu lạch cạch phối hợp với những chiếc xe này để vận chuyển, liên tục dỡ hàng hết xe này đến xe khác.

Một tiếng nổ lớn từ trên không vọng xuống, Nam Cung Ngũ Nguyệt ngạc nhiên ngước lên. Cô thấy một khối lập phương bằng thép rộng hàng chục mét đang từ từ bay qua nhờ lực đẩy của tên lửa, rồi khớp vào một "ngọn núi lập phương" ở đằng xa – có lẽ đây là một hệ thống thùng chứa hàng tự động.

Toàn bộ "thành phố công xưởng" đang hoạt động hết công suất, đâu đâu cũng có tiếng máy móc và tiếng xe rít gào. Các loại đèn tín hiệu và hệ thống chiếu sáng công suất lớn khiến nơi này sáng như ban ngày, nhưng... ngoài ra, không có một bóng người.

Hách Nhân dẫn mọi người xuống xe. Họ thoải mái đi lại, vừa thăm dò vừa tiến bước trong cái nơi kỳ quái này. Họ không lo lắng sẽ có thiết bị báo động nào đó báo động cho lính canh trong thành phố – thật ra họ còn mong gặp được ai đó ấy chứ. Itzhak thậm chí còn tính đến việc kéo một thiên thạch xuống nổ tung, hy vọng sẽ có người bản địa xuất hiện. Nhưng ý tưởng này đã bị mọi người hết sức can ngăn.

Lily giơ song trảo băng hỏa, vừa cảnh giác vừa đi song song với Hách Nhân ở đầu đội hình. Cô nàng hít hít mũi: "Nơi này chỉ toàn mùi thép và dầu thôi..."

Tác giả: Ps: Thật sự xin lỗi, hôm nay chỉ có một chương, gần đây công việc thật sự rất bận, hơn nữa trạng thái cũng không tốt lắm, luôn cảm giác không có cách nào tập trung tinh thần viết chữ, ngày mai tranh thủ nhiều đổi mới một chút.

Mọi người đi qua một cái bình đài dỡ hàng đang hoạt động, bên cạnh bình đài có một phòng điều khiển dạng công trình, cửa mở rộng. Nam Cung Tam Bát giơ cao nỏ, cảnh giác đi qua xem xét, nhưng vào trong chỉ thấy một đống máy móc đang nhấp nháy đèn và phát ra tiếng động.

"Nơi này cũng không có ai," Nam Cung Tam Bát từ phòng điều khiển đi ra, lắc đầu, "Hết thảy hệ thống đều tự động vận hành."

Hách Nhân thở dài: "Đừng tìm nữa, cả viên tinh cầu này có lẽ đều tự động vận hành."

Ngay khi vừa dứt lời, một tiếng gào thét chói tai đột nhiên từ phía sau truyền đến!

Hách Nhân lập tức quay người cảnh giác, phát hiện một linh kiện nhỏ hình tam giác lao đến nhanh như chớp. Linh kiện này có vẻ là một người máy tuần tra, nó vòng quanh mọi người vài vòng, phát ra tiếng kêu điện tử rồi sau đó vang lên giọng nói bình thường: "Phát hiện công dân."

Nam Cung Tam Bát vô ý thức hỏi: "Ngươi nói gì?"

Từ trong máy móc nhỏ truyền ra một tràng âm thanh: "Phát hiện công dân, bề ngoài khỏe mạnh, mời đi theo thiết bị dẫn đường đến trạm kiểm tra, khử độc rồi đến khu bảo hộ tầng một."

Nói xong, linh kiện nhỏ quay người lướt về một hướng, bay ra vài mét rồi nhìn lại nhóm Hách Nhân đang đứng im: "Công dân, mời đi theo thiết bị dẫn đường đến trạm kiểm tra. Nếu không, chúng tôi sẽ dùng biện pháp cưỡng chế."

Itzhak nắm chặt một ma chú, không biết có nên phá hủy nó hay không. Hách Nhân khoát tay bảo Itzhak thu lại ma pháp: "Cứ đi theo xem nó muốn làm gì."

Cả nhóm người đi theo người máy hình tam giác, quẹo nhiều vòng, hướng vào sâu trong khu rừng thép. Họ đi qua nhiều nhà máy và máy móc cỡ lớn đang tự động vận hành, thấy vô số xe và bình đài vận chuyển không người lái chạy qua chạy lại. Cảnh tượng này thật quỷ dị, như thể chủ nhân đã chết, nhưng những công cụ họ từng dùng vẫn tiếp tục hoạt động không ngừng. Cuối cùng, họ được đưa đến một tòa kiến trúc hình chữ nhật, ngăn cách với sự ồn ào và hỗn loạn bên ngoài.

Bên trong kiến trúc hình chữ nhật, ánh đèn sáng trưng, sạch sẽ và gọn gàng. Nửa phía trước là một đại sảnh lớn, quy mô và độ sạch sẽ khiến người ta nhớ đến sảnh chờ ở sân bay. Vài người máy nhỏ cao cấp bận rộn trong đại sảnh, quét dọn hoặc sửa chữa thiết bị.

Lily thu lại hai móng vuốt của mình, có vẻ lo lắng sẽ làm trầy xước nơi sạch sẽ này - điểm này cho thấy cô ta hiểu chuyện hơn những con Husky thông thường: "Không ngờ trên hành tinh này lại có nơi như vậy."

"Việc bị phong tỏa trong một công trình nhân tạo luôn khiến người ta quên đi sự thay đổi của thế giới bên ngoài," Vivian bất chợt cảm khái, như có điều suy nghĩ. "Ta từng ngủ say trong lăng mộ của một vị vua cổ. Khi tỉnh dậy, thấy mọi thứ xung quanh không hề thay đổi, ta cứ ngỡ thế giới vẫn như cũ. Nhưng khi bước ra ngoài, ta mới nhận ra cả một quốc gia đã biến thành đống đổ nát trên hoang tàn... Nếu ai đó sống trong đại sảnh này cả vạn năm, e rằng họ không thể tưởng tượng nổi thành phố bên ngoài đã biến đổi đến mức nào."

Những điều Vivian cảm thán luôn khiến người ta khó đánh giá, nên Hách Nhân chỉ nhún vai, rồi tiếp tục đi theo người máy nhỏ về phía bên kia đại sảnh. Khi cả đoàn người đến gần cánh cửa ở phía đối diện, bức tường bên cạnh đột nhiên sáng lên, và một bóng người xuất hiện trên đó!