Không gian vặn vẹo. Tất cả những gì Kỳ Vân và Thanh Vy cảm nhận được là một sự hiện diện áp đảo đang bao trùm lấy họ. Không phải chỉ là sức mạnh đơn thuần—mà là một loại uy quyền cổ xưa, giống như sự phán xét của một vị thần đang thử thách những kẻ phàm trần dám bước vào lãnh địa của hắn.
Những bóng đen bao vây ngày càng dày đặc hơn. Chúng không chỉ di chuyển nhanh hơn mà còn biến đổi thành những hình thù kỳ dị, mỗi bóng đen đều phản chiếu một ký ức sai lệch, một nỗi sợ sâu thẳm mà họ không dám đối mặt.
Từ trên cao, những linh hồn lạc lối quan sát họ. Một số cười vang, tiếng cười văng vẳng như thể đến từ quá khứ, một số khác thì thầm những câu nói vô nghĩa, những lời chế giễu không rõ nguồn gốc:
"Lại một kẻ khác rơi vào đây."
"Hắn có thể nhớ được không? Hay cũng sẽ như tất cả những kẻ trước đây?"
"Cô gái đó... cô có chắc mình chưa từng phản bội hắn?"
Những giọng nói ấy len lỏi vào tâm trí, như những ngón tay vô hình chọc sâu vào những nỗi sợ tiềm ẩn.
"Không thể cứ chạy mãi!" Kỳ Vân nghiến răng, lưỡi kiếm của hắn vung lên, nhưng một lần nữa, đòn tấn công xuyên qua bóng tối mà không gây ra bất kỳ tổn hại nào. Những thực thể này không có hình dạng cố định, chúng không phải kẻ thù có thể bị chém đứt.
Thanh Vy nhanh chóng niệm chú, nhưng ngọn lửa mà nàng triệu hồi cũng bị màn đêm nuốt chửng. Phép thuật của nàng yếu dần khi bóng tối bao quanh họ không còn chỉ là sinh vật mà là cả không gian bị thao túng.
"Chúng ta không thể chiến đấu trực diện."
Nàng nói, hơi thở dồn dập.
Nhưng không có đường lui. Những bóng đen trườn lên từ mặt đất, bám chặt lấy chân họ, kéo họ xuống như thể muốn nuốt chửng họ vào hư vô.
Thử thách đầu tiên: Cái chết trong ký ức
Khi bị kéo xuống, Kỳ Vân bất chợt không còn ở lãnh địa nữa. Hắn mở mắt và thấy một chiến trường đầy xác chết.
Hắn đang ở đâu?
Mùi máu tanh tràn ngập không khí, những tiếng thét vọng lại từ xa. Hắn nhìn xuống tay mình—thanh kiếm đang nhuốm đầy máu, nhưng hắn không biết nó thuộc về ai.
Trước mặt hắn, một kẻ đang quỳ gối, ánh mắt đầy căm hận.
"Ngươi đã giết ta."
Hắn không nhớ gì cả. Nhưng hắn cảm nhận cơn đau trong lòng bàn tay, một vết thương đã từng bị xé nát.
Từ xa, các linh hồn quan sát và cười vang:
"Lại một kẻ nữa."
"Hắn sẽ quên lần nữa thôi."
"Vòng lặp này chưa kết thúc."
Những lời đó khiến hắn lạnh sống lưng. Hắn đang ở đâu? Hay đúng hơn, hắn đã từng ở đây bao nhiêu lần?
Thử thách thứ hai: Thanh Vy và ký ức méo mó
Bên ngoài, Thanh Vy cũng không còn ở trong trận chiến. Không gian xung quanh nàng thay đổi, trở thành một con đường trải dài vô tận giữa hai hàng cây khổng lồ. Nhưng những tán cây không có lá, mà thay vào đó là những khuôn mặt méo mó đang thì thầm những lời khó hiểu.
Trước mặt nàng, ba bóng người xuất hiện.
Một người có dáng vẻ giống nàng, nhưng ánh mắt trống rỗng, lạnh lùng như một kẻ đã chết từ lâu.
Một người phụ nữ trong quá khứ của nàng – khuôn mặt bị che khuất bởi màn sương, nhưng giọng nói quen thuộc đến mức khiến nàng run rẩy.
Và Kỳ Vân – nhưng không phải Kỳ Vân của hiện tại.
"Ngươi đã quên rồi sao?" Hắn hỏi, giọng nói trầm ấm nhưng có gì đó như vọng về từ một thời xa xôi.
Những linh hồn xung quanh cười vang:
"Cô nghĩ cô thật sự là chính mình sao?"
"Cô có chắc những gì mình nhớ là sự thật?"
Nàng cảm thấy một cơn choáng váng, như thể một phần của nàng đang bị xé khỏi thực tại.
Thử thách thứ ba: Trận chiến bất khả thắng
Trong thực tại, Kỳ Vân và Thanh Vy vẫn đang chiến đấu—nhưng lần này không còn là bóng đen hay ảo ảnh.
Chiến binh bóng tối tái hiện, cao hơn ba mét, toàn thân như một thực thể được đúc từ đêm đen. Hắn giơ thanh trường kiếm khổng lồ của mình lên, chém xuống với tốc độ không thể tưởng tượng.
Kỳ Vân tránh được trong gang tấc. Nhưng ngay cả khi hắn cố gắng phản công, lưỡi kiếm của hắn chạm vào chiến binh mà không gây ra bất kỳ vết xước nào.
"Không thể giết hắn!"
Những linh hồn xung quanh cười rộ lên:
"Các ngươi nghĩ rằng có thể đánh bại thử thách này sao?"
"Sẽ giống như những kẻ trước đây thôi, tất cả đều thất bại."
Chiến binh bóng tối không dừng lại. Hắn bắt đầu gia tăng tốc độ, các đòn tấn công ngày càng mạnh hơn, không còn chỉ là ép buộc mà thực sự muốn kết liễu họ.
Cả hai liên tục tránh né, tìm cách chống trả, nhưng mỗi lần cố gắng, mọi thứ càng trở nên vô vọng hơn.
Lục Nhãn Lang Vương vẫn quan sát từ xa. Hắn không tham chiến. Hắn chỉ quan sát.
"Vậy ngươi muốn gì?!" Kỳ Vân gầm lên.
Không có câu trả lời. Chỉ có ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống, như thể đang chờ xem hắn sẽ làm gì.
Và thử thách vẫn chưa kết thúc.