Còn 1 tuần nữa mới bắt đầu học kỳ mới, mà Kinh Du cũng đã khỏe. Ngạn Chi quyết định về nhà.
Cậu trở về nhà vào sáng sớm, khi ánh nắng ban mai nhẹ nhàng trải dài trên con đường lát đá trước cổng biệt thự. Gia đình cậu sống trong một khu dân cư cao cấp, căn biệt thự được thiết kế theo phong cách hiện đại với tông màu trung tính, không quá xa hoa nhưng vẫn toát lên vẻ sang trọng.
Cha mẹ Ngạn Chi là những doanh nhân thành đạt trong lĩnh vực bất động sản. Dù công việc bận rộn, họ vẫn dành nhiều thời gian để giáo dục con cái một cách cởi mở, tôn trọng suy nghĩ và lựa chọn cá nhân của mỗi người. Nhà có hai anh em: Ngạn Chi và cô em gái nhỏ hơn cậu bốn tuổi, Ngạn Hi, hiện đang học lớp 10.
Vừa bước vào nhà, cậu đã nghe thấy tiếng em gái từ phòng khách:
"Anh hai về rồi à?"
Ngạn Hi ngồi trên sofa, mái tóc dài cột cao, tay cầm máy tính bảng nhưng ánh mắt lại đang chăm chú quan sát cậu.
"Anh hai, dạo này anh lạ lắm đó."
Ngạn Chi thoáng dừng bước, quay sang nhìn em gái.
"Lạ chỗ nào?"
"Thì... cái cách anh bước vào nhà như người mất hồn này, rồi còn cái bộ mặt trầm tư như đang suy nghĩ về chuyện gì đó rất quan trọng nữa." Ngạn Hi nghiêng đầu, đôi mắt ánh lên tia trêu chọc nhưng giọng nói vẫn mang theo sự quan tâm thật sự. "Bình thường anh đâu có vậy?"
Ngạn Chi không trả lời ngay, chỉ cởi giày rồi đi thẳng lên phòng. Nhưng Ngạn Hi không dễ dàng bỏ qua, cô bé đặt máy xuống, nhanh chóng chạy theo.
"Anh hai, có chuyện gì đúng không?" Cô bé đi sát bên cạnh, giọng điệu dịu lại. "Em không trêu anh đâu, nhưng mà nhìn anh như thế này em lo thật đấy."
Ngạn Chi khựng lại một chút, rồi xoa đầu em gái.
"Không có gì đâu, em đừng lo."
Ngạn Hi hơi nheo mắt, nhìn cậu một lúc lâu như thể muốn đọc ra suy nghĩ trong đầu cậu. Nhưng rồi cô bé chỉ thở dài, không hỏi thêm nữa, mà nhẹ nhàng nói:
"Nếu có chuyện gì muốn tâm sự, em luôn sẵn sàng lắng nghe, anh biết mà đúng không?"
Ngạn Chi nhìn em gái, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp.
"Ừ, anh biết."
---
Hai ngày sau, Ngạn Chi vẫn trong trạng thái thơ thẩn. Cậu ít nói hơn, ít ra khỏi phòng hơn, và hầu như chỉ dành thời gian để suy nghĩ về những cảm xúc kỳ lạ của mình.
Sáng ngày thứ ba, sau khi chạy bộ quanh khu nhà, cậu quyết định đi tìm ba.
Ông Ngạn Minh đang ngồi trong phòng làm việc, một tay cầm tờ báo, tay kia cầm tách trà nóng. Nhìn thấy con trai bước vào, ông đặt tờ báo xuống, ánh mắt trầm ổn nhìn cậu:
"Sao thế? Có chuyện muốn nói với ba à?"
Ngạn Chi do dự một chút, rồi ngồi xuống đối diện ông.
"Ba... Làm sao để biết mình thích một người?"
Ông Ngạn Minh hơi nhướng mày, nhưng không tỏ ra ngạc nhiên quá mức. Ông đặt tách trà xuống bàn, ngón tay gõ nhẹ lên thành cốc, suy nghĩ một lúc rồi điềm tĩnh hỏi:
"Thích một người không phải là chuyện có thể dùng lý trí để xác định. Nhưng con hãy tự hỏi mình vài điều. Khi con ở bên người đó, con cảm thấy thế nào? Khi người đó gặp chuyện, con có lo lắng không? Và khi không gặp người đó, con có thấy thiếu vắng không?"
Ngạn Chi im lặng.
Tất cả những gì ba nói... cậu đều có.
Ông Ngạn Minh quan sát con trai một lúc, rồi chậm rãi hỏi:
"Người đó là con trai hay con gái?"
Câu hỏi không có sự dò xét, không có áp lực, chỉ là một câu hỏi bình thản như bất kỳ cuộc trò chuyện nào khác.
Ngạn Chi khẽ giật mình.
Cậu nhìn ba, trong lòng có chút căng thẳng.
Nhưng ánh mắt của ông vẫn bình thản, không hề có chút phán xét nào.
Cuối cùng, cậu hít sâu một hơi, rồi chậm rãi đáp:
"… Là con trai."
Một khoảng lặng trôi qua.
Rồi ông Ngạn Minh mỉm cười nhẹ, gật đầu như thể điều này hoàn toàn bình thường.
"Ba đoán vậy."
Ngạn Chi bất ngờ: "Ba biết ạ?"
Ông khẽ nhướng mày: "Con nghĩ ba không nhận ra sao? Nhìn lại cách con phản ứng đi. Con có nhớ tuần trước không? Khi nhận được cuộc gọi đó, con vội vã rời đi mà không kịp giải thích gì nhiều. Ba thấy rõ ánh mắt lo lắng của con, sự gấp gáp trong hành động của con. Nếu đó chỉ là một người bạn bình thường, con có như vậy không?"
Ngạn Chi ngây người.
Cậu chưa từng nghĩ đến điều này.
"Không chỉ vậy," ông tiếp tục, giọng vẫn ôn hòa. "Từ khi con về nhà, con trầm tư hơn hẳn. Suốt hai ngày qua, con cứ như người mất hồn. Đó không phải là trạng thái của một người đơn thuần quan tâm đến bạn bè, mà là của một người đang rối bời vì tình cảm của chính mình."
Ngạn Chi siết chặt bàn tay. Cậu cảm thấy trong lòng có thứ gì đó vừa được khai sáng.
Ông Ngạn Minh nhìn con trai một lúc rồi nói tiếp:
"Ba không quan tâm con thích ai, là nam hay nữ đều không quan trọng. Quan trọng là con phải hiểu rõ trái tim mình. Nếu đó là điều con muốn, thì đừng sợ hãi."
Ngạn Chi tròn mắt. Cậu không ngờ ba mình lại thoải mái đến vậy.
"Ba thật sự không thấy lạ à?"
Ông bật cười, lắc đầu.
"Lạ gì chứ? Con là con của ba, dù con chọn ai, ba cũng sẽ luôn ủng hộ con. Chỉ cần con hạnh phúc, đó mới là điều quan trọng nhất."
Lời nói ấy khiến trái tim Ngạn Chi ấm lên.
Nhưng quan trọng hơn, cậu đã có câu trả lời cho chính mình.