Kinh Du tỉnh dậy với một cơn đau đầu như búa bổ. Cảm giác nôn nao và khô khốc trong cổ họng khiến hắn nhăn mặt, phải mất một lúc lâu mới có thể miễn cưỡng ngồi dậy. Cả căn phòng ký túc xá chìm trong ánh sáng lờ mờ của buổi sáng sớm, nhưng hắn vẫn cảm thấy mọi thứ xung quanh quay cuồng.
"Chết tiệt…" Hắn lầm bầm, ôm lấy đầu.
Những ký ức mơ hồ đứt đoạn vụt qua trong đầu hắn—rượu mạnh, cảm giác nặng nề, sự bất lực khi nghĩ đến mẹ, và sau đó…
Kinh Du nhíu mày. Hắn nhớ đã uống rất nhiều, nhưng sau đó thì sao? Hắn quay về giường thế nào? Hình như có ai đó đã ở cạnh hắn…
Hắn cố moi móc trí nhớ, nhưng cơn đau đầu không cho phép. Hắn không muốn nghĩ nữa.
Bất chợt, giọng nói quen thuộc vang lên từ giường bên cạnh.
"Cậu tỉnh rồi?"
Kinh Du giật mình, quay sang nhìn. Ngạn Chi đang ngồi dựa lưng vào đầu giường, có vẻ như vừa mới thức dậy. Ánh mắt cậu ta có chút phức tạp, nhưng giọng điệu vẫn bình thản như mọi khi.
"Cậu… tối qua…" Kinh Du ngập ngừng, nhưng cuối cùng lại lắc đầu. "Quên đi."
Hắn không có sức để đào sâu chuyện đó, nhất là khi đầu óc hắn vẫn còn quay cuồng. Nhưng điều hắn không nhận ra là, ngay từ khi hắn vừa tỉnh, ánh mắt Ngạn Chi đã dán chặt vào hắn.
Ngạn Chi không thể quên được chuyện đêm qua.
Ban đầu, cậu không định để tâm đến chuyện đó. Một nụ hôn thoáng qua, trong lúc Kinh Du say khướt, chẳng có nghĩa lý gì cả. Nhưng điều khiến cậu bận tâm là phản ứng của chính mình.
Lẽ ra cậu nên thấy khó chịu.
Lẽ ra cậu nên quên đi như chưa từng xảy ra.
Nhưng từ khi tỉnh dậy, hình ảnh đó cứ hiện lên trong đầu cậu, dù cậu không muốn thừa nhận.
Sự chạm nhẹ bất ngờ, hơi thở thoảng qua giữa hai người—nó không đủ để trở thành điều gì sâu sắc, nhưng cũng không thể coi là không có gì. Và điều khiến Ngạn Chi bối rối nhất chính là trái tim cậu đã có một thoáng chệch nhịp.
Cậu cần phải rời khỏi đây.
Cậu cần thời gian để suy nghĩ.
Nhưng khi ánh mắt lướt qua Kinh Du, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của hắn, cậu lại không thể dứt khoát mà rời đi ngay lập tức.
"Kinh Du." Ngạn Chi lên tiếng.
"Gì?"
"Cậu bị sốt rồi."
Kinh Du ngẩn ra.
Hắn chạm tay lên trán, mới nhận ra cả người hắn nóng rực, nhưng da lại lạnh toát. Có lẽ là do đêm qua uống quá nhiều rượu.
Hắn nhắm mắt, thở dài. "Tôi không sao."
Ngạn Chi nhìn hắn một lúc, rồi thở hắt ra.
"… Cậu định nghỉ ngơi hay đi bệnh viện?"
"Đã nói là không sao."
"Vậy thì uống thuốc."
"Tôi không cần—"
Chưa kịp dứt câu, một viên thuốc hạ sốt đã được ném xuống bàn trước mặt hắn. Kinh Du nhìn viên thuốc, rồi nhìn Ngạn Chi. Hắn im lặng vài giây, sau đó cầm lấy viên thuốc mà không nói gì thêm.
Ngạn Chi không ép hắn. Cậu chỉ đứng dậy, thu dọn đồ đạc của mình.
Kinh Du nhìn theo, cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn. "Cậu đi đâu?"
"Về nhà." Ngạn Chi trả lời đơn giản.
Kinh Du bất ngờ nhớ ra bây giờ đã là kỳ nghỉ giữa hai học kỳ, ai cũng có thể về nhà nếu muốn. Nhưng không hiểu sao, hắn cảm thấy… hơi khó chịu khi nghĩ đến chuyện này.
Không phải vì Ngạn Chi rời đi.
Mà là vì hắn không thể đoán được cảm xúc của cậu ta.
Hắn vốn nghĩ rằng Ngạn Chi không phải kiểu người thích để ý đến chuyện của người khác. Vậy mà bây giờ, cậu ta lại ném thuốc cho hắn, nhắc hắn uống, còn có vẻ lưỡng lự khi rời đi.
Lẽ ra hắn phải thấy phiền phức.
Nhưng thay vào đó, hắn lại thấy… kỳ lạ.
Ngạn Chi xách túi lên, định rời khỏi phòng. Nhưng trước khi đi, cậu dừng lại một chút, quay đầu nhìn Kinh Du.
"… Nghỉ ngơi đi."
Rồi cậu bước ra khỏi phòng, để lại Kinh Du ngồi đó, với một cơn sốt đang hoành hành và một mớ cảm xúc hỗn loạn trong lòng.
Hắn không nhớ nụ hôn đêm qua.
Nhưng Ngạn Chi nhớ. Và có lẽ, từ giây phút đó, giữa họ đã có điều gì đó thay đổi mà cả hai đều chưa nhận ra.