Không khí trong phòng giám định vẫn còn vương vấn dư âm của dị tượng kỳ lạ vừa xảy ra. Dù bức tranh đã trở lại trạng thái bình thường, nhưng cảm giác bất an vẫn lẩn khuất trong tâm trí mọi người. Một số chuyên gia tỏ ra kích động, số khác thì vẫn đang trao đổi sôi nổi về giả thuyết liên quan đến bức tranh. Trong khi đó, Vân Khê đứng lặng yên một góc, ngón tay vô thức chạm vào vành tai, ánh mắt sắc bén lướt qua từng người trong phòng.
Tuy nhiên, chỉ có một người khiến cô phải chú ý hơn cả—giáo sư Nguyễn Thanh Tùng.
Lão già này từ đầu đến cuối không hề đưa ra nhận xét gì về bức tranh, chỉ đứng yên, im lặng quan sát. Một sự im lặng quá mức bất thường. Nếu là một học giả chân chính, khi nhìn thấy một cổ vật có giá trị thế này, hẳn sẽ bộc lộ sự hào hứng, ít nhất cũng sẽ đưa ra vài lời phân tích. Nhưng ông ta lại chọn cách đứng ngoài cuộc, như một kẻ đang rình rập trong bóng tối, chờ đợi thời cơ thích hợp.
Vân Khê khẽ nghiêng đầu, ánh mắt hờ hững nhưng sâu thẳm như đáy vực, từng chi tiết nhỏ trong biểu cảm của giáo sư Tùng không lọt khỏi tầm mắt cô. Cái cách ông ta quan sát bức tranh không phải là sự tò mò học thuật, mà là sự tính toán. Đôi mắt sau lớp kính kia chứa đựng những suy tính quá sâu, quá lạnh lùng, như một con thú săn mồi đang dõi theo con mồi của mình.
"Ông ta đang toan tính gì?"
Vân Khê nhớ lại quá khứ.
Nguyễn Thanh Tùng từng là giáo sư hướng dẫn của cô thời còn học đại học, một nhà nghiên cứu có tiếng trong giới khảo cổ. Ông ta được biết đến với phong thái điềm tĩnh, tri thức sâu rộng và một vẻ ngoài hiền từ. Nhưng với Vân Khê, ông ta chưa từng là một người thầy đáng kính. Ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, cô đã cảm thấy ở ông ta một thứ gì đó không đúng. Một sự nguy hiểm ẩn dưới lớp mặt nạ hoàn hảo.
Càng về sau, cô càng thấy rõ điều đó.
Nguyễn Thanh Tùng không đơn giản là một giáo sư khảo cổ. Ông ta có những mối quan hệ phức tạp với nhiều thế lực, đặc biệt là những tay buôn lậu cổ vật. Vân Khê chưa từng có bằng chứng xác thực để vạch trần ông ta, nhưng có một điều cô chắc chắn—Nguyễn Thanh Tùng không phải là người trong sạch.
Và giờ đây, ông ta lại xuất hiện ở đây, trong buổi giám định một bức tranh có niên đại gần 2000 năm, một bức tranh mà Vân Khê đã cảm nhận được liên kết đặc biệt với món bảo vật trấn tiệm thứ ba của gia tộc Trần Vân—mảnh long bào của Trưng Trắc.
Sự trùng hợp này là không thể ngẫu nhiên.
"Ông ta biết gì về bức tranh này?"
"Ông ta có liên quan gì đến sự xuất hiện của nó ở An Giang?"
Vân Khê có quá nhiều câu hỏi trong đầu, nhưng cô không thể hành động vội vàng. Cô biết rõ loại người như Nguyễn Thanh Tùng—hắn không bao giờ để lộ sơ hở, mọi hành động đều được tính toán kỹ lưỡng.
Trong lúc đó, giáo sư Tùng nhẹ nhàng đẩy gọng kính lên, khóe môi hơi cong lên một cách gần như không thể nhận ra.
"Thú vị thật..."
Ông ta thầm nghĩ.
Dị tượng của bức tranh vừa rồi không nằm ngoài dự đoán của ông ta. Nó chỉ càng khẳng định rằng bức tranh này thực sự có liên kết với bí mật mà ông ta đang theo đuổi bấy lâu nay—cách để có được năng lực đặc biệt của gia tộc Trần Vân.
Hắn ta đã theo dấu gia tộc này suốt nhiều năm, từ những tài liệu cổ, những lời đồn trong giới khảo cổ cho đến những nghiên cứu bí mật về dòng máu đặc biệt của họ. Hắn biết gia tộc Trần Vân không chỉ là một dòng tộc buôn bán đồ cổ bình thường. Họ nắm giữ những bí mật mà cả thế giới chưa từng biết đến.
Và giờ đây, bức tranh này có thể chính là chìa khóa mở ra cánh cửa đó.
Nhìn Vân Khê đứng đó, sắc lạnh và trầm ổn, Nguyễn Thanh Tùng không khỏi cảm thán trong lòng.
"Con bé này... đúng là một kẻ đáng gờm."
Dù hắn ta đã theo dõi cô nhiều năm, nhưng vẫn không thể nhìn thấu toàn bộ con người cô. Một người phụ nữ bí ẩn, mạnh mẽ nhưng luôn giữ khoảng cách, không để ai có thể xâm nhập vào thế giới của mình. Hệt như gia tộc của cô.
Nhưng dù thế nào, mọi chuyện cũng chỉ mới bắt đầu.
Bức tranh này sẽ dẫn tất cả bọn họ vào một ván cờ lớn.
Và trong ván cờ này, ai sẽ là kẻ chiến thắng?
Nguyễn Thanh Tùng khẽ cười, ánh mắt lóe lên một tia sắc lạnh.
"Rồi sẽ có lúc con phải quỳ xuống trước ta, Vân Khê."