Thức dậy ở một nông trại của một đất nước vừa thua một cuộc chiến tranh như trong kí ức tôi, một ngưòi đạp cửa của ngôi nhà này, căn nhà rung rinh xập xệ vì cú đạp ấy, ngôi nhà được dựng lên chỉ bằng đất sét và một ít tro thóc, mái chỉ được lợp lên đơn sơ bằng rơm rạ, ngay trong một trời nắng nóng, nóng đến nỗi tôi có thể ngửi được mùi rơm rạ đang phà xuống mặt tôi từ cái mái nhà ấy. Tên đạp cửa vào là một tên lính với áo giáo nhẹ, mũ sắt tay vẫn lăm le thanh kiếm, tôi không thể biết được khuôn mặt hắn qua cái mũ sắt kín, hắn xông vào và nói một ngôn ngữ nào đó tôi không hiểu. Hắn quát bằng ngôn ngữ ấy, tôi không biết hắn nói gì, hắn lấy tay phải đẩy mạnh tôi, theo cái sức mạnh ấy tôi ngã trúng ngay góc nhà, căn nhà vốn đã xập xệ càng thêm thảm thương. Hắn lại bắt đầu lảm nhảm với cái ngôn ngữ ấy, tay trái hắn rút ra sau chuẩn bị cho một cú đâm tới. Hắn đâm tới trúng ngay xương quai chèo của tôi, hắn rút ra và máu bắt đầu chảy, tôi bắt đầu cảm thấy cái nóng của máu bắt đầu thấm ướt cái áo vải của tôi, rát quá, đó là những gì tôi nghĩ. Hắn lại giơ tay lên chuẩn bị cho một cú chém xuống, tôi né qua bên phải khi hắn chém xuống, hắn chém hụt rồi, tôi nghĩ. Nhưng tôi bắt đầu cảm thấy bên bai trái bắt đầu có cảm giác đau rát, mùi tanh của máu bắt đầu xộc vào mũi tôi bởi cái nắng như thiêu như đốt này, tôi buồn nôn. Nhìn qua phải, đó là ai? Con gái tôi, hắn cũng thấy con bé ở đó. Tôi hét to với sự bất lực, hắn đi đến và xách tay con bé lôi ra như lôi một con chó, tôi liêu xiêu lấy thế đứng lên nhưng hắn đã kịp đâm tôi ở bụng, đau quá tôi nghĩ. Rút kiếm ra khỏi bụng tôi, hắn đạp tôi một cái thật mạnh khiến tôi bật ngửa như con rùa, hắn đi tới phun một cục nước miếng lên tôi rồi lại lảm nhảm bằng thứ ngôn ngữ chết tiệt ấy, hắn cuời rồi hắn chặt luôn đôi chân của tôi, hơi nóng của máu từ những vết thương ấy thiêu đốt tôi, nóng quá, nhưng tôi không cảm thấy đau đớn, chỉ thấy thật là nóng, cơn gió nhẹ vụt qua vết thương nó khiến cái nóng ấy đi đôi chút mà làn gió nhẹ ấy khiến nó thật rát, những vết thương ấy. Hắn lôi con gái tôi ra khỏi cửa, tôi lại lớn tiếng kêu lên. Hắn quay lại liếc nhìn tôi, tên điên ấy đi vào nắm đầu ttoio lên và nói cái quái gì ấy, con mẹ mày, tao không hiewu, tôi nghĩ. Hắn nắm lưõi tôi kéo ra bằng ngón trỏ và ngón cái, hắn cắt mất rồi, lưõi của tôi. Hắn cưòi to, rồi lại lải nhải nhưng tôi hiểu lần này có lẽ hắn nói, "mày kêu nữa đi", hắn lôi con gái tôi ra khỏi cửa, con bé bị hắn tát mỗi khi con bé la khóc to tiêng, thật đáng thương, con gái nhỏ của tôi. Hắn lôi con bé đi ra khỏi cửa, tôi lật ngưòi qua, tôi vẫn còn một tay, tôi cố dùng sức để lê cái thân tàn này , nặng quá, lê được cái đầu ra khỏi cửa, nhìn qua trái tôi thấy, lửa. Bọn chúng đang đốt làng, nhưng chúng lôi mọi ngưòi đến giữa đám lửa to giữa làng ấy. Tôi chợt nhận ra đó là gì, tay phải của tôi bông dưng thấy thật mạnh, tôi lê cái thân này theo lối mòn dẫn đến đó, tiếng la hét thất thanh tôi có thể nghe ở tận đây. Tiếng trẻ em la hét, tiếng van xin, tiếng cuời của bọn điên ấy, tôi muốn la lên nhưng không thể, tôi chỉ có thể rên ư ử như một con chó. Tôi mạnh quá, cảm giác như sức mạnh của tôi không dứt vậy, không thấy mệt một chút nào, tôi lại như đứa trẻ lê lết nhanh như vậy và nghĩ sắp được ghấy con gái rồi, tôi lại cố lê nhưng khi lê gần đến thì tôi thấy chúng quẳng những đứa trẻ, đàn ông, đàn bà, ngưòi già bọn chúng quẳng hết vào đống lửa cao 5 mét ấy, tiếng la hét rên rỉ thất thanh, tôi vẫn còn xa quá nhưng tôi không còn sức để lê nữa, tôi mệt quá, tôi muốn ngủ một tí. Cha xin lỗi con gái, cha mệt quá, cha cũng nhớ mẹ con, mình cùng đi đến đó nhé, con...gái.
Khoảnh khắc cuối cùng của nỗi tuyệt vọng ở kiếp sống thứ nhất kết thúc!
"Một kẻ làm nông với đôi tay trần đó là không có sức, tạm bợ sống qua ngày đó là không có trí, không thể đi đến cuối cùng dù còn không xa đó là không có quyết tâm, để ngưòi khác tự do định đoạt sinh tử của mình đó là hèn, thật là ngu xuẩn. Ta trốn tránh những lựa chọn tốt mà chọn làm nông, một tên ngu xuẩn chỉ mong có một cuộc sống bình yên chọn làm nông, ta có vợ, vợ chết để lại một đứa trẻ ta không thể cho nó một cuộc sống tốt, ta không thể bảo vệ nó, ta chết một cách vô nghĩa, ta còn không oán hận cái tên súc sinh ấy, ngưòi đã làm những việc ấy, ta tự thấy bản thân bất lực, tự ta cũng sợ hận bọn chúng ta cũng không thể làm gì, vậy? Ta có cần phải mạnh không? Quyền lực, sức mạnh, địa vị, Ta muốn không? Ta là một tên tự mãn, ngu xuẩn, ta không có những thứ ấy con chó cũng không bằng! Giờ ta vẫn muốn "làm nông" không? Không, ta không muốn trải qua nỗi tuyệt vong bất lực này thêm lần nào nữa, kẻ có sức mạnh mới có thể chọn cuộc sống mình muốn, tuyệt vọng luôn đến từ những kẻ yếu đuối vô lực như ta, ta không muốn trở thành một kẻ bị dồn vào chân tường vô lực phản kháng, ta không dựa vào ý chí của một đứa trẻ 13 tuổi để biết đến thứ này, đây là tâm trí của một người đàn ông trưởng thành, nhìn thế giới qua đôi mắt của một kẻ ngu dốt, người đàn ông nhu nhược ấy chết tại đây."