Không khí trong phòng giám định tĩnh lặng nhưng mang theo cảm giác uy nghiêm đặc trưng của những buổi nghiên cứu học thuật.
Dưới ánh sáng dịu nhẹ của đèn trần, một chiếc bàn gỗ dài được đặt ở giữa, phía trên trải một lớp vải nhung đỏ, nơi đặt bức tranh bí ẩn vừa được khai quật. Các chuyên gia khảo cổ, giám định viên và học giả có mặt hôm nay đều là những cái tên danh tiếng trong giới.
Vân Khê khoanh tay tựa vào tường, ánh mắt lướt nhanh một vòng đánh giá căn phòng. Minh Hùng thì đứng bên cạnh, hai tay đút túi quần, vẻ mặt vô tư nhưng trong đôi mắt lại ánh lên tia sắc sảo của một người hiểu biết sâu rộng về cổ vật. Linh Chi ngồi ở hàng ghế bên phải, dáng vẻ điềm tĩnh và chuyên nghiệp, nhưng đôi lúc ánh mắt cô vẫn vô thức hướng về phía Vân Khê.
Một người đàn ông trung niên, tóc hoa râm nhưng phong thái nghiêm nghị, bước lên bục chủ trì. Ông ta chính là Giáo sư Trần Hữu Phước, trưởng khoa khảo cổ học của trường Đại học X, cũng là người chủ trì buổi giám định hôm nay.
---
"Trước khi bắt đầu, tôi xin được giới thiệu những chuyên gia có mặt hôm nay."
"Đầu tiên, không thể không nhắc đến cặp đôi giám định huyền thoại trong giới khảo cổ—Nguyễn Minh Hùng và Trần Vân Khê."
Những tiếng xì xào ngưỡng mộ vang lên.
"Nguyễn Minh Hùng, giáo sư khảo cổ học chuyên nghiên cứu về ngôn ngữ cổ, người đã có công giải mã nhiều văn tự chưa từng được biết đến. Bên cạnh đó là Trần Vân Khê, một trong những chuyên gia giám định cổ vật xuất sắc nhất, nổi tiếng với con mắt tinh tường hiếm có."
Mọi người gật gù. Trần Vân Khê—cái tên ấy không xa lạ gì trong giới, không chỉ vì tài năng mà còn vì xuất thân đặc biệt.
Cô đến từ Trần Vân, một gia tộc lâu đời vốn luôn ẩn mình trong bóng tối, chỉ có rất ít người biết thực sự gia tộc này có bao nhiêu thành viên và họ đang nắm giữ những bí mật gì. Nhưng những ai từng tiếp xúc với người của gia tộc Trần Vân đều có chung một cảm giác—họ không giống người bình thường.
Minh Hùng nở nụ cười nửa miệng, cúi đầu đáp lễ, trong khi Vân Khê chỉ nhún vai, chẳng buồn tỏ vẻ gì đặc biệt.
"Tiếp theo, chúng ta có sự góp mặt của Phan Linh Chi, giảng viên trẻ tuổi nhất của khoa khảo cổ, người đã từng có thời gian nghiên cứu tại Anh Quốc và được công nhận bởi nhiều hội đồng khoa học quốc tế."
Tiếng vỗ tay vang lên, ánh mắt của những chuyên gia khác đều ánh lên sự kính nể. Linh Chi vẫn giữ nét mặt bình tĩnh, khẽ gật đầu thay lời chào.
Vân Khê lặng lẽ quan sát Linh Chi từ xa. Không thể phủ nhận, bốn năm qua cô ấy đã thay đổi rất nhiều—trưởng thành hơn, tự tin hơn, nhưng cũng xa cách hơn.
"Và cuối cùng, tôi xin giới thiệu một trong những bậc thầy khảo cổ của nước ta, người đã có nhiều cống hiến trong việc phục dựng các di chỉ cổ đại—Giáo sư Nguyễn Thanh Tùng."
Câu nói vừa dứt, không khí trong phòng như chùng xuống.
Vân Khê khẽ nheo mắt. Nguyễn Thanh Tùng?
Cô không ngờ sẽ gặp lại người này ở đây.
---
Giáo sư Trần Hữu Phước vỗ tay một cái, ra hiệu cho trợ lý mở lớp vải nhung trên bàn.
Một bức tranh cổ xưa lộ ra, sắc vàng nâu của giấy đã ngả màu theo thời gian, những nét vẽ tinh xảo nhưng đầy bí ẩn.
Cả phòng ồ lên khi nghe thông tin về nơi khai quật bức tranh. Thất Sơn, An Giang vốn không phải nơi có nhiều di tích lịch sử về thời kỳ Trưng Trắc. Nhưng bức tranh này lại có những dấu hiệu rõ ràng thuộc về thời đại đó.
Mọi ánh mắt đều tập trung vào bức tranh.
"Bắt đầu giám định."
---
Các chuyên gia lần lượt đưa ra nhận xét. Một số người tập trung vào chất liệu giấy, số khác nghiên cứu nét vẽ. Nhưng cho đến khi gần hết buổi giám định, vẫn chưa ai có thể xác định được bức tranh này thuộc thời đại nào.
Vân Khê chậm rãi tiến đến gần, đầu ngón tay lướt nhẹ qua mép tranh.
Cô nhìn sâu vào từng đường nét vẽ, cảm nhận dấu vết thời gian bám trên từng sợi giấy.
Một lúc sau, cô ngẩng lên, trầm giọng nói:
"Bức tranh này có niên đại khoảng gần 2000 năm trước—thuộc thời kỳ Trưng Trắc."
Mọi người ồ lên kinh ngạc.
"Cô có chắc không?" Một chuyên gia hỏi.
Vân Khê gật đầu, ánh mắt sắc lạnh:
"Chất liệu giấy làm từ vỏ cây dâu tằm, một kỹ thuật đặc trưng của thời kỳ đó. Nhưng điều quan trọng hơn là bút pháp. Nếu quan sát kỹ, nét vẽ không giống phong cách Hán hay bất kỳ nền văn hóa nào đương thời mà lại mang nét đặc trưng của các họa sĩ dân gian Lạc Việt. Thứ mực sử dụng cũng là loại mực than trộn với bột đá, một công thức đã thất truyền từ lâu."
Không khí trong phòng im lặng đến nghẹt thở.
---
Ngay lúc đó, Minh Hùng bước lên, mắt dán vào những ký hiệu mờ nhạt ở góc tranh.
Anh nhíu mày, dùng tay gạt nhẹ một lớp bụi phủ trên góc tranh rồi chăm chú nhìn vào những ký tự khắc chìm.
"Đây không phải chữ viết thông thường… mà là ký hiệu quân sự cổ."
Minh Hùng lấy ra một cây bút laser, chiếu lên tấm tranh, lần theo từng đường nét.
"Ký hiệu này từng xuất hiện trong một số di tích khảo cổ liên quan đến quân khởi nghĩa của Hai Bà Trưng. Nó là dạng mã hóa dùng trong các mật lệnh quân sự, chỉ có những tướng lĩnh cấp cao mới có thể hiểu được."
Cả phòng lặng thinh.
Linh Chi tiến lên, nhìn kỹ bố cục tranh rồi khẽ nhíu mày.
"Không đúng… có gì đó kỳ lạ trong cách bố trí các hình vẽ này. Nó không phải một bức tranh thông thường."
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào bức tranh.
Từ xa, Giáo sư Nguyễn Thanh Tùng im lặng quan sát, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười mờ nhạt.
Hắn ta biết, trò chơi thực sự đã bắt đầu.