Chap 6: Đau khổ và tuyệt vọng (4): Vết thương không bao giờ có cơ hội trở thành sẹo.

Tôi có thể cảm nhận cái lạnh của mùa đông qua khoang mũi mình, những hơi lạnh thoang thoảng, sảng khoái chạm khẽ lên da tay tôi, nó xua tan sự hiu quạnh ở không gian trắng toán này, thật thoải mái.

Khi nhận ra tôi đã luôn ở tình trạng như vậy, tôi đang hôn mê nhưng tôi có thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh mình,có tiếng khóc. Có tiếng ti vi, luôn mở một chương trình thiếu nhi có tên là "Baby shark" mà tôi ghét cay ghét đắng.

Tôi hôn mê tới giờ có lẽ là 5 năm, mà lý do tôi hôn mê đến từ việc hít khói độc trong thời gian dài.

Tòa nhà nơi tôi đang ở xảy ra hỏa hoạn vào 5 năm trước, căn hộ nhà tôi ở tầng 15, ngọn lửa cháy từ tầng 3 lên, tôi không biết lý do tại sao có hỏa hoạn nhưng nó lan rất nhanh, rất nhanh tòa nhà nhìn từ bên ngoài cháy rực như một ngọn đuốc. Tôi thức tỉnh ý thức từ 1 năm sau cơn hôn mê nhưng tôi luôn không thể di chuyển cơ thể, họ cũng không chiếu tin tức trên ti vi tôi hoàn toàn bị cầm tù trong chính cơ thể mình mà điều tồi tệ nhất chính là ti vi luôn chiếu cái chương trình đó, suốt ngày suốt đêm. Tôi gần như hóa điên sau tháng thứ hai chịu đựng nó.

"Baby shark", "baby shark", "BABY SHARK!"

Chúng ở khắp nơi, rít lên trong óc, gào rú trong xương, thì thầm sau gáy. Ban đầu chúng chỉ như tiếng rì rầm mơ hồ, tôi không để tâm đến nó như tiếng gió lùa khe cửa, như tiếng giọt nước tí tách rơi vào bồn rửa. Nhưng rồi, chúng lớn dần, xoáy vào tai tôi như hàng trăm cây kim đâm xuyên qua từng lớp màng nhĩ tôi.

Tôi bịt tai nhưng vô ích, tôi không thể di chuyển nó được. "Baby shark" bám riết lấy tôi, lan từ tai xuống từng mạch máu, từng tế bào. Không ai nghe nó ngoài tôi, không ai cảm nhận nó ngoài tôi.

"BABY SHARK!" Như đang nhảy múa trên não bộ tôi như lũ giòi bọ trên một cái xác thối. Thứ đó đang cười, tôi cũng cưòi, thứ đó gào rú, tôi cũng gào rú "BABY SHARK!".

Tôi muốn bịt tai lại, không được. Thứ âm thanh chết tiệt đó khiến tôi như muốn xé tai tôi ra, không, không đủ. Phải moi móc hết chúng ra khỏi đầu, thứ âm thanh bẩn thiểu điên cuồng.

"BABY SHARK" KHÔNG NGỪNG! KHÔNG DỨT!

Năm thứ 5 tôi bị tra tấn bởi nó, giờ đây cảm giác nó mang lại không còn là kim nữa, là búa tạ. Nó đập vào màng nhĩ tôi như đập vào một bức từng mục với đầy dây leo trên nó. Không-là cơn sóng thần, là cơn bão xoáy cuồn cuộn, là con quái vật với hàng trăm cái miệng rầm rú "BABY SHARK!"

Tôi co rúm trong cơ thể mình, chúng tìm đến tôi, bò trườn lên cơ thể tôi như rắn độc, gặm nhấm từng tế bào tôi như hàng triệu con kiến đỏ. Nó rít lên trong hộp sọ "baby shark", dội lên từng thớ cơ "baby shark", nó lùng sục trong từng mạch máu của tôi. Tim tôi bắt đầu đập theo nhịp của nó, phổi tôi thở theo từng điệp khúc "baby shark", tôi tuyệt vọng đến điên dại.

Linh hồn của tôi bắt đầu gào rú lên, gào rú điên dại đến nỗi bóng tôi cũng phải lùi lại. Nhưng tiếng gào rú ấy....hòa vào cơn bão mang tên "baby shark" này. Trở thành một phần của nó.

Tôi dần mở mắt ra sau 5 năm hôn mê và bị tra tấn bởi nó. Nhìn ra phía ban công tôi thấy lối thoát, tôi phải lôi nó ra khỏi đầu, cuời khằng khặc. Vươn tay tới nó, tôi nhảy ra khỏi ban công của tầng 15, trong một khoảnh khắc nó đã biến mất.

BỊCH!

Giây phút cuối đời của tôi tôi đã nghĩ tôi cũng có thể yên nghỉ rồi, một vũng máu đỏ lan rộng, mắt tôi dần mờ đi bởi máu. Nhưng tôi vẫn nghe thấy "BABY SHARK", tôi vẫn nghe thấy nó!

"Giờ tôi đã hiểu tại sao linh hồn của tôi, Sandoc lại mạnh gấp nhiều lần ngưòi khác như vậy rồi.

Tôi ở kiếp này đã hòa quyện linh hồn vào hư không vô tận, nơi những tiếng thét bị quên lãng dệt vào tấm vải của sự vĩnh cửu, phần kí ức này méo mó, đầy những vết thương không bao giờ có cơ hội trở thành những vết sẹo, chúng luôn tứa máu, hôi hám tanh tưởi."