Chương 9: Kẻ Đối Lập

Ký túc xá về đêm mang một không khí kỳ lạ—bên ngoài thì ồn ào với tiếng nói cười, nhưng bên trong lại là những khoảng lặng trống rỗng.

Kinh Du không thích nơi này.

Hắn có thể dễ dàng hòa vào đám đông, đùa giỡn, cười nói như một phần của tập thể, nhưng sau cùng, vẫn chỉ có mình hắn bị bỏ lại với sự lạc lõng.

Mà hơn hết, đêm đến cũng là lúc hắn không thể trốn khỏi chính mình.

---

Đêm nay cũng vậy.

Hắn nằm trên giường, mắt mở thao láo nhìn lên trần nhà.

Phía bên kia phòng, tiếng thở đều của Ngạn Chi vang lên. Nhịp thở ấy như một sự nhắc nhở rằng chỉ có mình hắn là bất thường.

Hắn xoay người, nhìn chằm chằm vào khoảng tối vô định một lúc lâu, rồi thở dài, vén chăn ngồi dậy.

Lục lọi trong hộc bàn một chút, hắn rút ra gói thuốc. Bước chân vô thức hướng về phía ban công.

Nhưng trước khi hắn kịp mở cửa, một giọng nói vang lên từ giường bên cạnh.

"Cậu lại mất ngủ à?"

Hắn dừng lại, nhưng không quay đầu. "Liên quan gì đến cậu?"

Ngạn Chi không trả lời ngay. Cậu ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giường, ánh mắt bình thản nhìn theo bóng lưng của Kinh Du.

"Cậu hút thuốc mỗi đêm cũng chẳng giúp ngủ ngon hơn đâu."

Kinh Du cười nhạt. "Còn hơn là nằm đó trằn trọc đến sáng."

Ngạn Chi không nói gì nữa. Cậu chỉ với tay lấy chai nước đặt trên bàn, uống một ngụm, rồi đứng dậy bước đến cửa sổ.

Một khoảng lặng kéo dài.

Cuối cùng, vẫn là Ngạn Chi phá vỡ nó. "Cậu thử uống trà thảo mộc chưa?"

Lần này, Kinh Du quay đầu nhìn cậu, khó hiểu. "Cậu nghĩ tôi là kiểu người pha trà trước khi ngủ à?"

Ngạn Chi hờ hững nhún vai. "Còn hơn là hại phổi."

Kinh Du bật cười, một tiếng cười không chút cảm xúc. "Cậu phiền thật đấy, Bùi Ngạn Chi."

Ngạn Chi dựa vào cửa sổ, ánh mắt vẫn không rời khỏi hắn. "Còn cậu thì quá bừa bộn."

Kinh Du nhướng mày. "Ý gì?"

Ngạn Chi chỉ về phía bàn học của hắn. "Bàn lúc nào cũng như bãi chiến trường. Quần áo vứt lung tung. Cậu có biết tôi đã phải dọn phòng bao nhiêu lần chỉ vì cậu không?"

Kinh Du cười khẩy. "Thế thì đừng dọn."

Ngạn Chi nhíu mày. "Cậu nghĩ tôi có thể sống chung với một kẻ ở bẩn à?"

Câu hỏi ấy không nhận lại câu trả lời ngay lập tức.

Kinh Du nhìn cậu một lúc lâu, rồi hạ giọng. "Cậu đang trách tôi ở bẩn, hay đang trách tôi không giống cậu?"

Câu nói này khiến Ngạn Chi khựng lại.

Đúng là họ quá khác nhau. Một người sống có quy tắc, luôn làm mọi thứ theo kế hoạch. Một kẻ thì tùy hứng, bừa bãi, sống theo cảm xúc.

Nhưng điều kỳ lạ là, dù đối lập đến vậy, cậu vẫn không thể ngừng để ý đến hắn.

Không thích, cũng không ghét.

Nhưng mỗi khi nhìn thấy Kinh Du, cậu lại không thể rời mắt.

Không thể không quan sát.

Không thể không tò mò về những điều ẩn giấu bên dưới lớp mặt nạ hắn đeo.

Và điều đó, khiến cậu thấy khó chịu hơn bao giờ hết.