Mấy ngày nay, Kinh Du mất ngủ nặng hơn.
Hắn không đếm nổi bao nhiêu lần mình trằn trọc suốt đêm, mở mắt nhìn lên trần nhà tối om, để mặc dòng suy nghĩ vẩn vơ kéo dài đến tận rạng sáng.
Những lời của Bùi Ngạn Chi vẫn cứ văng vẳng trong đầu hắn.
"Cậu có vẻ lúc nào cũng vui vẻ."
"Nhưng thực ra, cậu không ổn chút nào."
Hắn ghét bị nhìn thấu.
Ghét ánh mắt của cậu ta—điềm nhiên, bình tĩnh, như thể đã thấy rõ tất cả.
Kinh Du không thích người khác chạm vào vết thương của mình. Đặc biệt là một người như Bùi Ngạn Chi.
Thế nên, sáng hôm sau khi vừa bước vào phòng, nhìn thấy cậu ta đang thản nhiên đứng trước bàn học, câu nói đầu tiên cậu ta thốt ra khiến hắn khó chịu ngay lập tức.
"Cậu dọn dẹp giúp tôi đi."
Kinh Du nheo mắt.
Hắn đã không ngủ ngon, tâm trạng vốn chẳng tốt đẹp gì, nay lại nghe câu này, cơn bực dọc trong lòng càng bùng lên.
"Cậu sai ai vậy?"
Ngạn Chi vẫn không ngẩng đầu, giọng nói đều đều, chẳng có lấy một chút cảm xúc.
"Tôi không sai ai cả. Tôi chỉ thấy cậu đang rảnh."
Kinh Du bật cười lạnh.
"Ồ, vậy cậu muốn tôi làm giúp cậu chỉ vì tôi rảnh?"
Lần này, Ngạn Chi cuối cùng cũng ngước lên nhìn hắn.
Ánh mắt cậu vẫn trầm tĩnh như cũ.
Không có châm chọc. Không có bực bội.
Chỉ có sự bình thản đến mức khiến người khác nghẹt thở.
"Tôi chỉ nghĩ rằng cậu thích giúp đỡ người khác."
Kinh Du khựng lại một giây.
Những lời này, nghe qua chẳng có gì sai, nhưng lọt vào tai hắn lại mang một ý vị khó chịu đến mức kỳ lạ.
Hắn nhìn chằm chằm Ngạn Chi, cảm giác như người trước mặt đang nhìn thấu cả lớp mặt nạ hắn đeo bấy lâu nay.
Kinh Du không thích ánh mắt đó.
Không thích cái cách cậu ta nói ra những câu đơn giản nhưng lại cứ như đâm thẳng vào nơi sâu nhất trong lòng hắn.
Không thích sự hiện diện của cậu ta trong cuộc sống của mình.
Nhưng trớ trêu thay, họ lại là bạn cùng phòng.
Không thể tránh né.
Không thể làm ngơ.
Chỉ có thể tiếp tục duy trì thứ mối quan hệ bằng mặt nhưng không bằng lòng này, như hai con sói đang lặng lẽ thăm dò nhau trong bóng tối.