Đêm trước khi kỳ học mới bắt đầu, ký túc xá nhộn nhịp hơn hẳn. Sau một tuần nghỉ, sinh viên lần lượt quay lại, tiếng cười nói râm ran khắp các hành lang.
Ngạn Chi bước chậm rãi vào khu nhà, ba lô đeo trên vai, tay xách một túi đồ nhỏ. Cậu vừa về đến trường vào buổi chiều nhưng mãi đến tối mới quay lại ký túc xá. Trong suốt kỳ nghỉ, tâm trí cậu không ngừng quanh quẩn về một người—Kinh Du.
Cậu đã dành hai ngày để tự hỏi bản thân về cảm xúc kỳ lạ của mình, đến ngày thứ ba thì ngồi xuống tâm sự với ba. Và sau cuộc trò chuyện đó, cậu đã có câu trả lời rõ ràng.
Cậu thích Kinh Du.
Cậu không còn nghi ngờ gì nữa.
Bước vào phòng, ánh đèn ngủ vàng nhạt khiến không gian thêm phần tĩnh lặng. Ngạn Chi thấy Kinh Du đang ngồi trên giường, dựa lưng vào tường, tai đeo tai nghe, ánh mắt dán chặt vào màn hình điện thoại.
Nghe tiếng cửa mở, Kinh Du khẽ ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua cậu rồi nhanh chóng quay đi.
—"Tôi về rồi."
Kinh Du chỉ gật đầu thay cho lời đáp. Không khí giữa cả hai thoáng chốc trở nên gượng gạo.
—"Cậu ổn hẳn chưa?" Ngạn Chi hỏi.
—"Ừm, không sao nữa." Kinh Du đáp ngắn gọn, giọng có phần không tự nhiên.
Ngạn Chi khẽ cười. Cậu có thể nhận ra Kinh Du đang né tránh mình.
—"Tôi có đem ít trái cây từ nhà đến, lát nữa cậu thử nhé."
—"Tùy cậu."
Kinh Du vừa dứt lời thì cửa phòng lại mở ra lần nữa.
—"Ê, Kinh Du, đi cà phê không?"
Phong xuất hiện với nụ cười tươi rói, bước thẳng đến giường của Kinh Du rồi bất ngờ vòng tay ôm lấy eo hắn.
—"Lâu lắm rồi hai đứa mình chưa đi uống nước riêng với nhau nha. Tao nhớ mày muốn chết luôn ấy." Phong nói, giọng điệu cố tình kéo dài đầy trêu chọc, thậm chí còn tựa đầu lên vai Kinh Du, ra vẻ làm nũng.
Kinh Du nhíu mày, nhưng không đẩy Phong ra.
—"Bớt lố đi thằng quỷ."
—"Lố gì mà lố? Người ta thật lòng đó chứ bộ." Phong cười ha hả, rồi nghiêng đầu nhìn Ngạn Chi. "À, mày cũng mới về hả?"
Ngạn Chi nhìn cảnh tượng trước mắt, ánh mắt trầm xuống. Cậu không thích cảm giác này một chút nào. Trước đây, dù Phong có thân thiết với Kinh Du đến mức nào, cậu cũng chỉ im lặng quan sát. Nhưng hôm nay, cậu lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Ngạn Chi khẽ nhíu mày, rồi cất giọng bình thản:
—"Tôi cũng muốn đi."
Phong thoáng ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó nụ cười của cậu ta càng thêm ý vị.
—"Ồ? Vậy thì đi thôi. Càng đông càng vui mà."
Kinh Du nhướng mày nhìn Ngạn Chi, định hỏi nhưng cuối cùng lại im lặng. Dù sao thì hắn cũng không có lý do gì để từ chối.
Ba người cùng nhau rời ký túc xá, băng qua con đường nhỏ để đến quán cà phê gần đó. Không khí trên đường đi có chút kỳ lạ—có lẽ chỉ mình Phong là tỏ ra vô tư như thường lệ.
Ngạn Chi đi bên cạnh Kinh Du, nhưng cậu không còn giữ khoảng cách như trước. Mỗi khi Phong cố tình áp sát vào Kinh Du, cậu lại bước gần hơn, vô thức tạo ra một ranh giới vô hình.
Phong nhận ra điều này, khóe môi cậu ta hơi nhếch lên, nhưng không nói gì.
Khi đến quán, cả ba chọn một bàn gần cửa sổ. Phong tự nhiên kéo Kinh Du ngồi xuống trước, sau đó cũng không ngại ngần khoác tay lên vai hắn.
—"Này, mày có thấy mình ốm đi chút nào không? Tao thấy vẫn phong độ lắm nha." Phong huých nhẹ vào cằm Kinh Du, cười đầy ẩn ý.
Kinh Du liếc hắn một cái, rồi thản nhiên gạt tay Phong ra.
—"Bớt giỡn."
—"Giỡn gì đâu? Tao đang khen thật mà."
Bên cạnh, Ngạn Chi yên lặng nhìn hai người. Bàn tay cậu siết nhẹ lấy cốc nước trên bàn, ánh mắt trở nên sâu thẳm hơn.
Phong rất thân thiết với Kinh Du, điều này ai cũng biết. Nhưng hôm nay, Ngạn Chi mới thật sự cảm nhận được sự khó chịu khi thấy người khác chạm vào hắn như thế.
Cậu không muốn thừa nhận, nhưng cảm giác này rõ ràng là... ghen.
Cậu ghen khi thấy Phong khoác tay lên vai Kinh Du.
Cậu ghen khi thấy Kinh Du không lập tức đẩy hắn ra.
Cậu ghen khi thấy Phong có thể thoải mái chạm vào Kinh Du mà không cần suy nghĩ.
Ngạn Chi hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng Phong thì không bỏ qua phản ứng của cậu.
Cậu ta nhấp một ngụm cà phê, rồi thản nhiên nhìn sang Ngạn Chi.
—"Mày thấy lạ không?"
Ngạn Chi hơi khựng lại.
—"Chuyện gì?"
Phong cười cười, ánh mắt đầy ẩn ý.
—"Không có gì. Chỉ là tao cảm thấy không khí hôm nay... hơi đặc biệt thôi."
Ngạn Chi không đáp, chỉ im lặng nhìn cậu ta.
Kinh Du cũng nhận ra bầu không khí kỳ lạ giữa hai người. Hắn nhíu mày, cảm giác như mình đang bỏ lỡ điều gì đó.
Nhưng dù có là gì đi nữa, thì hắn cũng không thể phủ nhận—từ lúc Ngạn Chi xuất hiện, có thứ gì đó trong lòng hắn bắt đầu dao động.