Chương 6: Bí Ẩn Chưa Lộ

Buổi giám định sơ bộ đã kết thúc trong không khí căng thẳng nhưng đầy sự ngưỡng mộ dành cho những chuyên gia tham gia. Việc xác định niên đại bức tranh thuộc thời kỳ Hai Bà Trưng là một phát hiện quan trọng, nhưng những bí ẩn xung quanh nó vẫn chưa được giải đáp hết. Ai cũng cảm thấy đây chỉ mới là bước khởi đầu, và sẽ cần nhiều thời gian hơn để tìm ra mấu chốt thực sự.

Giáo sư Trần Hữu Phước đứng lên, nhấn mạnh:

"Buổi giám định hôm nay chỉ là bước đầu. Chúng ta vẫn còn rất nhiều công việc cần làm để hiểu rõ hơn về bức tranh này."

Dù vậy, nhiều người vẫn nán lại để thảo luận thêm.

Vân Khê đứng lặng lẽ quan sát bức tranh, ánh mắt hơi trầm xuống.

Mảnh long bào.

Cô biết rõ bức tranh này có liên hệ với món bảo vật trấn tiệm thứ ba của gia tộc Trần Vân—mảnh long bào của Trưng Trắc.

Câu hỏi không phải là tại sao bức tranh liên quan đến long bào.

Mà là ai đã tạo ra bức tranh này?

Nó có liên hệ như thế nào với mảnh long bào?

Và điều quan trọng nhất—tại sao bức tranh lại xuất hiện ở vùng Thất Sơn?

Thất Sơn—vùng đất huyền bí với nhiều truyền thuyết, những bí ẩn tâm linh chưa từng được giải thích thỏa đáng. Một bức tranh có niên đại gần 2000 năm trước, lẽ ra phải thuộc về khu vực miền Bắc, nhưng lại xuất hiện ở miền Tây—đây không phải là chuyện có thể dễ dàng lý giải.

Vân Khê siết chặt tay, ánh mắt lóe lên sự sắc bén. Cô phải tìm ra câu trả lời.

Nhưng trước khi kịp đào sâu vào suy nghĩ, một giọng nói đầy hứng khởi đã kéo cô về thực tại.

---

Một nhóm nghiên cứu sinh nữ, khoảng bốn người, bước đến gần Vân Khê. Họ đều là sinh viên của khoa khảo cổ, với vẻ ngoài sáng sủa, tràn đầy năng lượng. Khi họ đến gần, ánh mắt ngưỡng mộ của họ đều hướng về phía Vân Khê, không che giấu sự thán phục.

Một cô gái có mái tóc dài đen óng, nở một nụ cười rạng rỡ:

"Chị Vân Khê, em thật sự rất ngưỡng mộ chị! Chị có con mắt tinh tường mà không ai sánh bằng."

Những cô gái còn lại cũng không ngừng xuýt xoa.

"Chị là huyền thoại trong giới khảo cổ rồi! Em luôn mong có thể học hỏi từ chị."

Vân Khê chỉ hơi nghiêng đầu nhìn họ, khóe môi cong nhẹ, ánh mắt vẫn bình thản như thường. Cô không phải người thích xã giao, nhưng cũng không quá khó gần. Sự ngưỡng mộ này, cô đã quá quen thuộc.

Bên cạnh, Minh Hùng lặng lẽ đứng nhìn, không mấy ngạc nhiên. Anh biết rất rõ sức hút chết người của Vân Khê đối với phái nữ—một kiểu quyến rũ không cần cố gắng.

Nhưng có một người lại không thấy bình thản như Minh Hùng.

Linh Chi siết chặt tay, ánh mắt dao động khi nhìn cảnh tượng trước mặt. Cô không thích cảm giác này.

Không phải vì Vân Khê được người khác ngưỡng mộ, mà vì...

Cô ấy từng thuộc về cô.

Linh Chi cố gắng trấn tĩnh bản thân, nhưng không thể ngăn được cảm giác ghen tuông trỗi dậy trong lòng. Cô muốn bước tới, muốn kéo Vân Khê ra khỏi đám đông này, nhưng cô lấy tư cách gì để làm điều đó?

Chưa kịp xử lý những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, một dị tượng kỳ lạ bỗng xảy ra.

---

Bức tranh—vẫn đang nằm yên trên bàn giám định—bỗng phát ra một luồng ánh sáng nhấp nháy kỳ lạ.

Cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào bức tranh. Những nghiên cứu sinh ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Không khí trong phòng đột ngột trở nên nặng nề.

Vân Khê cảm nhận được sự giao động mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Mảnh long bào.

Chắc chắn bức tranh này có liên kết với bảo vật gia tộc cô!

"Cái gì đây?" Minh Hùng lẩm bẩm, ánh mắt sắc bén nhìn bức tranh.

Vân Khê nhíu mày, tiến lại gần hơn. Lúc này, Linh Chi cũng không thể ngồi yên, cô bước nhanh đến, cảm giác có điều gì đó không ổn.

Ngay khi Vân Khê đặt tay lên bàn, một luồng khí lạnh bất chợt lan tỏa. Ánh sáng dị thường từ bức tranh bùng lên rồi chợt tắt, để lại một cảm giác kỳ lạ trong không gian.

"Không thể nào... đây chắc chắn không phải là một bức tranh bình thường." Vân Khê trầm giọng nói.

Mọi người trong phòng đều sững sờ. Sự huyền bí của bức tranh này vẫn chưa dừng lại.