Chương 4: Kẻ Dễ Gần Nhất Hành Tinh

Ngày đầu tiên nhập học, Phạm Kinh Du đã nhanh chóng trở thành cái tên được biết đến nhiều nhất trong khoa.

Không phải vì hắn học giỏi. Cũng không phải vì hắn gây chuyện.

Mà vì hắn có thể trò chuyện với bất kỳ ai.

---

"Này, cậu học lớp nào vậy?"

"Ơ? Cậu cũng học Kế toán à? Vậy chúng ta là đồng môn rồi!"

"Tên tớ là Phạm Kinh Du, dễ nhớ lắm! Du trong 'du ngoạn', nhưng học ngành này chắc chẳng có cơ hội đi du ngoạn đâu ha?"

Kinh Du cười tít mắt, vừa đi vừa bắt chuyện với những người xung quanh.

Hắn có một loại năng lượng khiến người khác dễ dàng thoải mái. Lời nói có chút bông đùa, nụ cười lúc nào cũng rạng rỡ, ánh mắt lúc nào cũng tràn đầy hứng thú.

Vậy nên chỉ trong vài ngày, hắn đã có rất nhiều bạn.

Ở căn-tin, hắn có thể vừa ăn vừa trò chuyện với một nhóm người mới quen.

Ở thư viện, hắn có thể vô tư nhờ một đàn anh giúp tìm sách mà chẳng chút ngại ngùng.

Ở ký túc xá, hắn có thể ngồi tám chuyện với đám bạn cùng tầng, cười đùa ầm ĩ đến mức bị quản lý ký túc nhắc nhở.

Hắn hòa nhập vào môi trường mới một cách hoàn hảo.

Không ai biết rằng, những nụ cười kia là một loại kỹ năng mà hắn đã rèn luyện suốt bao năm qua.

---

"Cậu lại đi đâu nữa đấy?"

Bùi Ngạn Chi nhìn Kinh Du đang vội vã khoác áo, chuẩn bị chạy ra khỏi phòng. Cậu đã nhận ra, hắn hầu như không bao giờ chịu ở yên một chỗ.

Kinh Du nháy mắt, cười tươi rói.

"Đi gặp bạn bè chứ đâu! Không thể bỏ rơi anh em được!"

"Cậu có quá nhiều bạn." Bùi Ngạn Chi nhận xét.

"Thì sao? Có nhiều bạn không tốt à?" Kinh Du nghiêng đầu, nhìn cậu đầy hứng thú.

Bùi Ngạn Chi không trả lời ngay. Cậu chỉ chậm rãi gấp sách lại, giọng điềm nhiên:

"Chỉ là... người có quá nhiều bạn, đôi khi lại chẳng có lấy một người thật sự hiểu mình."

Tim Kinh Du chợt hẫng một nhịp.

Nhưng hắn nhanh chóng cười lớn, giơ tay vỗ vai Bùi Ngạn Chi, như thể câu nói kia chẳng có chút tác động nào.

"Ôi chao, sao cậu cứ thích nói những câu triết lý vậy?"

"Tôi đi đây! Nhớ ngủ sớm nhé, bạn cùng phòng thân yêu!"

Nói rồi, hắn phất tay chào, nhanh chóng bước ra ngoài.

Bùi Ngạn Chi nhìn cánh cửa đóng lại, ánh mắt có chút suy tư.

Cậu có thể nhìn ra, Kinh Du rất giỏi giao tiếp. Nhưng sự hòa nhập quá nhanh đó lại khiến cậu cảm thấy... kỳ lạ.

Như thể hắn luôn cố gắng để không bao giờ bị bỏ rơi.