Chương 14: Bàn Tay Ấm Áp

Hắn mơ màng tỉnh dậy, cảm giác như cả cơ thể bị nhấn chìm trong biển lửa. Đầu hắn nặng trịch, mi mắt nóng rực, hơi thở khô khốc như thể vừa đi qua một cơn sốt kéo dài cả thế kỷ.

Giữa những lần mơ hồ và tỉnh táo ngắt quãng, hắn luôn cảm nhận được có ai đó ở bên cạnh. Một bàn tay dịu dàng áp lên trán hắn, mang theo hơi mát xua tan đi cái nóng rực trên da.

Một lần.

Hai lần.

Ba lần.

Mỗi khi cơn sốt lên cao, mỗi khi cơ thể hắn run rẩy giữa mộng mị, bàn tay ấy lại xuất hiện. Một sự dịu dàng quen thuộc nhưng cũng xa lạ, khiến hắn không khỏi thắc mắc:

Là ai?

Hắn cố mở mắt, nhưng mí mắt quá nặng.

Là ảo giác sao? Hay là giấc mơ?

---

Mãi đến sáng hôm sau, khi ánh nắng xuyên qua khe cửa, Kinh Du mới thực sự tỉnh lại.

Hắn chớp mắt, đầu óc vẫn còn choáng váng. Trong vài giây đầu tiên, hắn chưa ý thức được bản thân đang ở đâu, chỉ cảm nhận được cơ thể nhẹ bẫng như thể vừa trải qua một cơn bão.

Và rồi, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt hắn—

Một người đang ngồi bên cạnh giường, đầu gục xuống thành giường, hơi thở đều đặn.

Ánh sáng mờ nhạt của buổi sáng len lỏi qua ô cửa sổ, nhẹ nhàng vẽ lên từng đường nét trên gương mặt kia.

Ngạn Chi.

Hắn không ngờ mình lại thấy một cảnh tượng như vậy.

Gương mặt Ngạn Chi khi ngủ hoàn toàn khác với dáng vẻ sắc bén, lạnh lùng thường ngày. Lông mi dài rũ xuống, đôi môi mím nhẹ, từng đường nét trên khuôn mặt thanh tú trở nên mềm mại hơn. Mái tóc đen nhánh xõa xuống, vài lọn tóc lòa xòa trên trán, phản chiếu ánh nắng sớm tạo thành một sắc vàng nhạt tinh tế.

Kinh Du không thể dời mắt.

Hắn chưa từng thật sự nhìn kỹ Ngạn Chi như thế này bao giờ. Bình thường, hai người chẳng khác nào nước với lửa, cứ gặp nhau là không thể không châm chọc nhau vài câu. Nhưng lúc này đây, khi Ngạn Chi hoàn toàn yên tĩnh, không còn sự sắc sảo hay cứng nhắc thường ngày… lại khiến hắn có chút choáng ngợp.

Hắn chợt nhớ đến những lần nửa tỉnh nửa mê trong cơn sốt.

Là Ngạn Chi đã ở lại chăm sóc hắn sao?

Cảm giác kì lạ dâng lên trong lòng, như một làn sóng nhỏ gợn nhẹ qua mặt hồ tĩnh lặng.

Không suy nghĩ nhiều, hắn đưa tay lên, đầu ngón tay vô thức lướt nhẹ qua má Ngạn Chi.

Da cậu ấy mát lạnh, tương phản hoàn toàn với nhiệt độ nóng ran của hắn.

Chỉ là một cái chạm rất khẽ, nhưng ngay khi đầu ngón tay lướt qua, hắn cảm nhận được một sự rung động khó hiểu.

Tim hắn bỗng dưng lỡ một nhịp.