Chap 7: Thức tỉnh ý thức lần 1

Tôi mở mắt. Ánh sáng lờ mờ len qua khe rèm, trải dài trên trần nhà những vệt nhạt nhòa. Mất vài giây để nhận ra mình đang ở đâu, nhưng cảm giác trống rỗng trong lồng ngực thì vẫn rõ ràng như cơn đau mơ hồ ở thái dương.

Những suy nghĩ tràn vào tâm trí như một dòng nước lặng lẽ nhưng lạnh buốt. Hôm nay là ngày gì? Hôm qua tôi đã làm gì? Có thứ gì đó quan trọng tôi phải nhớ, nhưng nó cứ trôi tuột đi như cát giữa những kẽ tay. Ý nghĩ chồng lên nhau, không có trật tự, không có lối thoát.

Tôi nghĩ về những lời chưa kịp nói, những quyết định đã bỏ lỡ, những khuôn mặt quen thuộc đang dần nhạt nhòa trong trí nhớ. Nghĩ về thời gian—thứ luôn chảy trôi không ngừng, bỏ lại con người trong sự lạc lối và tiếc nuối. Nghĩ về chính mình, về những điều hắn đang trở thành, và liệu có phải mọi thứ đang rẽ sai hướng hay không.

Không, tôi biết mình phải làm gì ngay bây giờ. Xin lỗi Rachel

, chúng ta không thể đi cùng nhau được rồi.

Tôi đứng thẳng, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao vừa rút khỏi vỏ. Không có chần chừ, không có do dự—chỉ có con đường trước mặt và bước chân kiên định. Những suy nghĩ trong đầu tôi không còn là những câu hỏi lộn xộn, mà là những mệnh lệnh rõ ràng, gọn gàng, cắt qua mọi nghi ngờ như lưỡi kiếm chém xuống không gian.

Mọi lựa chọn đã được cân nhắc, mọi khả năng đã được tính toán. Giờ đây, không còn chỗ cho sợ hãi hay hối tiếc. Khi tôi quyết định, nghĩa là mọi thứ đã an bài—không lối thoát, không quay đầu. Bàn tay tôi siết chặt, không phải vì căng thẳng, mà vì kiểm soát. Kiểm soát bản thân, kiểm soát kết cục.

Tôi bước tới, không cần nhìn lại phía sau. Kẻ do dự thì mãi đứng yên, còn tôi—tôi chỉ tiến về phía trước, tìm kiếm dsinh mệnh thuộc về tôi.

Nhảy ra khỏi cửa sổ của gác mái tôi không vô định mà đi, Syx tôi phải tu luyện đến đâu mới có thể tự do thay đổi hình dạng? Tôi hỏi

-Thể tinh thần tam chuyển gọi tắt là SOUL-3.

-Được, Syx định vị một vị trí không ai biết mà có mật độ tinh hoa cao.

-Đang dò tìm.....hướng nam 423km.....đi theo chỉ dẫn để theo tuyến đường nhanh nhất!

-Được, cảm ơn cô Syx!

Chiếc xe buýt chậm rãi dừng lại trước mặt tôi, cánh cửa mở ra với một tiếng rít khô khốc. Tôi liếc nhanh vào bên trong, mắt đảo một vòng rồi nở nụ cười vô hại khi thấy một bà lão đang lục tìm vé trong chiếc túi xách cũ kỹ.

Tôi bước lên, nhẹ nhàng, như thể chỉ là một người khách bình thường. Khi người soát vé quay sang, tôi nhanh chóng nép lại gần bà lão, hạ giọng đầy tự nhiên:

"Cháu đi cùng bà ạ."

Bà lão thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi chỉ khẽ gật đầu, không chút nghi ngờ. Bàn tay gầy guộc chìa ra tấm vé, và người soát vé cũng chẳng buồn kiểm tra thêm. Tôi mỉm cười, cúi đầu cảm ơn bà cụ như một người cháu ngoan ngoãn, rồi nhanh chóng tìm một chỗ gần cửa sổ.

Gió lùa qua khe cửa, mang theo chút hơi lạnh. Tôi dựa đầu vào ghế, thở phào nhẹ nhõm. Một đoạn đường miễn phí. Một mánh khóe nhỏ. Không hại ai cả—chỉ là một trò khôn vặt mà tôi vẫn thường làm ở kiếp sống José. Rồi nhắm mắt, để mặc chiếc xe rung lắc đưa hắn đi xa hơn một chút… mà chẳng mất gì cả.

Xe buýt đưa tôi đến cuối trạm, Dừng lại, tôi bước xuống xe.

Tôi đứng lặng, mắt mở to, gần như không tin vào những gì đang hiện ra trước mặt. Thành phố bừng sáng như một dải thiên hà hạ xuống trần gian, với những tòa nhà cao vút, phủ đầy ánh đèn neon rực rỡ. Những con đường không còn chỉ là mặt đất đơn thuần—chúng lơ lửng giữa không trung, tấp nập xe cộ lao đi mà không một tiếng động, như những bóng ma ánh sáng lướt qua nhau.

Những màn hình khổng lồ trải dài trên các tòa tháp, phát ra những hình ảnh sống động đến mức tôi có cảm giác có thể bước vào đó. Không khí tràn ngập thứ âm thanh lạ lẫm—một thứ nhạc nền nhẹ nhàng nhưng pha lẫn những tín hiệu điện tử, hòa cùng giọng nói của hàng trăm con người, máy móc và thông điệp quảng cáo phát ra từ mọi hướng.

Tôi đưa tay chạm vào một bảng điều khiển phát sáng trên vỉa hè. Lập tức, nó thay đổi, hiện ra bản đồ toàn thành phố, hướng dẫn từng bước đi như thể đã đọc thấu suy nghĩ của tôi. Tôi lùi lại một bước, tim đập mạnh. Đây không phải là thế giới mà tôi từng biết. Đây là một nơi hoàn toàn khác với bãi phế liệu nơi tôi đến hay khu nhà chỗ chú Den—một tương lai rực rỡ, sôi động, nhưng cũng đầy bí ẩn.

Giữa biển ánh sáng và những con người vội vã bước qua, hắn chợt nhận ra một điều: mình chỉ là một kẻ lạc lõng giữa thời đại mới này.

Thành phố thứ 2 của nhân loại,

Pasar – một thành phố của tương lai, nơi ánh sáng không bao giờ tắt, những tòa tháp chọc trời phản chiếu rực rỡ như những viên kim cương giữa màn đêm. Ở đây, công nghệ và con người hòa làm một, những con đường lơ lửng trên không, và các biển quảng cáo kỹ thuật số thay đổi theo từng nhịp thở của thành phố. Nhưng ẩn sau vẻ hào nhoáng đó là những góc tối, nơi những bí mật, âm mưu và những kẻ vô danh cố gắng tìm chỗ đứng giữa dòng chảy không ngừng của thời đại mới.

Trải qua lần gột rửa linh hồn, tôi Sandoc không còn cảm thấy thất vọng hay uất hận hai chữ "số phận" nữa mà nó đã khai sáng cho tôi. Chính số phận khiến tôi làm vậy, mọi thứ tôi làm và nghĩ đều là số phận dẫn dắt, nếu tôi trở nên mạnh hơn với thứ sức mạnh mà vị thần tạo ra tôi cùng với số phận vị thần ấy bày cho tôi, tôi dưói danh nghĩa vị thần ấy, từ bây giờ hãy đừng trách tôi mà trách vị thần ấy.

Tôi từng tuyệt vọng, chìm trong bóng tối sâu thẳm của chính mình, nơi không có lối ra, không có ai chờ đợi.

Tôi từng thiêu đốt bản thân, không chỉ bằng ngọn lửa, mà bằng những quyết định ngu ngốc, những cơn giận dữ mù quáng, những vết thương tôi tự khắc lên tâm hồn mà không ai nhìn thấy.

Tôi từng hạnh phúc, dù chỉ trong khoảnh khắc mong manh, như một tia sáng le lói giữa cơn bão. Có những ngày tôi cười, những ngày tôi tin rằng thế giới này vẫn còn chỗ cho mình.

Tôi từng chết, không phải theo cách người ta nghĩ, mà theo cách một linh hồn lụi tàn—bị thời gian nuốt chửng, bị những ước mơ mục ruỗng và những hy vọng tắt dần như một ngọn nến trong gió.

Nhưng tôi vẫn ở đây. Vẫn tồn tại. Và có lẽ, vẫn đang chờ một điều gì đó, với Syx nó sẽ rõ ràng trước mặt tôi thôi, tôi chắc chắn.

Cơn gió đêm lạnh lẽo quét qua phố, nhưng tôi chẳng để tâm. Tôi có việc quan trọng hơn—tìm một chỗ để ngủ, và hơn hết, khiến ai đó trao cho tôi điều đó mà không cần van xin.

Tôi chọn mục tiêu cẩn thận: một người phụ nữ đứng trước hiên nhà, tay lưỡng lự trước ổ khóa, trông như vừa kết thúc một ngày dài. Sự mệt mỏi trong đôi mắt cô ấy là dấu hiệu tốt—mệt mỏi khiến người ta ít đề phòng hơn.

Tôi bước lại gần, giữ cho dáng vẻ mình vừa đủ lấm lem, vừa đủ yếu đuối nhưng không quá đáng ngờ. Giọng nói của tôi run nhẹ, không phải vì lạnh, mà vì tôi biết nó sẽ khiến cô ấy mềm lòng.

"Xin lỗi cô....cháu không có chỗ nào để dsi tối nay" Tôi dừng lại một nhịp, đủ để cô ấy tưởng tượng ra một đứa trẻ lạc lõng giữa thành phố lạnh lẽo."Cháu không muốn làm phiền đâu, một góc nhỏ cũng được ạ!"

Cô ấy chớp mắt, nhìn tôi, đánh giá. Tôi biết cô ấy sẽ nói gì tiếp theo—câu hỏi kiểm tra xem tôi có người thân hay không. Tôi phải chặn nó lại trước khi nó xuất hiện.

Tôi cúi đầu, siết nhẹ bàn tay vào vạt áo, hạ giọng như thể đang thú nhận một điều khó khăn.

-Cháu đã thử quay về nhà… nhưng họ không muốn cháu nữa."

Cô ấy thở dài. Hoài nghi, nhưng cũng do dự. Tôi không để cô ấy có thời gian suy nghĩ quá lâu. Tôi siết chặt vai, khẽ rùng mình, đánh ánh mắt thoáng qua cánh cửa ấm áp phía sau lưng cô. Một lời nhắc nhở không cần nói ra.

Cuối cùng, cô ấy mở cửa rộng hơn.

-Vào đi. Nhưng chỉ tối nay thôi!

Tôi mỉm cười nhẹ, không quá nhiều để lộ sự đắc thắng, nhưng đủ để tỏ ra biết ơn. Bước vào trong, tôi cảm nhận được hơi ấm tràn vào da thịt. Một chỗ ngủ đã được đảm bảo. Và nếu cần thiết… có lẽ tôi có thể khiến nó kéo dài hơn một đêm.