Phạm Kinh Du cũng không thích Bùi Ngạn Chi.
Không phải vì cậu ta có gì đáng ghét, mà vì Bùi Ngạn Chi quá yên tĩnh, quá điềm đạm, quá trầm ổn – hoàn toàn trái ngược với hắn.
Từ ngày dọn vào ký túc xá, Kinh Du nhận ra một điều: bạn cùng phòng của hắn là kiểu người mà hắn chưa bao giờ có thể chạm tới.
Bùi Ngạn Chi không bao giờ nói chuyện thừa thãi. Mỗi ngày, cậu thức dậy đúng giờ, gấp chăn ngay ngắn, làm mọi thứ có trình tự. Khi đi học, cậu luôn tập trung, không hề xao nhãng. Khi đọc sách, cậu không để bất cứ ai làm phiền.
Và đặc biệt, khi nhìn Kinh Du, ánh mắt cậu luôn có một chút dò xét lạnh lùng.
Không có sự xa cách, nhưng cũng chẳng có sự thân thiết.
Cái kiểu người này, Kinh Du đã gặp qua rất nhiều. Những kẻ giỏi giang, xuất sắc, ổn định, luôn mang theo một thứ ánh sáng chói lóa khiến những người như hắn chẳng thể nào lại gần.
Hắn chẳng thích điều đó chút nào.
---
"Này, Bùi Ngạn Chi, sao cậu lúc nào cũng nghiêm túc vậy?"
Một buổi tối, Kinh Du chống cằm nhìn người bạn cùng phòng đang chăm chú đọc sách. Hắn vốn không phải kẻ thích im lặng. Không gian ký túc xá quá bình lặng làm hắn có chút khó chịu.
Bùi Ngạn Chi không ngẩng lên, chỉ lật trang sách, thản nhiên đáp:
"Không nghiêm túc thì làm sao mà học?"
Kinh Du bĩu môi, ném cây bút lên bàn.
"Cậu có bao giờ làm gì theo cảm hứng không? Hay là lúc nào cũng như cái máy, học, đọc, rồi lại học?"
Lần này, Bùi Ngạn Chi khẽ ngước mắt lên. Cậu nhìn Kinh Du vài giây, chậm rãi hỏi ngược lại:
"Còn cậu thì sao? Có bao giờ làm gì vì bản thân không?"
Tim Kinh Du khựng lại một nhịp.
Nhưng hắn nhanh chóng bật cười, vươn tay vỗ vai Bùi Ngạn Chi một cái.
"Cậu đang nói gì vậy? Dĩ nhiên là tôi sống theo ý mình rồi!"
Bùi Ngạn Chi không nói gì thêm. Cậu chỉ nhìn hắn một chút, rồi lại cúi xuống đọc sách.
Nhưng trong đầu Kinh Du lúc này, câu hỏi của Bùi Ngạn Chi cứ văng vẳng mãi.
"Có bao giờ làm gì vì bản thân không?"
Hắn chưa từng có sự lựa chọn.
---
Tối đó, Kinh Du không ngủ được.
Hắn nằm lăn qua lăn lại, chốc chốc lại liếc sang giường bên cạnh. Bùi Ngạn Chi đã ngủ say, hơi thở đều đặn, ánh sáng từ đèn ngủ hắt lên khuôn mặt cậu, tạo ra những đường nét sắc sảo nhưng bình thản đến lạ lùng.
Nhìn con người đó, Kinh Du cảm thấy một thứ gì đó rất xa vời.
Giống như một ngọn núi cao, mà hắn chỉ là một kẻ đứng dưới chân núi, nhìn lên, không cách nào chạm tới.
Hắn ghét cảm giác này.
Nhưng hắn lại không biết, ngay từ những ngày đầu tiên, Bùi Ngạn Chi cũng đã âm thầm để ý đến hắn.
Không phải vì hắn ồn ào. Không phải vì hắn dễ gần.
Mà vì đôi mắt hắn, dù luôn cười, nhưng chẳng bao giờ có ánh sáng.