Chương 21: Cảm giác kỳ lạ và những thay đổi nhỏ

Sau sự cố trong buổi workshop, Kinh Du cố gắng quên đi chuyện xấu hổ đó, nhưng đáng tiếc, những kẻ xung quanh không để cậu làm vậy.

"Mày làm rớt ly nước theo phong cách bá đạo thật đó." - Phong cười khúc khích khi cả ba cùng ra khỏi giảng đường.

"Tao lỡ tay thôi!" - Kinh Du gằn giọng.

"Ừ, nhưng coi bộ ai đó thích kiểu lỡ tay này lắm nhỉ?" - Phong nhướn mày đầy ẩn ý, ánh mắt quét nhanh qua Ngạn Chi đang đi bên cạnh.

Ngạn Chi chỉ liếc Phong một cái nhưng không nói gì.

Kinh Du nhíu mày:

"Mày nói gì kỳ vậy?"

"Không có gì. Chỉ là lần đầu tao thấy mày trông đáng yêu như vậy thôi."

Kinh Du suýt nữa vấp chân khi nghe câu đó.

"Cút!"

Phong cười to, đẩy nhẹ vai cậu rồi vẫy tay tạm biệt.

Khi chỉ còn hai người, bầu không khí bỗng nhiên lặng xuống. Kinh Du cảm thấy hơi khó chịu với sự im lặng này, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.

"Cậu... về ký túc xá hả?" - Cậu hỏi vu vơ.

"Ừ. Còn cậu?"

"Chắc vậy."

Kinh Du không hiểu vì sao bản thân lại muốn kéo dài cuộc trò chuyện này. Chỉ là, cái cảm giác này... nó thật lạ.

-------

Những ngày sau đó, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường. Nhưng có một điều lạ là Ngạn Chi dường như không còn giữ khoảng cách như trước nữa.

Trước đây, hai người chỉ đơn giản là bạn cùng phòng, lâu lâu nói vài câu xã giao, hoặc móc mỉa nhau vài trận. Nhưng bây giờ, Ngạn Chi bắt đầu để ý cậu nhiều hơn.

Kinh Du phát hiện Ngạn Chi luôn nhớ những thứ nhỏ nhặt về mình, như cậu thích uống trà đắng chứ không phải cà phê, cậu ghét trời lạnh, hay cậu thường gác chân lên giường khi ngủ.

Và mỗi khi có chuyện gì đó xảy ra, ánh mắt của Ngạn Chi luôn vô thức hướng về phía cậu.

Không chỉ vậy, Kinh Du còn để ý một điều khác.

Dạo gần đây, Ngạn Chi rất hay cười.

Không còn là bộ mặt lạnh tanh như trước, mà là những nụ cười nhẹ đầy ẩn ý, như thể cậu ta đang có một bí mật thú vị nào đó.

Không chỉ là ánh mắt hay nụ cười, mà còn là những cái chạm thoáng qua—một cái vỗ vai kéo dài hơn bình thường, một lần tay lướt nhẹ qua cổ tay cậu khi đưa ly nước, hay những lúc vô tình đứng gần nhau đến mức vai chạm vai.

Ban đầu, Kinh Du nghĩ có thể là trùng hợp. Nhưng khi chuyện này diễn ra quá nhiều lần, cậu bắt đầu thấy khó hiểu.

Tại sao?

Ngạn Chi vốn không phải kiểu người thân thiện hay thích động chạm người khác. Vậy tại sao bây giờ lại như vậy?

Nhưng trước khi Kinh Du kịp suy nghĩ sâu hơn, có một người khác xen vào cuộc sống của cậu—Ngọc Hân.

Từ sau sự cố trong buổi workshop, cô nàng vẫn không từ bỏ việc tiếp cận Kinh Du. Mỗi lần tan học, cô luôn tìm cớ để bắt chuyện, từ mượn sách, nhờ giải thích bài, cho đến rủ rê đi ăn cùng nhóm bạn.

"Cậu có bận gì không? Hay đi uống trà sữa với bọn mình nhé?"

"Ờ... mình có việc rồi."

"Vậy hôm khác nhé?"

Câu "hôm khác" đó đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, nhưng Ngọc Hân vẫn kiên trì.

Kinh Du không quá bận tâm, chỉ cảm thấy hơi phiền. Nhưng có một người thì lại khó chịu ra mặt.

Ngạn Chi không nói gì, nhưng mỗi lần thấy Ngọc Hân xuất hiện, cậu luôn vô thức đứng gần Kinh Du hơn, ánh mắt trầm xuống rõ rệt.

Và nếu Kinh Du để ý kỹ, cậu có thể thấy rằng... mỗi lần Ngọc Hân rời đi, Ngạn Chi sẽ vô tình chạm vào cậu theo cách nào đó—dù là kéo nhẹ cổ áo, vỗ vai hay chỉ là lướt nhẹ tay qua.

Như thể muốn khẳng định một điều gì đó.

Một tối nọ, khi cả hai đang làm bài tập, Kinh Du đột nhiên lên tiếng:

"Sao dạo này cậu hay cười vậy?"

Ngạn Chi hơi khựng lại, nhưng rất nhanh chóng lấy lại vẻ thản nhiên:

"Tôi cười hồi nào?"

"Lúc sáng, lúc chiều, bây giờ cũng vậy."

Ngạn Chi bật cười nhẹ, nhưng lần này là một nụ cười rõ ràng.

"Vậy chắc do tôi quen với việc thấy cậu rồi."

Câu trả lời đơn giản, nhưng lại khiến Kinh Du cảm thấy kỳ lạ.

Không phải bực bội, cũng không phải khó chịu.

Mà là... một chút gì đó rung động.