Kẽ nứt

Hoàn cảnh xung quanh đột nhiên biến hóa khiến tất cả mọi người lập tức đề cao cảnh giác. Hách Nhân đầu tiên lấy ra Plasma trường thương đưa ngang trước người: "Là Không Gian Chuyển Di hay là huyễn tượng?"

"Không có tinh thần quấy nhiễu dấu vết, quan trắc được độ cong trong đó, xác nhận là một loại hình thức không gian cải biến," Số liệu đầu cuối cực nhanh phân tích những số liệu vừa ghi lại được, "Nhưng cũng không phát hiện dấu vết truyền tống không gian, chúng ta vẫn ở tọa độ ban nãy."

"Tọa độ ban nãy?" Hách Nhân nhíu mày, "Nơi này vẫn là chỗ kia?"

Số liệu đầu cuối đưa ra suy đoán: "Chúng ta có lẽ đã rơi vào một không gian chồng lên thế giới hiện thực, vị trí không thay đổi."

Lily dựng thẳng đôi tai: "Chẳng lẽ việc vong linh nâng lên biên giới có nghĩa này?"

Hách Nhân lắc đầu, ánh mắt rơi vào cuối hành lang: "Không rõ ràng, đi trước xem sao, dường như có người ở đó."

Trong hành lang dài đèn đuốc sáng trưng, trên vách tường trắng treo khung chân dung. Trong phế tích trước đó, Hách Nhân từng thấy những bức họa này bị thiêu hủy, nhưng bây giờ, trong tình huống giống như Thời Quang Đảo Lưu này, hắn lại không nhìn thấy hình dáng của chúng: từng bức chân dung đều bao phủ trong sương mù, một tầng sương trắng xoay tròn vặn vẹo bao trùm lên khung hình, trông quỷ dị.

Ánh mắt hắn rơi vào góc tường phía trước. Hắn nhớ nơi đó vốn có những dòng di ngôn viết bằng máu tươi, nhưng bây giờ chỉ có vách tường trống trơn, một bình hoa lớn được bày bên cạnh.

Ở cuối hành lang có một cửa gỗ khép, ánh đèn hắt ra, tiếng người truyền đến.

Một giọng nam trầm thấp đang nói: "Thế giới loài người có vẻ như sắp loạn lạc, dân thường đang treo cổ quý tộc, trật tự lại sụp đổ."

Sau đó là một giọng nữ trẻ trung: "Bọn họ lúc nào cũng hỗn loạn, rất bình thường thôi. Dù sao cũng là chủng tộc có tuổi thọ ngắn, khó mà giữ vững được lâu dài, dù là hình thái xã hội hay chính bản thân họ."

Một giọng nam trẻ tuổi khác vang lên: "Chúng ta không cần quan tâm chuyện này, lực lượng thế tục không giúp được gì cho chúng ta. Ta vừa từ Paris trở về, giáo đoàn đang bận săn giết Lang Nhân, chắc không rảnh để ý đến nơi xa xôi này đâu."

Giọng nữ trẻ tuổi có vẻ thở phào: "Vậy thì tốt, đối đầu trực diện với bọn họ lúc nào cũng..."

Âm thanh nói chuyện đột nhiên biến mất, như chưa từng xuất hiện, lúc này Hách Nhân vừa đến cửa.

Lily tiến lên cẩn thận liếc mắt nhìn qua khe cửa, rồi đẩy cửa gỗ ra.

Đối diện là một căn phòng rất rộng rãi, bên trong bày biện đệm lông nhung thiên nga êm ái và giá đèn sáng sủa, còn có tủ rượu gỗ cao su bày đầy đồ uống, trông như một nơi nghỉ ngơi, nhưng lại không có ai.

"Không có ai cả," Hesperus tự lẩm bẩm, "Thanh âm vừa rồi có lẽ chỉ là thời không ghi lại hồi tưởng xưa."

Vivian nhớ lại cuộc trò chuyện ban nãy: "Nghe giọng điệu của bọn hắn, chẳng lẽ gia tộc ở đây không phải loài người?"

Hách Nhân há hốc miệng, nhưng chưa kịp nói gì, thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện từ phía hành lang vọng lại, hơn nữa âm thanh càng lúc càng gần:

Giọng nam trẻ tuổi ban nãy lại vang lên: "Ta đi xem tình hình của Heracles, tinh thần của hắn hiện tại vẫn tốt, nhưng bị ác mộng quấy nhiễu, mà cái thôn hắn ẩn cư lại đang lan truyền những chuyện không hay, liên quan đến ác mộng và án mạng đẫm máu."

Giọng nam trầm thấp ban đầu cũng xuất hiện: "Chuyện lạ của đám thôn phu quê mùa, bọn hắn phần lớn đem tiếng gió trong đêm và giấc mơ nhập nhằng làm thật. Chúng ta đã kiểm tra tình trạng của món Thần Khí kia, nó vẫn hoàn hảo, ngươi đừng nên giống đám người nông cạn kia mà nghi thần nghi quỷ."

"Vâng, thưa đại sư Mohaben. Nhưng tình hình của Heracles thực sự không thể lạc quan."

"Ta biết, lần đó hắn đã rút quá nhiều sức mạnh từ Thần Khí, lại còn mang vật kia ra ngoài. Dù chúng ta đã thoát khỏi sự trói buộc lâu dài, nhưng hắn lại bị ô nhiễm, xét cho cùng, chúng ta nên chịu trách nhiệm về việc này. Ngươi đi đem Sivir..."

Tiếng nói chuyện từ xa đến gần, thậm chí cuối cùng lướt qua bên tai Hách Nhân, nhưng trên hành lang vẫn không một bóng người, chỉ có âm thanh văng vẳng. Tình huống này khiến người ta rợn tóc gáy.

May mắn thay, những người bên cạnh Hách Nhân đều là những kẻ hiểu biết rộng, bọn hắn chỉ cho rằng tình huống ở đây có chút kỳ quái, ngoại trừ Lily đang xù lông và cố gắng ép cái đuôi của mình trở lại thì mọi thứ vẫn ổn.

Vivian xoa cằm, vừa suy tư vừa nói: "Xem ra gia tộc này vốn là một tập đoàn dị loại, không biết từ đây có thể thấy được tình hình bên ngoài không?"

Hách Nhân nhận ra điều đó, lập tức xoay người đi về phía cửa lớn của dinh thự.

Cánh cửa gỗ cao su nặng nề được đẩy ra, khung cảnh bên ngoài cổ trạch hiện ra trước mắt mọi người, và tình cảnh này khiến tất cả trợn tròn mắt kinh ngạc.

Bên ngoài dinh thự là một vùng đất rộng lớn trải đầy đá vụn và cát, tầm nhìn phía trước trống trải, không sót một thứ gì. Thảm thực vật rừng rậm từng có đã biến mất hoàn toàn, dù từ địa hình vẫn có thể đoán ra nơi này chính là ngọn đồi nhỏ trong rừng trước kia, nhưng giờ đây chỉ còn lại một vùng hoang vu.

"Những cái cây đâu hết rồi?" Lily kinh ngạc nhìn xung quanh, "Sao giống như sa mạc thế này?"

"Dị chất hóa," Vivian cúi người, nhặt một nắm đất cát màu xám trắng dưới đất lên. Đất cát trượt khỏi đầu ngón tay nàng, phát ra tiếng sàn sạt, "Đừng quên nơi này là dị không gian, mọi thứ đều biến dị. Loại cát này ta chưa từng thấy ở bất kỳ đâu trên địa cầu."

"Nếu ta đoán không sai, tòa nhà này xây trên một khe nứt không gian hoặc điểm ma lực trọng yếu. Nó đồng thời nằm giữa hai không gian. Tòa nhà ở thế giới hiện thực đã thành phế tích, nhưng ở dị không gian nó vẫn hoàn hảo. Hơn nữa, do thời gian đình trệ, nhiều thứ bên trong đã bị cố hóa, bao gồm những hồi ức xưa kia," Hesperus, Khán Hộ Giả của Athens, am hiểu về các hiện tượng dị không gian. Nàng vừa cảm thụ ma lực xung quanh, vừa phân tích, "Chúng ta đang thấy hình chiếu của khu rừng này trong dị không gian."

"Nhưng điều này rất kỳ lạ," Vivian chen vào.

Hách Nhân hỏi: "Kỳ lạ ở chỗ nào?"

"Địa cầu có ma pháp lực lượng rất yếu, không gian vững chắc, ma lực mỏng manh. Trừ những bí cảnh từ thời Thần Thoại thượng cổ như Kohl Perth, hiếm khi có môi trường như vậy," Vivian giải thích, "Trừ khi có thứ gì đó gây ra đứt gãy và chồng chất không gian ở đây, ví dụ như món Thần Khí kia."

Vivian vừa dứt lời, một tiếng ầm ầm đột ngột vang lên từ trên cao.

Hách Nhân vô thức ngẩng đầu, nhưng không thấy tia chớp nào. Hắn nhận ra đây cũng là một "Hồi ức".

Ngay sau đó, hắn nghe thấy tiếng bước chân nặng nề từ xa đến gần, như thể một người rất cao lớn đang tiến về phía tòa nhà. Dù không thấy ai, hắn vẫn nghe thấy tiếng bước chân đến trước cửa và gõ mạnh.

Trên cánh cửa gỗ bỗng hiện ra mấy dấu tay ướt nhẹp.

"Heracles! Trời ạ, ngươi làm sao vậy?"

Một giọng nữ quen thuộc vang lên. Hách Nhân nhận ra đó là vong linh thần thần thao thao trước đó!

"Nó, nó đang đột phá biên giới," một giọng nam thô khàn vang lên, "Ta mơ thấy vạn vật đang bốc cháy, vũ trụ đen tối sắp mở rộng, biên giới rất yếu..."

"Heracles, thân thể ngươi..."

"Mảnh vỡ đó đã làm ta bị thương, hoặc nó khống chế tinh thần ta, khiến ta tự làm mình bị thương," giọng thô khàn yếu ớt, "Mau chuẩn bị nghi thức, ta còn có thể áp chế nó."

Một giọng nam trầm ổn xen vào, như từ hành lang vọng ra: "Có chuyện gì với tiếng động ở thôn bên kia vậy?"

"Nhà của gia đình Green sập xuống, bị một lực lượng mạnh mẽ ép thành tro bụi."

"Thứ đó đã xâm nhập vào thế giới hiện thực của chúng ta rồi sao?"

"Chỉ là một bộ phận thôi, nhưng rất nhanh sẽ không chỉ có vậy đâu." Heracles yếu ớt nói.

"Hathaway, ngươi đưa Heracles đến tòa tháp trước đi, ta muốn đến thôn xem tình hình."

"Đại sư Mohaben, nhưng mà thân thể của ngài..."

"Không cần lo lắng, ta chỉ đi thăm dò tình hình thôi," giọng của đại sư Mohaben đầy tự tin, "Đừng quên, ta từng là Liệp Ma Nhân đại sư mạnh nhất vùng này đấy!"

Những hồi tưởng xưa cũ dần trôi đi, xung quanh lại trở về tĩnh lặng.

Hách Nhân và đám bạn nhỏ nhìn nhau.

"Ta không nghe nhầm chứ?" Lily run rẩy tai, "Ta đi những bốn tiếng đường cơ mà! Chắc không nghe nhầm đâu nhỉ?"

Vivian quay đầu nhìn biệt thự phía sau, vẻ mặt vô cùng khó tả: "Không sai, nơi này là nơi ở của một nhóm Liệp Ma Nhân!"