Cánh cửa khép lại sau lưng tôi với một tiếng cạch nhẹ, và ngay lập tức, tôi cảm nhận được hơi ấm bao trùm lấy cơ thể. Một sự tương phản rõ rệt với cái lạnh bên ngoài—quá rõ rệt, đến mức nó làm tôi hơi choáng.
Căn hộ nhỏ nhưng gọn gàng, mọi thứ được sắp xếp có trật tự, không phải kiểu nhà bừa bộn của những kẻ sống một mình quá lâu. Đèn vàng hắt xuống sàn gỗ, tạo ra những vệt sáng dịu mắt. Một chiếc sofa cũ nhưng sạch sẽ nằm ngay giữa phòng khách, đối diện một kệ sách với vài quyển còn đang mở dở. Tôi ngửi thấy mùi trà bạc hà thoang thoảng, hòa lẫn chút hơi ấm của chăn đệm.
Người phụ nữ cởi áo khoác, treo lên mắc, rồi quay sang nhìn tôi, vẫn còn chút dè chừng trong ánh mắt:
-Cháu ngồi xuống đi. Cô sẽ lấy gì đó cho cháu ăn.
Tôi gật đầu ngoan ngoãn, chậm rãi tiến về phía sofa, nhưng không ngồi xuống ngay. Thay vào đó, tôi lướt mắt qua căn phòng, nhanh chóng ghi nhớ mọi lối ra, mọi góc khuất, và những thứ có thể có giá trị nếu tôi cần rời đi gấp.
Một cánh cửa nhỏ dẫn vào phòng ngủ, hơi hé mở, để lộ mép giường phủ ga trắng và một chiếc đèn ngủ vẫn còn bật sáng. Trên bàn ăn, một chiếc túi xách bị bỏ lại vội vàng, khóa kéo không kéo hết. Tôi không cần nhìn kỹ cũng biết trong đó có ví.
Tôi quay về phía bếp, nơi người phụ nữ đang rót nước vào ấm, lưng quay về phía tôi. Tôi có thể rời đi ngay bây giờ, nhanh chóng, lặng lẽ, nhưng… tôi quyết định không làm vậy.
Tôi chớp mắt, điều chỉnh lại nét mặt, rồi từ từ ngồi xuống ghế, cố gắng để cơ thể mình trông có vẻ nhỏ bé và mệt mỏi hơn. Khi người phụ nữ quay lại với một ly trà nóng trên tay, tôi ngước lên nhìn cô ấy bằng đôi mắt ngập tràn biết ơn.
Trò chơi vẫn chưa kết thúc. Nó chỉ vừa mới bắt đầu.
Syx thông báo:
-Ngưòi phụ nữ này đã tu luyện đến trình độ Soul-3 chính tông, và có một đặc tính Soul cực kì đặc biệt, "THỜI KHÔNG.", cô ta chưa biết mình có nó và ở tinh cầu này không có pháp môn nào để tu luyện nó cả.
Tôi ngạc nhiên, xoa cằm hỏi Sỹ:
-Giải thích thứ sức mạnh này đi Syx.
-Sức mạnh Thời Không (Thời gian + Không gian) là một dạng năng lực siêu nhiên cho phép người sở hữu điều khiển và thao túng thời gian (quá khứ, hiện tại, tương lai) cũng như không gian (chiều không gian, dịch chuyển, bẻ cong thực tại). Đây là một trong những loại sức mạnh mạnh mẽ và nguy hiểm nhất mà một sinh vật có thể đạt được, nếu được tu luyện pháp môn hủy diệt thì nó có thể hủy diệt, nhưng nếu tu luyện pháp môn phòng ngự thì nó chính là một năng lực tối thượng, nếu tu luyện pháp môn chữa trị thì nó cũng sẽ là một năng lực tối thượng. Nếu cậu có thể tu luyện đến thể tinh thần bậc 5, thứ sức mạnh này sẽ giúp cậu bước chân vào lĩnh vực của các vị thần.
Người phụ nữ đặt cốc trà xuống bàn, đánh thức tôi khỏi những suy nghĩ, khoanh tay lại, ánh mắt dò xét hơn trước. Không còn vẻ lưỡng lự như ban nãy—cô ấy đang nghi ngờ.
-Cháu nói cháu không có chỗ để đi. Giọng cô ấy bình tĩnh, nhưng sắc bén.
-Nhưng một đứa trẻ như cháu, trông không đến nỗi nào. Quần áo sạch sẽ, thể tinh thần lại đạt 11 nhánh. Nói thật đi, chuyện của cháu là gì?
Tôi chớp mắt, cảm giác nhói nhẹ trong lòng. Không phải vì tội lỗi—mà vì tôi biết mình phải thay đổi chiến thuật ngay lập tức.
Tôi cúi đầu, để vai mình khẽ run lên một chút, như thể những lời của cô ấy vừa chạm đến một nỗi đau nào đó tôi không muốn đối mặt. Khi ngước lên, tôi để ánh mắt mình trông có vẻ tổn thương, nhưng vẫn cố gắng mạnh mẽ. -Cháu… không muốn nhớ lại. Một chút ngập ngừng, một chút bất an, đủ để khiến cô ấy chùn bước.
Cô ấy im lặng vài giây, rồi thở dài:
-Nếu cháu không kể, làm sao ta biết có nên tin cháu không?
Tôi cắn môi, như thể đang đấu tranh tư tưởng, rồi nói chậm rãi:
-Cháu từng có nhà… nhưng rồi mọi thứ sụp đổ. Cháu không muốn làm phiền ai, nhưng cháu cũng không muốn ngủ ngoài đường một lần nữa.
Cô ấy nhìn tôi, vẫn chưa hoàn toàn tin, nhưng ít nhất sự nghi ngờ đã giảm đi đôi chút. Tôi biết cô ấy muốn hỏi tiếp, nhưng lại không nỡ đẩy một đứa trẻ vào đường cùng.
Một sự im lặng kéo dài. Tôi không nói thêm, chờ cô ấy tự điền vào chỗ trống trong câu chuyện của mình.
Cuối cùng, cô ấy thở dài lần nữa, chậm rãi lùi lại.
-Thôi được. Nhưng chỉ một đêm.
Tôi khẽ gật đầu, giấu đi nụ cười thoáng qua.
Một đêm… rồi tôi sẽ tìm cách khiến nó kéo dài hơn. Cho đến khi tôi chạm tay vào thứ sức mạnh ấy.
Tôi nằm trên ghế sofa, tấm chăn mỏng phủ hờ lên người. Dưới lớp vải, tôi vẫn còn tỉnh, mắt mở he hé, quan sát ánh đèn ngủ vàng nhạt hắt lên trần nhà. Căn phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng kim đồng hồ tích tắc đều đặn, như đang đếm ngược thời gian của tôi ở đây.
Chiếc sofa mềm hơn tôi tưởng, nhưng lưng tôi vẫn hơi cứng lại—không phải vì khó chịu, mà vì cảnh giác. Tôi có thể nghe thấy tiếng động nhỏ từ phòng ngủ bên cạnh. Người phụ nữ vẫn chưa ngủ. Có lẽ cô ta còn nghi ngờ tôi. Hoặc có thể cô ta cũng đang suy nghĩ liệu mình có vừa phạm sai lầm hay không.
Tôi nhắm mắt, thả lỏng cơ thể, nhưng tâm trí vẫn hoạt động. Đêm nay, tôi an toàn. Nhưng ngày mai thì sao? Tôi cần một lý do để ở lại, hoặc ít nhất, một kế hoạch rời đi trước khi cô ấy thay đổi quyết định.
Hơi ấm từ chiếc ghế và tấm chăn khiến mi mắt tôi nặng dần.
Một đêm. Chỉ một đêm. Tôi tự nhắc mình như thế, trước khi bóng tối cuối cùng cũng cuốn lấy tôi, đưa tôi vào giấc ngủ chập chờn, nơi những kế hoạch vẫn tiếp tục hình thành trong tiềm thức.