**A GIFTH**

### **Buổi tối** 

Lila đứng trong bếp, tỉ mỉ sắp xếp món ăn lên bàn. Đôi mắt cô ánh lên một tia mong đợi hiếm có. 

Từ lúc nào cô lại trông chờ hắn về nhà? 

**Lạch cạch.** 

Tiếng cửa mở. 

Owen bước vào, trên tay xách theo một chiếc hộp tinh xảo. 

Lila khẽ nhướng mày, khoanh tay dựa vào bàn, giọng có chút trêu chọc: 

"Anh về rồi à? Có vẻ vẫn nhớ lời hứa nhỉ?" 

Owen không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt hộp quà vào tay cô. 

Lila tò mò mở ra—bên trong là một sợi xích mỏng màu đen có thể tháo rời, phần còng có một chiếc chuông nhỏ màu vàng. 

Cô hơi sững lại, rồi nhếch môi. 

"Owen... đây là gì?" 

Hắn bước đến gần, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô. 

"Quà cho em." 

Lila xoay xoay chiếc chuông, giọng nói nửa đùa nửa thật: 

"Anh định trói tôi lại sao?" 

"Không." Owen đáp chậm rãi, đưa tay chạm nhẹ vào sợi xích. "Anh chỉ muốn đảm bảo... em sẽ luôn ở đây." 

Lila ngẩng đầu nhìn hắn. 

Một tia nguy hiểm lóe lên trong đáy mắt Owen. 

Hắn vươn tay, chậm rãi cầm lấy sợi xích trên tay cô, rồi cúi xuống bên tai cô thì thầm: 

"Em có muốn thử nó không?" 

Lila khẽ rùng mình. 

Lila cầm sợi xích lên, ánh mắt lướt qua chiếc chuông nhỏ đính kèm trên còng. 

Cô nghiêng đầu nhìn Owen, môi khẽ nhếch lên một nụ cười khó đoán. 

"Anh đúng là có sở thích đặc biệt nhỉ?" 

Owen không đáp, chỉ lặng lẽ quan sát biểu cảm của cô. 

Lila lắc nhẹ chiếc còng trong tay, tiếng chuông vang lên lanh lảnh trong không gian yên tĩnh. 

"Để tôi đoán xem… cái này dùng cho chân đúng không? giống như cái tôi đang đeo chỉ khác cái này đeo vào rồi sẽ không dễ dàng tháo ra." 

Owen chậm rãi gật đầu. 

Lila mỉm cười, nhưng đáy mắt ánh lên tia nguy hiểm. 

"Anh nghĩ một sợi xích có thể giữ tôi lại sao?" 

Owen vươn tay cầm lấy cổ chân cô, ngón tay vuốt nhẹ lên làn da mịn màng. 

"Không phải sợi xích giữ em lại." Hắn nhìn thẳng vào mắt cô. "Là tôi." 

Lila im lặng một lúc. 

Cô đặt sợi xích xuống, rồi bất ngờ đưa chân về phía hắn. 

"Vậy thì, giúp tôi đeo nó đi." 

Owen thoáng sững người. 

Nhưng ngay sau đó, khóe môi hắn khẽ cong lên. 

Hắn cúi xuống, chậm rãi mở chiếc còng, nhẹ nhàng khóa vào cổ chân cô. 

**"Lách cách."** 

Cơ chế khóa đặc biệt khớp chặt lại, chiếc chuông nhỏ khẽ rung, phát ra âm thanh trong trẻo. 

Lila hạ mắt nhìn xuống, rồi ngẩng đầu cười nhạt. 

"Anh có chìa khóa chứ?" 

Owen cầm lấy chiếc chìa khóa đặc biệt trong tay, để cô nhìn thoáng qua, rồi… nhét nó vào túi. 

"Đương nhiên." 

Lila chống cằm, ánh mắt lóe lên một tia sắc bén. 

"Anh không sợ tôi sẽ lấy nó sao?" 

Owen nghiêng người về phía cô, giọng nói trầm thấp mà nguy hiểm. 

"Em có thể thử."