chương 11. Tôi mới là chủ ván cờ.

Đi theo một lối riêng nhỏ ở kế bên, điều này giúp người dẫn đường nhận biết tôi. Con đường nhỏ này cũng dẫn đến sự chú ý của các chức sắc khác, những con mắt soi lõi như thể muốn xuyên thủng lớp ngoài của tôi. Họ điên cuồng hơn đám phóng viên ' ma ' rất nhiều, những bóng ma vất vưởng nắm bắt thông tin. Tôi cũng không lo lắng gì, vì họ sẽ biết được nếu đã xuất hiện ở đây đồng nghĩa với việc phải giữ an toàn thông tin tuyệt đối sự tồn tại của tôi ra bên ngoài. Đi hết đoạn đường tầm 60 mét, tôi đã tiếp cận đến ngoài cửa kính của tòa chính phủ và tôi đã thấy rồi, người dẫn đường.

Một cô gái ăn mặc công sở với bộ đồ màu da xuất hiện trước mắt tôi. Người đấy đang nở một nụ cười, một nụ cười được lập trình sẵn...

" Ngài là phó tướng Veyne, đại diện ngài Ragnvard đại tướng? "

Không đáp lại gì trước, cậu lấy ra trong tay một huy hiệu.

' Cách '

Cậu đeo huy hiệu vào, huy hiệu đầu sói với thanh kiếm, nhìn thẳng vào người đối diện.

" Chào mừng ngài đến Elyrion, tòa chính phủ"

" Vâng, chúng ta đi ".

Di chuyển rồi, tòa nhà này cũng chả quá cao nhưng cũng rộng rãi lắm chứ. Chỉ còn hai người mà thôi, tiếng bước chân vang nhẹ trong hành lang. Những ô sáng cách đều nhau qua những dãy cửa số.

" Tôi tên Mola, là trợ lí của ngài chủ tịch NIEI, ngài Lillian Vealer "

Nghe đến cái tên này Silas có chút hồi hợp, con tim bất giác đập mạnh lên. Nếu Ragnvard đáng sợ về bản chất lạnh lùng của mình thì con người này lại thanh cao, uy quyền và mưu trí cùng nhạy bén. Không chỉ thế đi cùng bà ta là một người không kém, chủ tịch của FSC, chủ nhân thật sự của gia tộc Vealer. Là đời thứ mười của gia tộc ngài Cassius Vealer và người con của họ Elias Vealer. Kẻ đại diện ngoại giao Elyrion và Isvalder.

" Ngài Veyne, chúng ta đến rồi. Ngài có 30 phút. Hy vọng mọi chuyện thuận lợi "

Nuốt ực một tiếng, cảm giác đè nặng này giống như đối mặt với Ragnvard nhưng lại có sự gì đó khác biệt. Ai biết được bên trong sẽ là một đóa hoa với chất dẫn dụ kinh người và một chàng hiệp sĩ sẵn sàng rút kiếm ra bảo vệ.

Căn phòng mục tiêu đã đến, cậu cũng phải mở cửa ra thôi. Tim cậu đang đập mạnh, nhưng ngay giây phút đó ' mặt nạ tuyết ' đã thay thế. Gương mặt lo lắng, con tim mãnh liệt đều như biến mất. Nó để lại cho cậu gương mặt sắc lạnh, con tim bình tĩnh và con ngươi sâu thẳm.

" 30 phút của ngài bắt đầu ".

Gật nhẹ đầu, cậu bước vào trong, căn phòng với phong cách của thế kỉ trước, tuy không quá cổ nhưng rất hoài niệm. Con ngươi đen quan sát, một nam một nữ đang ngồi ở giữa phòng. Một bàn vuông nhỏ với những quân cờ đang được đánh dở, nhưng nước cờ lộn xộn chả một quy tắc gì. Khi cậu bước vào, đóa hoa kia chỉ khẽ liếc nhẹ cậu một cái.

Cũng chẳng gì lạ, chạm tay lên ngực áo, mép áo trên là nơi cậu cài huy hiệu chứng minh danh phận.

" Silas Veyne, tôi là đại diện cho nhân dân và ngài Ragnvard đến đây. Rất vinh dự khi được sự chấp nhận lời hẹn trong sự gấp gáp này "

Phải cẩn trọng trong lời nói trước những người này, khẽ cúi người rồi nhanh chóng đứng thẳng người dậy, cậu cũng không quá vội. Chỉ cần một bước đi sai lầm cả ván cờ đầy bom đạn và thuốc súng này sẽ xoay chuyển.

Bấy giờ người phụ nữ kia khẽ chuyển động. Động tác thanh lịch tựa một bông hoa ly ly đang dao động trước gió. Một sắc tím tươi đẹp với những giọt sưng sớm. Con ngươi màu hồng tím nhàn nhạt với mái tóc vàng uốn nhẹ sóng. Nhìn cậu nở một nụ cười.

" Cậu Veyne, mời ngồi "

Giọng nói có vẻ nhẹ nhàng mờ khách ngồi một cách lịch sự, nhưng ánh mắt đó lại mang ý sắc bén.

Nhìn khắp căn phòng rộng lớn và xa hoa này, vố vô số những món đồ đắt giá nhưng nó lại không có lấy nổi chiếc ghế thứ ba cho khách.

Nhếch mép cười nhẹ, gỡ nhẹ cúc áo ngoài của bộ đồ. Tiến lại gần đến chỗ họ, nơi duy nhất có ghế ngồi. Nơi thể hiện ai mới là chủ nhân của nó. Những tiếng bước chân nhẹ vang lên cũng dẫn đến sự chú ý của hai người họ.

' Bốp, bình, cạch,cạch...cạch '

Vô số những tạp âm vang lên trong căn phòng kín. Những ánh mắt bất ngờ nhưng không quá mạnh mẽ. Con mắt hồng tím có chút ý vị ở trong, cô ta cũng chỉ cười nhẹ một cái trước sự việc này.

Silas đá bay bàn cờ trên bàn trước mặt của hai người họ, những con cờ nằm ngổn ngang trên sàn.

Silas luống cuống: " A, tôi xin lỗi. Cái chân này "

Vừa nói cậu vừa đánh vào chân phải của mình. Kéo nhẹ ống quần lên, cậu nở một nụ cười giả tạo về phía họ.

" Tôi xin lỗi, tôi sẽ dọn dẹp chỗ này ngay "

' Quả thật, họ không phản ứng mạnh '

Ngồi xuống thấp, vơ lấy những con cờ lại một bên. Cassius cúi xuống tính nói một điều gì đó thì chạm phải ánh mắt đầy lạnh lẽo của Silas và ' rắc '.

Silas nắm chặt con vua trắng và bẻ gãy cổ nó. Nhìn thấy hành động này, người trầm ổn như Cassius cũng phải đơ ra.

Đứng dậy khỏi nền đất lạnh lẽo, siết một lực tay mạnh, cậu bóp nát con cờ đó. Những mảnh vỡ của nó cứ thế khứa lên bàn tay trắng. Những vết rách nhỏ nhưng chi chít, máu liên tục rỉ ra. Dòng máu nóng ngay lập tức nhuộm đỏ cả quân cờ không thể nhìn ra hình dáng thật sự của nó.

Cậu chẳng mải mê quan tâm gì đến nó, nhắc tay lên và mở ra, những mảnh vụn cứ như thế mà rơi xuống đất vang lên những âm thanh lạnh lẽo. Nhìn về phía của Lillian, người phụ nữ nắm trong tay sức mạnh kinh tế quốc gia, chủ tịch NIEI.

" Cũng đến lúc dẹp đi cái bàn cờ tẻ nhạt này rồi chứ, quý bà ".

Bàn tay phải đầy máu được cậu đưa về đó ngỏ ý xin hôn. Không hề khó chịu, bà ta còn có vẻ thích thú. Đưa bàn tay trắng, nó đẹp từ từng tế bào da đến những móng tay cứng. Chạm nhẹ vào bàn tay máu kia, Silas hôn nhẹ lên nó một cái. Một cái chạm nhẹ nhàng, ánh mắt suy tư nhìn về Silas. Không ai biết người đó đang suy nghĩ gì trong lòng.

Thu tay về, liếm qua một cái. Cảm nhận được vị tanh tanh của máu trong miệng.

" Chơi với cậu có vẻ vui hơn đấy, cậu trai trẻ "

Đúng vậy, quyền chủ động bây giờ không thuộc về họ nữa, quyền đi trước của vua trắng đã được cậu ' bóp nát ' và nhuộm đỏ nó với máu của mình. Bây giờ cuộc đàm phán này chỉ có đỏ và đen.

Giọng nói đầy sự lạnh lùng và quyền uy của cậu vang vọng khắp canh phòng.

" Ván cờ này, giờ do tôi quyết định rồi ".

Ngồi thẳng lưng lại, Cassius nhìn qua cậu bằng con mắt sắc bén của một con thú già.

" Vậy ra cậu đến đây để áp đặt chứ không phải đàm phán? "

Hai người họ không phải hạng bình thường, cho dù cậu có khùng điên như thế thì họ cũng vẫn điềm đạm.

Mỉm cười nhẹ, ánh mắt phán xét của Lillian nhìn cậu, đôi mi khép động.

" Silas, cậu biết rõ chúng tôi không dễ bị ép buộc mà. Cậu muốn gì "

Thời gian vẫn đang trôi qua, tuy vậy nó không vô ích. Cậu đã làm cho họ tò mò về mình, họ muốn nhìn xuyên qua lớp mặt nạ tuyết đó của cậu. Đương nhiên là không thể rồi.

Hất hết những quân cờ còn sót lại trên mặt bàn nhỏ. Kéo nó lại gần phía mình, ngồi xuống và đặt nhẹ tay lên đùi.

" Chó con này lại rất muốn ngang hàng với chủ nhân, không sao chứ ?"

Câu nói này của cậu càng làm cho Lillian thêm phần hứng thú.

" Đương nhiên rồi, vậy vào việc chính được rồi chứ ?"

Lạnh mặt đi hẳn cậu nói.

" Chúng tôi muốn hai vị siết chặt Sovya ở biển Myr. Đảm bảo họ không thể mở rộng hành quân qua lãnh hải của các vị ".

Quan sát một chút, lời nói của cậu rất thẳng thắn. Nhìn biểu cảm có chút thay đổi của Cassius cậu cũng phải hít một hơi vào trong. Tay cậu cũng có chút run nhẹ, nhưng cậu vẫn chưa nói xong. Tưng đó chưa đủ đẩy Sovya ra khỏi cuộc chiến này.

" Đồng thời, hai vị có thể "

Giọng điệu khá căng thẳng nhưng vô cùng kiên quyết.

" Đưa con trai hai vị ra giúp chúng tôi ở Hội nghị "

Im lặng, sau khi nói những thứ cần phải nói thì cậu cũng đợi chờ được phản hồi.

Chỉ nhấp nhẹ một ngụm nước trà, âm thanh tiếng nước đó dù rất nhỏ nhưng nó quá đủ để cuộc đàm phán này được tiếp tục. Khi hoàn toàn không tìm được điểm chung thì nó sẽ hoàn toàn im bặt.

" Và hỏi lại, cậu nghĩ chúng tôi làm điều đó vì thiện chí? "

Điều này là cậu biết chứ, cậu không thể không chuẩn bị gì mà đến được chứ. Thứ cậu chuẩn bị còn là một món ai nghe cũng phải nhượng bộ 7 phần.

Cười nhẹ một cái, ánh mắt đầy tự tin và có chút gian manh.

" Chúng tôi có chuẩn bị một lễ vật, một thứ mà ngay cả các cường quốc cũng phải nhỏ dãi. Họ thèm khát đến mức phải quỳ gối mới có được - dầu mỏ.

Lillian và Cassius không nói gì, họ chỉ khẽ đảo mắt. Silas vẫn bình thản và vô cùng tự tin. Tuy có hơi chút thấp thỏm nhưng cậu biết điều mình vừa nói nó mạnh đến cỡ nào.

" Hai vị thừa biết thế giới của hiện tại chứ? Năng lượng sạch vẫn chưa thay thế 100% "

Cậu ngưng lại đôi chút, gương mặt của Lillian có chút nhăn nhẹ, chỉ đợi có phản ứng như vậy.

" Trong khi đó, năng lượng hóa thạch đã gần như cạn kiệt, chúng tôi đang nắm giữ trong tay những mỏ dầu cuối cùng có thể khai thác với quy mô lớn "

Nhìn thẳng vào hai người họ, hai tay cử động, vươn người đến phía trước.

' Hai người họ cũng đang suy nghĩ, phải xài nó vậy '.

" Nếu hợp tác thành công, chúng tôi sẽ cung cấp dầu mỏ cho đất nước quý vị với giá ưu đãi. Trong khi những kẻ khác phải trả gấp 5-10 lần ".

Nhếch môi, Cassius chậm rãi nói : " Nghe thì hấp dẫn đó. Nhưng cậu có khả năng giữ lời? Nếu Iskholm thất bại trong việc giành độc lập? "

Đáp lại bằng nụ cười nhàn nhạt đầy ý vị.

" Các vị nghĩ sao? Con cáo già sau chiến tranh thế giới thứ nhất, cái liên minh siêu lớn kia? Cả thế giới cần dầu. Chúng tôi chỉ cần khẽ tay đóng những mỏ dầu lại thì ngay thức khắc nó sẽ tăng gấp 3 lần giá. Các vị không muốn lịch sử tiếp diễn như 100 năm trước chứ?"

Hai người họ rơi vào trầm tư, Silas nói không sai. Tuy bây giờ dầu mỏ bị thay thế một phần nhưng nói là loại bỏ nó đi thì không thể, ít là đến thời điểm hiện tại.

Ánh mắt Silas lóe lên, ánh mắt tàn độc với giọng điệu lạnh lùng, có thể là câu nói cuối cùng áp đặt lên đất nước họ. Cũng như là trả lời câu hỏi của Cassius.

" Chúng tôi có đủ nguồn lực để mặc cả với bất kì ai ".

Lillian khẽ gõ nhẹ ngón tay, gương mặc sắc xảo cũng phải nghiên túc.

" Cậu rất biết cách tạo áp lực đấy. Nhưng để bạn chế Sovya ở vùng biển họ đã là bá chủ sau năm 201X thì không phải chuyện dễ "

Đôi mi híp hờ lại, nở một nụ cười mà Silas đang mong đợi. Nụ cười của một kế hoạch khác, nụ cười chỉ cần thỏa mãn thì mọi chuyện sẽ được giải quyết.

" Chúng tôi cần nhiều hơn dầu mỏ, chúng tôi không muốn bị Stravin quay lưng.

" Hứ, hư ha ha ha, hờ "

Sau một tràng cười điên khùng, Silas vẫn thản nhiên lạnh lùng nói.

" Các vị giúp tôi, tôi đảm bảo Caelthorn sẽ giúp các vị. Một Iskholm giành được độc lập nó sẽ là một điểm tựa của trung tâm già ở Bắc Cực. Không chỉ dầu, các vị còn mạnh mẽ hơn so với một Elyrion đơn độc "

Cassius nhìn qua Lillian khẽ gật đầu nhẹ.

" Chúng tôi sẽ suy nghĩ thêm về nó "

Những điều Silas nói không sai, nó rất hấp dẫn nhưng độ nguy hiểm quá cao. Tuy Soyva đang suy yếu sau thời đại đế đó, nhưng khi ổn định lại thì nó sẽ trở lại vị thế của một cường quốc.

Đứng dậy khỏi bàn nhỏ, cậu với tay tháo cái cà vạt trên cổ xuống. Quấn quanh bàn tay vẫn còn hơi rỉ máu, cắn chặt một đầu cậu siết lực. Băng bó tạm thời, nhìn về hai con cáo già có vẻ trở lại với bẻ nhiệt huyết khi xưa cậu nhếch mép.

" Không, các ngài sẽ phải đồng ý. Vì nếu không các vị sẽ phải xếp hàng cùng với nhưỡng kẻ khác - những kẻ phải trả gấp 10 lần, hay nước đối thù của các vị?"

Giật bắn mình, Lillian và Cassius quay phắt qua cậu. Đúng vậy, cậu đến đây để áp đặt chứ không phải để bàn bạc. Nếu như cậu đổi mục tiêu qua nó thì tình hình khu vực sẽ còn bất ổn hơn nhiều lần.

Lillian thở dài một tiếng.

" Bọn trẻ bây giờ là vậy sao "

Không đáp lại gì, im lặng. Silas không vội rời đi vì cậu biết nếu cuộc chơi này thất bại thì đã rời đi từ trước. Cậu đang chờ đợi thứ nắm trong tay kia.

" Cậu đúng thật là nguy hiểm thật đấy, Silas. Được rồi, chúng tôi sẽ làm "

Đóa hoa ly ly của vùng Đông Nam trung tâm già, thanh lịch, thu hút và mưu mô cũng phải khuất phục dưới ' mặt nạ tuyết ' của cậu.

Khẽ nghiêng đầu, Cassius chỉ mỉm cười nhẹ như thể cậu rất tuyệt vời.

" Tôi hy vọng cậu giữ lời hứa ".

Nhìn sâu vào họ, con ngươi đen không dao động, bình lặng và sâu thẳm.

" Và hai ngài cũng vậy ".

Quay lưng bước về hướng cửa, để lại căn phòng với sự yên tĩnh như lúc ban đầu. Cậu chỉ chắc chắn - ván cờ này đã thuộc về mình.

Rời khỏi căn phòng NIEI, Không vội vã, sau khi mở cửa cũng chỉ khẽ liếc nhìn về trợ lí. Bỏ lại mọi sự lo lắng ở phía sau. Người phải lo lắng lúc này phải là họ mới đúng. Bước đến đây với tâm thế sợ hãi, tiến vào với tâm lí quyết tâm, trở ra với một thế cờ chiếu tướng. Liệu khi quay về sẽ sao nhỉ.

Tiến ra một mình trên con đường cũ, mặt nạ đó cậu vẫn đang đeo, đây là sự thành công lớn nhất của cậu chứ?

Bên trong phòng, hạ giọng xuống nhiều.

" Thằng nhóc đó, nguy hiểm hơn chúng ta tưởng "

Gương mặt bà ta có chút trầm ngâm trả lời: " Nó rất thông minh đấy ".

Bầu trời sáng phía trên, thở ra một hơi như thể kiềm nén từ rất lâu vậy. Ánh sáng nhẹ nhàng tan đi lớp mặt nạ của cậu. Vết thương ở tay là thứ giúp cậu biết mọi chuyện vừa xảy ra đều là sự thật. Gương mặt đỏ ửng vì kích động.

' Tôi không nghĩ mình sẽ làm được, cảm xúc của tôi thật ngổn ngang. Tôi cần phải làm gì để dọn dẹp nó đây. Ha, khi bước vào trong đó tôi đã rất quyết tâm và tạ ơn trời, tôi làm được rồi '

Vừa tiến lên, tôi lấy điện thoại ra khỏi túi, tim đập loạn nhịp. Không biết nên gọi ngay không vì hiện tại tôi quá kích động. Tôi muốn hét lớn một tiếng hay nhảy cấn lên một cái thật cao. Đặt bàn tay máu lên ngực, chạm phải cái kèn nhỏ của Leo, tôi hạ quyết tâm rồi. Một dãy số hiện lên '

Sau một đoạn âm thanh, một giọng nói vang lên, giọng nói của chủ nhân, giọng nói của người cậu rất sợ. Giọng nói đó lúc này nghe qua còn kích động hơn tôi vô số lần, bất giác tôi thảo phào nhẹ nhõm.

" Ngài Ragnvard, mọi chuyện.... Thành công ".

Chỉ một câu nói thôi mà tôi cảm giác như mình lấy toàn bộ khí trong phổi để phát ra vậy. Nhưng nó xứng đáng, tôi nghe rõ tiếng ghế đổ và vô số tạp âm khác truyền qua từ cái loa nhỏ.

" Silas, cậu thật sự làm được sao? Silas, tôi cám ơn cậu, thưỡi gian kia, hừm cậu chới thoải mái "

Gương mặt tôi nóng lên hẳn, tôi vui lắm. Chuẩn bị cúp máy thì.

" Silas, cậu giỏi nhất ".

' Tút '

Giỏi nhất? Hai chữ đơn giản ấy truyền đến, thân thể bất giác run rẩy. Đúng vậy, là nó câu nói cuối cùng của anh trai cậu. Bất chợt tôi có một dự cảm không lành, một sự sợ hãi luôn có trong tim.

' Anh, hy vọng mọi thứ sẽ ổn '

Thở ra một hơi, cậu quay lại chỗm trọ cũ. Nhưng cảm giác chiến thắng mới chớm lại bị thay thế bằng sự bất an thế kia. Silas , mày phải tự tin lên, mọi chuyện giờ mới bắt đầu.

Note: một phần thế giới hư cấu-Fictional world. Any resemblance is coincidence.