Kinh Du ngồi thừ người trên giường, ánh mắt lơ đãng nhìn ra khung cửa sổ. Những tia nắng buổi sớm len lỏi qua rèm cửa, chiếu lên sàn nhà, nhưng hắn lại chẳng mấy để tâm. Trong đầu vẫn còn hỗn độn với những suy nghĩ không lời giải.
Hắn đã khỏe hẳn sau trận ốm mấy ngày trước, nhưng cảm giác kỳ lạ trong lòng thì không cách nào dứt bỏ được. Hắn nhớ lại những cơn sốt triền miên, nhớ đến từng cơn ác mộng khiến bản thân hoảng loạn, nhớ cả đôi tay ấm áp đặt lên trán, lên má hắn mỗi khi hắn mê man...
Kinh Du nhíu mày. Những giấc mơ lúc sốt cao thường rất rối ren, hắn không chắc đâu là thật, đâu là ảo giác. Nhưng có một điều rõ ràng nhất—trong cơn mơ hồ ấy, hắn đã gọi tên Ngạn Chi.
Tại sao lại là Ngạn Chi?
Kinh Du tự hỏi, nhưng càng cố tìm câu trả lời, hắn càng bứt rứt hơn. Ngạn Chi đã chăm sóc hắn những ngày qua, điều đó hắn biết. Nhưng ngoài việc đó ra, cậu ấy có gì đặc biệt hơn so với những người khác?
Nhưng rồi từng hình ảnh thoáng qua trong trí nhớ lại khiến hắn hoang mang.
Hắn nhớ rõ những lần mình run rẩy trong cơn sốt, toàn thân mệt lả, giấc ngủ thì liên tục bị cơn ác mộng đeo bám. Lúc ấy, một giọng nói trầm thấp, dịu dàng lại văng vẳng bên tai:
"Ổn rồi... không sao đâu."
Mỗi khi hắn giật mình trong cơn mê, một bàn tay liền nhẹ nhàng đặt lên trán hắn, đôi khi là một cái vuốt tóc khe khẽ, rồi cảm giác mát lạnh của chiếc khăn thấm nước lau đi lớp mồ hôi khó chịu.
Không ai từng làm như vậy với hắn cả. Không ai từng kiên nhẫn dỗ dành hắn như vậy.
Hắn siết chặt lòng bàn tay, bối rối với chính suy nghĩ của mình. Không, chuyện này thật vô lý. Hắn và Ngạn Chi vốn chẳng thân thiết gì, trước đây thậm chí còn không hợp nhau. Tại sao đột nhiên lại có những cảm xúc này?
Hắn chợt nhớ đến sáng hôm ấy, khoảnh khắc đầu tiên khi tỉnh dậy sau cơn sốt. Hình ảnh Ngạn Chi gục đầu ngủ cạnh giường hắn vẫn in đậm trong tâm trí. Đó là lần đầu tiên hắn thấy cậu ở một khoảng cách gần như vậy—hàng mi dài, sống mũi cao thẳng, bờ môi mím chặt như đang suy nghĩ gì đó ngay cả trong giấc ngủ. Một nét đẹp điềm tĩnh nhưng cũng đầy thu hút.
Kinh Du vô thức chạm vào má mình. Lúc đó, hắn đã...
Hắn bật dậy khỏi giường, xoa mạnh hai bàn tay lên mặt, cố xua đi những suy nghĩ kỳ lạ đang tràn vào đầu.
Không thể nào.
Hắn không thích Ngạn Chi.
Nhưng nếu không thích, tại sao hắn lại nhớ rõ từng cử chỉ của cậu ấy? Tại sao hắn lại cảm thấy hụt hẫng khi nhận ra cậu đã rời đi?
Điện thoại đặt trên bàn rung lên, kéo hắn khỏi dòng suy nghĩ. Hắn cầm lên xem—là tin nhắn từ một người bạn trong lớp.
Nhưng hắn nhanh chóng lướt qua và thoát khỏi màn hình tin nhắn.
Không có tin nhắn nào từ Ngạn Chi.
Lồng ngực Kinh Du khẽ nhói lên một cảm giác xa lạ. Cậu ấy đã về nhà, chắc chắn đang tận hưởng kỳ nghỉ bên gia đình.
Vậy mà... hắn lại cứ nghĩ đến cậu.
Hắn không hiểu nổi chính mình nữa.