Cự quy nham đài giảm tốc độ, chậm rãi tiến gần khu vực đổ nát sâu dưới lòng đất. Ba chiếc máy bay không người lái dẫn đầu tách khỏi đội hình, bắt đầu kiểm tra tỉ mỉ toàn bộ khu vực.
Nơi này là một khoảng không gian trống rỗng nằm ở vị trí sâu nhất dưới lòng đất, tiếp giáp với địa hạch nóng chảy. Nhiệt độ cực cao biến nơi này thành một Luyện Ngục. Tại các hành tinh bình thường, nhiệt độ và áp suất cao như vậy sẽ không cho phép bất kỳ khoảng trống vững chắc nào tồn tại. Nham thạch nóng chảy sẽ nuốt chửng mọi thứ, mọi khoảng trống và đứt gãy sẽ sụp đổ. Nhưng sự tồn tại của trưởng tử đã biến cấu trúc tinh thể không tuân theo quy luật tự nhiên này thành hiện thực.
Xung quanh địa hạch là những khoang trống mà Hách Nhân đã từng thấy. Trưởng tử dùng xúc tu đào rỗng và gia cố những nơi này để chứa cơ quan khổng lồ hoặc phục vụ cho mục đích riêng. Bên trong những khoang trống này là cảnh tượng hùng vĩ và đáng sợ: phía trên là mái vòm kiên cố dày hàng ngàn cây số, phía dưới là nham thạch nóng chảy cuồn cuộn và những hòn đảo nổi cực kỳ thưa thớt được tạo thành nhờ xúc tu của trưởng tử. Kết nối giữa chúng là những xúc tu thô to và các cột thạch anh đỏ rực. Do lực hấp dẫn yếu, nham thạch nóng chảy bắn vào các xúc tu và cột thạch anh, tạo ra những giọt nhỏ rơi xuống chậm rãi như pha quay chậm, vừa đẹp đẽ vừa chết chóc.
Bên dưới nham thạch nóng chảy là địa hạch ở trạng thái nóng chảy. Nhưng thông thường, trưởng tử sẽ không trực tiếp ngâm mình trong địa hạch. Nó sẽ quấn quanh địa hạch để sinh trưởng, và chôn não bộ của mình trong những hang động sâu trong lòng đất. Hách Nhân tin rằng phía sau những vách đá đầy chủ tu kia là những hang động như vậy.
"Căn cứ vào hình thái và vị trí của khe nứt lớn mà chúng ta đã đi qua, nơi này hẳn là 'cấu trúc tầng sâu' lộ ra sau khi trưởng tử mở ra lớp vỏ Trái Đất năm xưa. Ngươi thấy những hài cốt xúc tu vỡ vụn phía trước kia không? Đó chính là nơi sâu nhất," Hách Nhân vừa chỉ vào hình ảnh 3D vừa nói với Vivian, hơi nghiêng đầu, "Đoạn miêu tả N-4 đề cập tới hẳn là nơi đó. Ba ngàn năm trước, người quan sát từ không gian đã nhìn thấy nó."
Vivian cau mày nhìn những tầng nham thạch đứt gãy và tinh thể rải rác: "Không ngờ sau nhiều năm như vậy nó vẫn chưa khép lại, vẫn tan nát như vậy. Ta cứ tưởng nhiệt độ gần địa tâm sẽ dung hợp mọi thứ."
"Những mảnh vụn màu đen kia không phải là đá, chúng là sản phẩm của sự pha trộn giữa mảnh vụn xúc tu của trưởng tử và nham thạch. Nham thạch nóng chảy thông thường không làm gì được loại vật chất này," Hách Nhân lắc đầu, "Chỉ có nhiệt độ cỡ Mặt Trời mới có thể thiêu hủy chúng."
Lily nháy mắt, nhìn chằm chằm những tinh thể vụn vỡ tản mát giữa đống nham thạch: "Thật là những hòn đá xinh đẹp! Chủ nhà, chủ nhà, lát nữa chúng ta có thể nhặt hai khối mang về không?"
Vivian trừng mắt nhìn nàng: "Đến lúc nghiêm túc rồi mà ngươi không thể thu lại cái sở thích này của ngươi được à?"
Hách Nhân ngược lại không để ý cô nàng Husky có những phát biểu không nghiêm túc như vậy, mà có vẻ suy tư nói: "Nếu ta đoán không sai, những thứ giống thủy tinh này hẳn là sản phẩm của trận mưa thiên thạch ba ngàn năm trước do N-4 gây ra. Nolan, bảo đội máy bay không người lái thu thập một ít mẫu vật, gửi đến phòng thí nghiệm trước đã. À phải, nếu xác nhận là không có gì nguy hại thì cắt một miếng nhỏ cho Lily chơi đi."
Cô nàng Husky nghe vậy lập tức vui vẻ ra mặt – hoàn toàn không nhận ra vẻ mặt "Con cún nhà ta chơi chán đồ cũ rồi, phải mua cho nó cái bóng da mới" của Hách Nhân khi nói những lời này...
Máy bay không người lái đào được mẫu tinh thể cần thiết, đồng thời tìm thấy một khe nứt trên lớp nham thạch vỡ vụn có thể thông xuống sâu hơn.
Một luồng năng lượng mạnh mẽ đang dao động truyền đến từ sâu trong khe nứt đó.
"Phi thuyền không vào được, khe nứt quá nhỏ," Hách Nhân liếc nhìn dữ liệu máy bay không người lái truyền về, khẽ lắc đầu, "Hơn nữa nơi này quá gần não bộ của Trưởng Tử, các đường thần kinh lại phức tạp khó gỡ, để máy bay không người lái đào có lẽ sẽ xảy ra chuyện, chúng ta phải tự mình đi một chuyến. Ai đi với ta?"
"Ta đi ta đi!" Lily vừa được Hách Nhân đồng ý cho món đồ chơi mới (dù còn chưa tới tay), lúc này độ trung thành đang tăng vọt, Hách Nhân làm gì nàng đoán chừng cũng sẽ đi "giúp" thôi.
"Ta khỏe lại còn giỏi đào hang, vạn nhất bên trong bị chặn thì ta còn có thể đào giúp một cái hang nữa!"
"Ngươi là giống chó kéo xe trượt tuyết Siberia, lại đòi đi cái nơi nóng chết chó này à?" Nam Cung Ngũ Nguyệt nhìn Lily đầy nghi ngờ, "Ta nhìn còn thấy mình bốc hơi đến nơi rồi này!"
Lily vẫy đuôi một cái: "Không sao, dù gì có vòng cổ duy trì sự sống, bật khiên hộ mệnh một cái là xuân về hoa nở, đi đâu cũng 26 độ thôi."
Vivian đặc biệt khinh bỉ nhìn con Husky hóng hớt này, khẽ gật đầu với Hách Nhân: "Ta cũng đi theo ngươi."
"Ta cũng đi với ngươi một chuyến," Itzhak tiến lên nửa bước, vừa cười vừa nói, trên mặt mang vẻ hoài niệm, "Nơi này làm ta nhớ tới cái ao tắm ở quê nhà năm xưa, nhớ quá."
Hách Nhân: "..."
Cự Quy Nham Đài Hào từ từ hạ độ cao, lơ lửng trên một khu vực tương đối bằng phẳng ở rìa lớp nham thạch vỡ vụn, Hách Nhân cùng ba người rời khỏi phi thuyền, tự mình bước vào thế giới dưới lòng đất nóng như Luyện Ngục này.
Cứ việc có duy sinh vòng cổ cùng hệ thống phòng vệ bảo hộ, ngay khi Hách Nhân vừa đặt chân lên tầng nham thạch, hắn vẫn cảm thấy như có một đợt sóng nhiệt táp thẳng vào mặt. Đây dĩ nhiên không phải cảm giác thật, mà là ảo giác sinh ra khi nhìn thấy nham tương phun trào trước mắt. Hắn lau mồ hôi trên trán (dù nó không hề tồn tại): "Địa phương quỷ quái này thật là muốn mạng, trưởng tử sao lại thích địa tâm đến vậy?"
Lily ngẫm nghĩ: "Ngủ ngon ở địa tâm, thỉnh thoảng tỉnh lại phun ra ngụm nham tương. Chắc hẳn trong thế giới quan của trưởng tử, đó chính là cuộc sống hưởng thụ đẹp đẽ nhất."
Hách Nhân nhún vai, không có ý kiến gì thêm. Sau lưng hắn, Itzhak vận động gân cốt tại chỗ, rồi lại vặn eo bẻ mình, "A" một tiếng giải trừ pháp thuật biến hình. Cùng với tiếng nổ của ngọn lửa, Ác Ma Chi Vương cao hơn năm mét từ làn khói đặc cuồn cuộn và ngọn lửa dữ bước ra.
Hắn ở nơi này như cá gặp nước, đứng ở nơi có nhiệt độ mấy ngàn độ C mà không cần dùng đến duy sinh vòng cổ. Ngược lại, sau khi biến thân, hắn đặc biệt thoải mái hít một hơi: "Này nha —— chậc, thật sự là hương vị quê nhà..."
Hách Nhân vừa dùng tay che những đốm lửa bắn ra khi Itzhak nói chuyện, vừa lẩm bẩm với Vivian bên cạnh: "Lão Vương trông có vẻ cao hứng thật."
"Dù sao nhà ta cũng không thể cung cấp nham tương hai mươi bốn giờ cho hắn. Đổi lại ngươi, nếu thuê một căn phòng chỉ có thể tắm nước lạnh bốn năm, ngươi có vui lòng không?"
"... Ngươi nói vậy làm ta thấy tội lỗi quá."
Itzhak không nghe thấy Hách Nhân và Vivian đang nói nhỏ gì. Hắn chỉ dùng sức hít vài hơi "không khí hương vị quê nhà" (thật ra là hơi nước nham thạch), rồi xoay người tiện tay mò một khối nham hạch nửa nóng chảy từ nham tương, vừa gặm vừa bước lên phía trước như gặm khoai lang: "Ta thấy cái khe kia rồi, chúng ta vào xem tình hình thế nào."
Cách sống của lão Ác Ma quả nhiên phóng khoáng.
Khe hở tầng nham thạch nằm ngay trước mặt bốn người, cách chỗ đổ bộ chưa đến hai trăm mét. Ở đó có một vách đá dốc đứng kéo dài lên trên. Trên vách đá có thể thấy những vết nứt lớn nhỏ và mảnh vụn thủy tinh rải rác. Trong những khe hở lớn có thể thấy ánh sáng đỏ tràn ra, rõ ràng thông đến nơi sâu nhất.
Đối với nham đài cự quy có thân dài đến vài trăm mét, những khe hở này, dù lớn nhất, cũng không đủ cho phi thuyền đi qua. Nhưng đối với nhóm của Hách Nhân, kể cả Itzhak cao năm mét, những khe hở này cũng đủ rộng để có thể nằm mà lách qua.
Những đường thần kinh thô to uốn lượn từ giữa khe đá. Một số chìm trong nham tương, số còn lại thì kéo dài lên trên và biến mất trên mái vòm nham thạch cao vút. Hách Nhân chọn một lối đi rộng nhất, vừa cẩn thận tránh những tổ chức thần kinh, vừa dẫn đầu tiến vào.
"Nơi này quả thật đã bị mở ra, sau đó trưởng tử dùng ngoại lực đóng nó lại," Vivian chỉ vào những kết cấu cao thấp không đều trên lối đi, "Nhưng lúc đó hẳn là hắn đã mất kiểm soát tứ chi, nên 'Nham thạch khoang trống' dùng để chứa não hạch này không thể khép kín hoàn toàn, mới lưu lại thông đạo như vậy."
"Cẩn thận dưới chân, có những khe hở có thể rơi xuống sông nham thạch nóng chảy," Hách Nhân nhắc nhở, "Lily! Ta nói con bé đấy – đừng gõ đá nữa, lát nữa ta đào cho con một đống tha hồ gõ."
Đi không bao lâu, cảnh tượng trước mắt mọi người bỗng nhiên rộng mở.
Một hang đá dưới lòng đất màu đỏ sẫm hiện ra trước mắt Hách Nhân.
Hang đá cực kỳ rộng lớn, hình dạng không mấy quy tắc, tựa như sào huyệt trưởng tử phát hiện trên tinh cầu khác. Trung tâm hang đá hơi lõm xuống, chứa đầy chất lỏng sền sệt màu đỏ sẫm như máu. Vô số xúc tu tối màu từ bốn phương tám hướng tụ lại, hội tụ vào chất lỏng đỏ sẫm, bao quanh một cơ quan đang ngâm trong đó.
Cơ quan to lớn không thể diễn tả ấy cứ vậy ẩn mình trong huyết hồ. Bề mặt nó vẫn còn chút ánh sáng lưu chuyển, nhưng Hách Nhân nhận ra ngay, cơ quan huyết nhục dùng để chứa não hạch này đã bị thương nặng, không có dấu hiệu hồi phục.
Nửa trên của nó gần như bị xé rách hoàn toàn, một vết thương đáng sợ xuyên gần hết hai phần ba cơ quan. Trong vết nứt vỡ, nguyên huyết đỏ sẫm yếu ớt ngọ nguậy. Một não hạch đã nhăn nhúm nghiêm trọng, da bắt đầu hóa đen, ngâm trong nguyên huyết sắp mất sức sống. Kẻ gây ra tổn thương chí mạng này cắm ngay cạnh não hạch – một viên thủy tinh xanh trắng hẹp dài.
Giống hệt những mảnh thủy tinh vỡ vụn vương vãi trên tầng nham thạch bên ngoài.
"Quả nhiên là những thứ này gây ra," Hách Nhân lẩm bẩm, cẩn thận tiến lại gần huyết hồ. Vivian theo sát nhắc nhở: "Cẩn thận chút, ta thấy não hạch này chưa chết hẳn đâu."
"Hoạt tính thần kinh gần như biến mất, dù đột ngột sống lại cũng chỉ run rẩy được vài cái," Hách Nhân xua tay, "Ta chỉ là cảm thấy... những viên thủy tinh này trông quen quen."
Vừa dứt lời, ký ức chợt ùa về trong đầu hắn.
"Thứ này giống hệt những viên thủy tinh ta thấy trong ảo ảnh lần trước!" Hách Nhân kinh hô, quay sang Vivian, "Dưới đáy biển Hồng Nguyệt của cô cũng có những đám tinh thể này ư!"