Cuộc sống đại học của Kinh Du chẳng có gì đặc biệt. Hắn thức dậy vào mỗi sáng, đi học, làm bài tập, gặp bạn bè, rồi lại về ký túc xá, lặp đi lặp lại như một vòng quay vô tận.
Nhìn bề ngoài, hắn là một người dễ hòa nhập, có bạn bè ở khắp nơi. Hắn luôn là người khởi xướng những câu chuyện cười, luôn là tâm điểm trong những cuộc trò chuyện. Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy rằng Kinh Du chưa bao giờ thật sự mở lòng với ai.
Không ai biết được, mỗi khi đêm về, hắn lại lặng lẽ trằn trọc với những suy nghĩ của mình.
Hắn không yêu thích ngành học này.
Đại học Kế toán không phải là lựa chọn của hắn, mà là sự ép buộc từ mẹ.
Nhiều năm trước, mẹ hắn đã dẫn hắn bỏ đi khi không thể chịu nổi một người chồng say xỉn, không có trách nhiệm. Bà mạnh mẽ, độc lập, và cũng vô cùng độc đoán. Bà có thể chịu khổ, có thể một mình nuôi con, nhưng bà không cho phép con mình đi trên con đường không chắc chắn.
Học kế toán, có một công việc ổn định, lương cao—đó là những gì bà muốn.
Mẹ chưa từng hỏi hắn muốn gì.
Mỗi ngày, Kinh Du lẽo đẽo đi học những môn mà hắn không hề hứng thú. Những con số, bảng biểu, lý thuyết tài chính khiến hắn thấy ngột ngạt như đang bị nhốt trong một chiếc lồng. Nhưng hắn không thể làm gì khác, bởi vì nếu hắn phản kháng, mẹ hắn sẽ là người tổn thương nhiều nhất.
Dẫu vậy, dù chấp nhận từ bỏ ước mơ, hắn vẫn không cảm thấy yên lòng.
Hắn có bạn bè, nhưng lại không thật sự thân thiết với ai. Hắn cười đùa, nhưng chẳng ai hiểu được hắn thật sự nghĩ gì. Đám bạn của hắn vui vẻ, nhưng chỉ dừng lại ở mức xã giao. Họ sẽ tụ tập đi ăn, đi chơi cùng nhau, nhưng không ai biết được những suy nghĩ thật sự trong lòng hắn.
Cô đơn trong chính vòng tròn bạn bè của mình.
Mỗi khi ngồi trong lớp học, hắn nhìn xung quanh, thấy mọi người đều chăm chú lắng nghe thầy cô giảng bài, còn hắn thì chỉ mong thời gian trôi qua nhanh hơn để có thể thoát khỏi đây.
Và mỗi khi ánh mắt hắn lướt qua Ngạn Chi, cảm giác bất an lại dâng lên.
Bùi Ngạn Chi là kiểu người rất khó để phớt lờ.
Cậu không ồn ào, không chủ động kết thân, nhưng ở bất kỳ đâu, cậu cũng có một loại khí chất khiến người khác phải để ý.
Không phải kiểu người nổi bật một cách cố ý, mà là kiểu người chỉ cần đứng đó thôi cũng khiến người khác cảm thấy sự tồn tại của mình.
Điều khiến Kinh Du khó chịu nhất chính là ánh mắt của Ngạn Chi.
Hắn không biết cậu ta nghĩ gì, nhưng dường như mỗi lần hắn quay đầu, Ngạn Chi đều đang nhìn hắn. Không phải theo kiểu soi mói hay tò mò quá mức, mà là một ánh nhìn điềm nhiên, bình thản, như thể đang quan sát một thứ gì đó thú vị.
Ban đầu, Kinh Du không để tâm lắm.
Nhưng càng ngày, hắn càng nhận ra ánh mắt ấy không biến mất. Ngạn Chi không ghét hắn, cũng không tiếp cận quá mức, nhưng lại luôn ở đâu đó trong tầm mắt hắn, như một cái bóng không thể gạt đi được.
Tại sao lại như vậy?
Tại sao cậu ta lại cứ nhìn hắn như thế?
Ngày hôm đó, khi Kinh Du ngồi ăn một mình trong căng tin, Ngạn Chi đột nhiên xuất hiện. Cậu ta đứng trước bàn hắn, gương mặt vẫn bình thản như mọi khi.
"Cậu ăn một mình à?" Ngạn Chi hỏi, giọng trầm thấp.
Kinh Du ngẩng lên nhìn cậu, im lặng một lúc rồi hất cằm:
"Vậy thì ngồi đi."
Hắn không hiểu sao mình lại nói như vậy. Có lẽ vì hắn không muốn tỏ ra yếu đuối khi bị bắt gặp đang ăn một mình, hoặc có lẽ... vì hắn cũng không thật sự ghét sự hiện diện của Ngạn Chi.
Ngạn Chi kéo ghế, ngồi xuống đối diện. Không gian giữa họ rơi vào im lặng.
Không có những lời giễu cợt, không có xung đột, nhưng cũng chẳng có sự thân thiện.
Kinh Du cúi đầu tiếp tục ăn, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác như mình đang bị quan sát. Ngẩng lên, quả nhiên bắt gặp ánh mắt Ngạn Chi vẫn dừng trên hắn.
Hắn nhíu mày. "Cậu nhìn cái gì?"
Ngạn Chi không né tránh, chỉ cười nhẹ:
"Cậu đang giả vờ quen với cuộc sống này."
Câu nói đó khiến Kinh Du hơi sững lại.
Ngạn Chi không nói rõ, nhưng Kinh Du biết cậu ta đang ám chỉ điều gì.
Hắn chợt nhận ra, so với những người khác—những người bạn chỉ chơi với hắn vì sự hài hước và thoải mái—thì Ngạn Chi lại nhìn thấy những thứ mà hắn không muốn ai thấy.
Điều đó khiến hắn thấy không thoải mái.
Hắn hạ đũa, chống cằm nhìn lại Ngạn Chi, cố tình nhếch môi cười khiêu khích.
"Cậu quan tâm tôi à?"
Ngạn Chi không tỏ ra lúng túng hay né tránh như Kinh Du mong đợi. Cậu chỉ bình thản trả lời:
"Tôi chỉ thấy cậu thú vị."
Kinh Du cứng người.
Một cơn khó chịu dâng lên trong lòng hắn, nhưng hắn không biết vì sao.
Hắn muốn phản bác, muốn nói gì đó để dẹp đi cảm giác này, nhưng ánh mắt điềm tĩnh của Ngạn Chi lại như thể đang bóc trần mọi suy nghĩ của hắn, khiến hắn không thể nói dối.
Cuối cùng, hắn chỉ bĩu môi, cúi đầu tiếp tục ăn.
Ngạn Chi vẫn không rời mắt khỏi hắn.
Cậu không phải kiểu người dễ bị lay động bởi những điều nhỏ nhặt. Cậu biết mình thích gì, muốn gì, và cũng không có thói quen phí thời gian vào những thứ không quan trọng.
Nhưng đối với Kinh Du, cậu lại có một loại tò mò đặc biệt.
Cậu biết Kinh Du không thừa nhận nhiều thứ về bản thân mình. Không chỉ là ước mơ, mà còn là những cảm xúc chân thật nhất.
Có lẽ, đó chính là điểm khiến Ngạn Chi không thể rời mắt khỏi hắn.
Chỉ là tò mò thôi.
Chắc chắn là vậy.