Chiếc xe của Minh Hùng dừng lại ngay trước cổng trường Đại học X, nơi hôm nay sẽ diễn ra buổi giám định bức tranh bí ẩn. Trường đại học X là một trong những cơ sở nghiên cứu khảo cổ uy tín nhất cả nước, nơi quy tụ các chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực lịch sử và giám định cổ vật.
Vân Khê bước xuống xe, tay đút túi quần, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên nét trầm tư. Cô vẫn còn ngái ngủ, nhưng khi nhìn thấy kiến trúc quen thuộc của tòa nhà giảng đường, chút mệt mỏi trong cô cũng vơi đi phần nào. Minh Hùng thì khác, hắn vươn vai đầy hứng khởi, vừa nhảy xuống xe vừa huýt sáo:
"Nào, sẵn sàng chưa? Lát nữa có thể chúng ta sẽ được thấy một thứ chưa từng xuất hiện trong bất kỳ tư liệu nào."
"Mày phấn khích quá rồi đó Minh Hùng." Vân Khê lắc đầu, nhưng khóe môi lại hơi nhếch lên.
Thế nhưng, ngay khi cô vừa bước lên bậc thang dẫn vào tòa nhà, một bóng dáng quen thuộc bất ngờ xuất hiện, khiến bước chân cô khựng lại.
---
Giữa dòng người qua lại nhộn nhịp, có một dáng hình nổi bật đến mức khiến mọi thứ xung quanh trở nên nhạt nhòa.
Phan Linh Chi đứng đó, vẫn thanh thoát và xinh đẹp như ngày nào.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng được cắt may tinh tế, kết hợp với chân váy bút chì màu đen dài đến gối, tôn lên dáng người mảnh mai nhưng đầy quyến rũ. Mái tóc đen dài uốn nhẹ, buông rơi tự nhiên sau lưng, gương mặt trang nhã với đôi mắt phượng sắc sảo nhưng lại ánh lên vẻ phức tạp khi nhìn thấy Vân Khê.
Cô đứng yên tại chỗ, những ngón tay vô thức siết chặt chiếc túi xách trong tay. Đã bao lâu rồi nhỉ?
Bốn năm.
Bốn năm không gặp.
Bốn năm không liên lạc.
Bốn năm xa cách, nhưng chưa một ngày nào Linh Chi thực sự quên được Vân Khê.
Vậy mà hôm nay, cô lại gặp lại người ấy ngay tại đây, trước cổng trường đại học X, như một trò đùa của số phận.
---
Minh Hùng cũng nhận ra sự khác thường trong ánh mắt Vân Khê, hắn tò mò nhìn theo và ngay lập tức nhận ra Linh Chi.
"Ồ? Phan Linh Chi? Giảng viên trẻ tuổi nhất ngành khảo cổ của Đại học X đây mà! Cô cũng tham gia giám định hôm nay à?"
Linh Chi khẽ gật đầu, nhưng đôi mắt cô vẫn không rời khỏi Vân Khê.
"Tôi cũng mới nhận được lời mời gần đây." Giọng nói của cô bình thản, nhưng nếu nghe kỹ, có thể nhận ra chút dao động.
Vân Khê vẫn đứng đó, ánh mắt trầm lặng như mặt hồ không gợn sóng. Cô không biết phải đối diện với Linh Chi thế nào.
Nhìn Linh Chi lúc này, mọi ký ức cũ lại ùa về. Những ngày tháng hạnh phúc xen lẫn đắng cay, những khoảnh khắc yêu thương đong đầy rồi lại rạn nứt vì chia xa.
Cô biết Linh Chi giận cô.
Cô biết Linh Chi đã từng đau lòng đến nhường nào.
Và cô cũng biết, bản thân mình không có tư cách để giải thích hay níu kéo điều gì nữa.
Nhưng dù có cố tỏ ra lạnh nhạt, Vân Khê vẫn không thể nào phớt lờ được ánh mắt của Linh Chi. Đôi mắt ấy vẫn như ngày nào—vẫn đẹp đến mê hoặc, nhưng giờ đây đã mang theo một chút gì đó xa cách, một chút gì đó tổn thương chưa lành.
---
Cảm Xúc Đan Xen
Linh Chi nhìn người trước mặt, trong lòng dâng lên muôn vàn cảm xúc trái ngược.
Cô nhớ Vân Khê.
Cô giận Vân Khê.
Cô đã từng cố quên Vân Khê.
Nhưng hôm nay, khi gặp lại cô ấy, Linh Chi nhận ra rằng bản thân chưa từng thực sự buông bỏ.
Vân Khê trông gầy hơn trước, làn da dưới mắt hơi thâm quầng, rõ ràng là không ngủ đủ giấc. Dù khoác lên mình vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng đâu đó nơi đáy mắt vẫn ánh lên chút mệt mỏi mà chỉ người từng yêu cô thật lòng mới có thể nhận ra.
Bàn tay Linh Chi khẽ siết chặt, trong lòng dâng lên một cơn xót xa không thể kiểm soát.
Cô muốn hỏi Vân Khê dạo này sống ra sao.
Cô muốn trách móc cô ấy vì ngày xưa đã buông tay quá dễ dàng.
Cô muốn bảo rằng cô đã từng chờ đợi một lời giải thích.
Nhưng cuối cùng, những lời đó chỉ dừng lại trên đầu môi.
Cô không thể mở lời.
---
Không khí giữa hai người trở nên ngột ngạt, đến mức Minh Hùng—một kẻ vốn vô tư—cũng nhận ra điều bất thường.
"Ơ... hai người có vẻ quen nhau?" Hắn nhìn qua nhìn lại giữa hai cô gái, chớp mắt đầy tò mò.
Vân Khê nhếch môi, cuối cùng cũng mở miệng:
"Chỉ là người quen cũ." Giọng cô khàn khàn, không rõ cảm xúc.
Linh Chi hơi sững lại, đôi môi mím chặt.
Chỉ là người quen cũ sao?
Phải rồi. Bốn năm trôi qua, tất cả những gì từng có giữa họ giờ đây cũng chỉ có thể gói gọn trong bốn chữ đó mà thôi.
Linh Chi hít một hơi sâu, cố nén lại những cảm xúc hỗn loạn trong lòng.
Cô nhìn thẳng vào mắt Vân Khê, nhẹ nhàng nói:
"Lát nữa gặp lại trong phòng giám định."
Nói xong, cô quay người bước đi, để lại Vân Khê đứng lặng giữa sân trường.
Minh Hùng nhìn theo bóng lưng Linh Chi, rồi lại quay sang Vân Khê, nhíu mày đầy suy tư:
"Người quen cũ kiểu gì mà ánh mắt như muốn giết chết mày vậy?"
Vân Khê khẽ cười, nhưng trong đáy mắt lại chẳng có chút vui vẻ nào.
"Mày bớt lắm chuyện đi Minh Hùng."
Hắn nhún vai, không hỏi thêm, nhưng trong lòng thì đã ngầm hiểu: Câu chuyện giữa Vân Khê và Linh Chi chắc chắn không đơn giản.