Thời gian trôi qua, khoảng cách giữa Kinh Du và những buổi học trên giảng đường ngày càng lớn. Ban đầu, hắn chỉ chán nản, khó tập trung. Nhưng dần dần, hắn bắt đầu cúp tiết thường xuyên hơn, tìm đến những buổi tụ tập, những buổi nhậu đêm, những cuộc vui chóng vánh.
Ban ngày, hắn ngủ bù trong ký túc xá. Ban đêm, hắn đi ra ngoài, hòa mình vào đám đông vô nghĩa.
Ngạn Chi nhận ra điều đó.
Cậu không phải kiểu người tò mò chuyện người khác, nhưng mỗi khi nhìn Kinh Du về phòng lúc nửa đêm, đôi mắt hắn vẩn đục như phủ một lớp sương mờ, cậu lại cảm thấy khó chịu.
Cậu đã gặp nhiều kiểu người trước đây—những kẻ buông thả, những kẻ lười biếng, những kẻ thích đắm mình trong sự vô nghĩa của cuộc đời. Nhưng Kinh Du không giống họ.
Hắn không phải người vốn dĩ như thế.
Cậu không biết điều gì đã đẩy Kinh Du đến bờ vực này, nhưng cậu biết một điều: Kinh Du đang tự hủy hoại bản thân.
Và điều kỳ lạ nhất là—cậu bận tâm đến chuyện đó.
---
Hôm đó, Kinh Du cúp nguyên một buổi sáng để đi chơi, buổi chiều mới lết về phòng. Ngạn Chi vẫn ngồi bên bàn học, chăm chú đọc sách.
Không khí giữa hai người nặng nề một cách khó tả.
Khi Kinh Du quăng balo lên giường, Ngạn Chi không nhìn hắn, chỉ hờ hững buông một câu:
"Cậu định cứ như vậy hoài sao?"
Kinh Du bật cười, giọng đầy chế giễu. "Như vậy là như thế nào?"
Ngạn Chi vẫn không quay đầu lại. "Cúp tiết, đi chơi, trốn tránh thực tế."
Kinh Du ngồi xuống mép giường, bật điện thoại lên, không buồn liếc nhìn cậu ta. "Cậu đang đóng vai gì thế? Giáo viên chủ nhiệm à?"
Ngạn Chi gập sách lại, đặt lên bàn, cuối cùng cũng quay sang nhìn hắn. Ánh mắt cậu bình thản, không có chút cảm xúc dao động.
"Tôi chỉ thắc mắc." Giọng cậu nhẹ tênh. "Cậu vốn không phải kẻ dễ bỏ cuộc. Vậy mà bây giờ, có vẻ như cậu đã chấp nhận việc mình sẽ không làm được gì ra hồn."
Bàn tay Kinh Du khựng lại trên màn hình điện thoại.
Câu nói đó… đâm vào hắn sâu hơn hắn tưởng.
Hắn cười khẩy, nhưng trong đáy mắt lại ẩn giấu sự bực bội. "Cậu quan tâm tôi quá nhỉ."
Ngạn Chi nhún vai, lại mở sách ra, tiếp tục đọc. "Tôi chẳng quan tâm." Cậu dừng lại một giây, rồi chậm rãi nói tiếp. "Chỉ là… thỉnh thoảng nhìn thấy một kẻ thảm hại thì khó mà không nhận xét vài câu."
Kinh Du nheo mắt, cảm giác bị khiêu khích một cách khó chịu.
"Thảm hại?" Hắn nhếch môi, cười như không cười. "Cậu thì hơn gì tôi?"
Ngạn Chi không đáp ngay. Cậu đặt bút xuống, nhìn thẳng vào Kinh Du, ánh mắt như xuyên thấu từng lớp ngụy trang của hắn.
"Tôi không cần hơn cậu. Tôi chỉ không tìm lý do để thỏa hiệp với thất bại."
Câu nói đó làm Kinh Du nghẹn lại.
Trong một khoảnh khắc, hắn không biết phải đáp trả thế nào.
Rõ ràng, Ngạn Chi không hề tức giận, không hề chỉ trích hắn gay gắt. Nhưng những lời cậu nói lại cứa vào lòng hắn như một lưỡi dao sắc bén.
Kinh Du có thể phớt lờ lời mắng mỏ của bất kỳ ai. Nhưng đối diện với sự thật trần trụi, hắn lại không thể không cảm thấy khó chịu.
Hắn ném điện thoại xuống giường, đứng dậy, bước nhanh ra cửa mà không nói thêm lời nào.
Phía sau, Ngạn Chi vẫn điềm nhiên lật sang trang sách mới, như thể cuộc đối thoại vừa rồi chưa từng xảy ra.
Nhưng khi tiếng cửa đóng sầm lại, cậu dừng lại một chút, ánh mắt khẽ dao động.
Ngạn Chi không phải kiểu người thích kiểm soát người khác. Cậu luôn tin rằng ai cũng có con đường riêng của mình, ai cũng có quyền lựa chọn cách họ sống.
Nhưng với Kinh Du, cậu không thể giữ thái độ thờ ơ như trước.
Không phải vì cậu muốn sửa chữa hắn.
Chỉ là… cậu không thích nhìn thấy hắn tự hủy hoại chính mình.
Nhưng cảm giác này—cái sự bận tâm không cần thiết này—khiến cậu cảm thấy phiền phức hơn bao giờ hết.